Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 191

"Quái lạ chỗ nào?" Ngô Tương kinh ngạc hỏi.

Bạc Nhược U nhíu mày thanh tú, đáp:

"Hắn khai giống như ta từng nghe, nhưng những gì ta nhớ được trong ác mộng lại không khớp. Trong giấc mộng, ta nhớ mình đã nghe thấy tiếng chuông Tam Thanh đêm hôm đó, nhưng trong bản lời khai của Lý Thân lại không hề nhắc đến chuyện hắn mang theo chuông Tam Thanh. Ta còn hoài nghi rằng khi ấy, ta đã từng nấp ở một chỗ nào đó, chứ không phải đơn giản như những gì hắn nói."

Hàng mày rậm của Ngô Tương nhướn lên cao:

"Nằm mơ? Nếu chỉ là nằm mơ, e rằng khó mà chính xác..."

Bạc Nhược U nhìn sang Hoắc Nguy Lâu, lòng có phần nôn nóng. Làm ngỗ tác nhiều năm, nàng hiểu rõ giấc mộng không thể coi là chứng cứ, nhưng cảm giác kỳ quái của căn bệnh này càng khiến nàng thấy bất an. Vì quá trình làm ngỗ tác đã giúp nàng rèn luyện được sức quan sát nhạy bén hơn người, nàng tin rằng những hình ảnh trong mộng không phải vô căn cứ.

Hoắc Nguy Lâu nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói:

"Xem thêm vài lời khai khác đã, nếu là kẻ gây án liên hoàn, hắn nhất định sẽ để lộ ra thói quen tương tự."

Trong lòng Bạc Nhược U như có lửa đốt, Ngô Tương nhanh chóng đem thêm vài phần lời khai tới. Bạc Nhược U hít sâu, ép mình bình tĩnh, ngồi xuống bàn cẩn thận đọc qua từng trang.

Ngoài vụ án của Bạc Lan Chu, còn có vụ Minh Quy Lan cùng ba vụ khác. Minh Quy Lan là người duy nhất sống sót, còn bốn đứa trẻ khác đều chết oan ức. Khi ấy, các vụ hoặc là khép lại trong bế tắc, hoặc bị phán là tai nạn ngoài ý muốn. Lý Thân nhắm mục tiêu ở các gia đình có con nhỏ, hành động thận trọng, cách nhau hai, ba năm mới dám gây án tiếp.

Bạc Nhược U đặc biệt chú ý vụ án gia đình họ Thường xảy ra vào năm Kiến Hoà 24.

"Vụ án này diễn ra vào mùa đông năm Kiến Hoà 24, nhưng Bạch gia thôn ngoài thành mãi đến năm Kiến Hoà 25 mới bị dỡ bỏ. Trước đó, hắn đã gây án hai lần ngoài thành, lần này tại sao lại mạo hiểm vào kinh thành hành động?"

Ngô Tương cau mày:

"Chuyện này quả thật chưa hỏi đến. Có điều, khi ấy hắn cũng vừa mua một căn nhà trong thành..."

Bạc Nhược U tiếp tục đọc, rồi lạnh lùng hỏi:

"Nhà hắn mua gần chỗ nhà họ Thường sao?"

"Đúng vậy," Ngô Tương gật đầu, "cũng vì thế mà hắn chú ý đến con trai nhỏ của nhà họ Thường, sau đó ra tay hạ độc."

Nhưng điều này lại càng khiến nàng nghi ngờ. Chỗ căn nhà đó giờ đã không còn dấu vết gì vì cả phường Bình Ninh và nhà họ Thường đã bị dỡ bỏ. Bạc Nhược U nhíu mày, hỏi:

"Nếu hắn từng mua nhà, vậy ít nhiều cũng có công văn lưu trữ ở quan phủ, không tìm lại được sao?"

Ngô Tương lắc đầu:

"Vì căn nhà này cũ nát nên chưa qua đăng ký. Chủ nhà chỉ vì được giá mà bán cho hắn."

Bạc Nhược U cảm thấy có điều khuất tất, nhưng những chi tiết này vẫn chưa đủ chứng minh điều gì. Nàng lần nữa xem lại các trang lời khai. Ba vụ án sau, gồm cả vụ của Văn Cẩn, đều xảy ra ngoài thành.

"Hai vụ vào năm Kiến Hoà 26 và Kiến Hoà 29 thì khai rất rõ ràng."

"Đúng vậy," Ngô Tương nói, "sau khi phường Bình Ninh bị phá bỏ, hắn gây án tại một căn nhà gần sông Lạc Hà. Về sau hắn đã thế chấp căn nhà đó cho người khác. Chúng ta đã tra hỏi chủ nhân mới, người này hoàn toàn không biết căn nhà từng có án mạng."

Đây cũng là chuyện thường thấy, nhưng Bạc Nhược U nhìn chằm chằm vào lời khai, cảm giác có điều gì đó vẫn bị bỏ sót. Tuy nhiên, nàng lại không thể nhớ ra là gì.

"Trong các vụ án khác, hắn cũng không nhắc đến chuông Tam Thanh, nhưng Minh công tử nói rằng đêm đó, trong lúc mơ hồ, ngài ấy cũng nghe thấy âm thanh giống tiếng chuông."

Bạc Nhược U không muốn bỏ qua chi tiết này. Ngô Tương ngập ngừng rồi nói:

"Lúc bị thẩm vấn, Lý Thân bình tĩnh đến lạ. Hỏi về các chi tiết nhỏ, hắn luôn nói không nhớ rõ. Nhưng khi nói về cách gây án, hắn lại có thể kể vanh vách: nạn nhân là ai, bị bắt ở đâu, xử lý thế nào, nơi gây án ra sao. Nha môn phần lớn dựa vào những điểm này để xác định hắn là hung thủ."

Tất cả chứng cứ đều chỉ về hắn, nhưng những hình ảnh trong giấc mộng khiến Bạc Nhược U không sao gạt bỏ nghi ngờ.

Ngô Tương thấy nàng còn trầm ngâm thì hỏi:

"Muội nghĩ thế nào? Chẳng lẽ nghi ngờ hắn không phải hung thủ?"

"Không phải," Bạc Nhược U đáp, "ta chỉ cảm thấy lời khai của hắn không đầy đủ. Biết đâu, hắn còn có đồng phạm..."

Ngô Tương thở dài:

"Ta và đại nhân cũng từng nghĩ vậy, nhưng qua nhiều lần thẩm vấn, Lý Thân luôn khẳng định chỉ có một mình hắn. Hắn không dám để ai biết tội ác của mình nên gây án cách nhau rất xa."

Dòng suy nghĩ của Bạc Nhược U còn rối bời thì Hoắc Nguy Lâu bỗng hỏi:

"Quan chủ Phi Vân quan nói hắn từng hoàn tục hai năm. Trong thời gian ấy, hắn ở đâu và đã làm những gì?"

Ngô Tương ngẫm nghĩ rồi đáp:

"Hắn hoàn tục vào năm Kiến Hoà 14, đến năm Kiến Hoà 16 mới trở về Phi Vân quan. Khoảng thời gian đó hắn lưu lạc tới Lạc Châu, sống bằng số bạc tích góp được từ chùa chiền, sau đó đoán mệnh kiếm sống, nhưng không quen phong thổ, lại mắc bệnh nên phải quay về cầu xin sư phụ."

Hoắc Nguy Lâu hỏi tiếp:

"Đã có người nào đến Lạc Châu điều tra chưa?"

Ngô Tương lộ vẻ do dự:

"Chưa. Vì khoảng thời gian ấy không liên quan đến vụ án, hơn nữa đường xa cách trở, chuyện đã qua hơn mười năm, hắn cũng không phải nhân vật quan trọng, tra e là chẳng được gì."

Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm rồi không nói thêm, Bạc Nhược U cũng thấy bế tắc. Nàng cẩn thận đọc lại các bản lời khai, rồi mới rời nha môn.

Trên đường trở về, Hoắc Nguy Lâu nói:

"Nếu nàng còn băn khoăn, ta sẽ phái người đi Lạc Châu điều tra. Trước khi mắc bệnh, Lý Thân tuy có chút mưu mô nhưng vẫn là đạo sĩ bình thường. Nhưng sau khi quay về, tính cách hắn thay đổi hoàn toàn, tin vào tà giáo mà hành hung trẻ nhỏ. Đâu phải người bình thường ai mắc bệnh cũng sẽ làm như vậy."

Bạc Nhược U ngẫm nghĩ, rồi lại lắc đầu:

"Đường xa cách trở, hiện tại Hầu gia cũng đang bận rộn chính sự."

Hoắc Nguy Lâu siết nhẹ tay nàng:

"Ta sẽ sai người Hầu phủ đi, không gây trở ngại gì. Đây là tâm bệnh của nàng, nếu không giải tỏa, sao có thể buông bỏ được?"

Ánh mắt nàng ánh lên vẻ cảm kích:

"Hầu gia, nếu bệnh của ta ngày càng nặng, Hầu gia sẽ làm thế nào?"

Bệnh của nàng quái lạ khó lường. Giờ còn phát tác thưa thớt, nhưng ai dám nói mấy năm sau sẽ ra sao? Hoắc Nguy Lâu vuốt nhẹ mái tóc nàng, dịu dàng nói:

"Càng nặng cũng chẳng sao, có Trình tiên sinh ở đây. Trước kia ông ấy đã chữa khỏi cho nàng, sau này cũng sẽ lại chữa khỏi. Nếu không được, ta sẽ mang nàng về Thanh Châu."

Trong lòng Bạc Nhược U dâng lên nỗi chua xót. Y lớn lên đã chứng kiến bi kịch của cha mẹ, vì bệnh tình của mẫu thân mà thiếu thốn tình thương. Nếu giờ cưới phải một người cũng bị bệnh như nàng, y sẽ khổ tâm đến nhường nào? Huống hồ, việc trở lại Thanh Châu với y cũng là hy sinh lớn, bởi thân là trọng thần chốn triều đình, Hoàng đế không thể để y rời xa kinh thành.

Cảm thấy cổ họng đắng nghét, Bạc Nhược U tựa vào lồng ngực y, giọng nghẹn lại:

"Nếu ta có thể nhớ lại chuyện năm đó thì tốt biết bao..."

Hoắc Nguy Lâu khẽ vỗ về sau lưng nàng. Đúng lúc ấy, một mùi thơm ngọt ngào theo gió lạnh tràn vào xe ngựa, khiến y giật mình rồi gọi cho xe dừng lại.

Bạc Nhược U ngạc nhiên hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Đang đi qua khu phố xá, dưới trời lạnh giá hiếm người rao bán. Hoắc Nguy Lâu vén rèm xe nhìn ra, trông thấy một cửa hàng bánh kẹo, bèn nói với nàng:

"Nàng đợi chút."

Nói xong, y bước xuống xe. Bạc Nhược U vén rèm nhìn theo, chỉ thấy y đi vào tiệm, một lát sau đã cầm theo gói giấy quay lại. Khi Hoắc Nguy Lâu lên xe, nàng ngửi thấy mùi kẹo thơm nức, tò mò hỏi:

"Mua gì thế?"

Y mở gói giấy, bên trong là những sợi kẹo râu rồng như chỉ bạc. Bạc Nhược U ngẩn ra, Hoắc Nguy Lâu nói:

"Hôm trước ta nghe Nhị thúc nàng kể lại. Khi nàng còn bé, lúc bệnh nặng khóc mãi không dừng, chỉ có kẹo râu rồng mới làm nàng nguôi. Ta mua để phòng khi nàng lại phát bệnh, có muốn thử không?"

Bạc Nhược U do dự một lát rồi lấy một sợi cho vào miệng. Vị ngọt đậm làm nàng thấy hơi ngán, nhưng hương vị ấy lại khơi dậy trong trí óc nàng những ký ức rời rạc.

"Khi còn bé, ta không thích loại này..." Một chút ký ức mơ hồ hiện lên, nàng khẽ nói, "Hình như đệ đệ ta mới thích ăn món này."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

"Đúng vậy, Nhị thẩm nàng cũng nói vậy. Đây vốn là món đệ đệ nàng thích, nhưng khi nàng bệnh nặng, chỉ có món này mới làm nàng nguôi ngoai."

Trong đầu Bạc Nhược U như có tia chớp thoáng qua, nhưng ngay khi nàng sắp nắm bắt được thì hình ảnh ấy lại mờ đi. Thái dương nàng đau nhói, thì thào:

"Sao lại kỳ lạ thế này? Ta bị bệnh mà đến khẩu vị cũng thay đổi sao?"

Hoắc Nguy Lâu nhẹ nhàng an ủi:

"Có lẽ nàng quá nhớ đệ ấy, nên mới ảnh hưởng đến khẩu vị thôi."

Bạc Nhược U chỉ thấy trong miệng ngọt ngấy đến phát đắng, bèn gói kỹ kẹo lại.

"Có lẽ... không đơn giản như thế."

Nàng ngẫm nghĩ một lúc, rồi ngẩng lên nhìn Hoắc Nguy Lâu, quả quyết nói:

"Ta muốn gặp Nhị thúc."
Bình Luận (0)
Comment