Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 24

Mặt nước dao động dập dờn, dưới đáy chỉ có những đài hoa, không có cành. Chắc chắn không phải ai đó từ bên ngoài bẻ nhánh mai rồi ngắt từng đóa mà ném vào nước. Những nụ hoa này đều đang nở rộ, như thể đã đến cực điểm rồi bị gió thổi rơi xuống đáy.

Xuân Đào cũng thấy rõ vật dưới đáy nước, hơi kinh ngạc nói:

"Trong nước sao lại có hoa mai?"

Bạc Nhược U nhìn hồ sen trước mắt, lại liếc mắt nhìn rừng mai ở hướng Bắc.

"Hồ sen này đều khô cạn quanh năm sao?"

Xuân Đào suy nghĩ một chút.

"Nghĩ lại thì cũng không phải. Hàng năm vào mùa xuân và mùa hạ, trời mưa nhiều, trong hồ có thể đọng lại chút nước. Chỉ đến thu đông thì mới cạn nước. Các thợ trồng hoa sẽ vứt ít hạt giống hoa sen vào hồ lúc có mưa, nếu gặp may thì mùa hè có thể nở hoa. Nhưng nếu không trồng được cũng không sao. Bình thường, nơi này không có người đến, nên kể ra cũng không mất mặt."

Bạc Nhược U không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên hỏi.

"Lúc trước trong phủ dẫn nước từ Hoán Hoa Khê vào bằng cách nào?"

Khi vị thân vương tiền triều còn sống, bên trong phủ có ba nơi có hồ. Nhưng không thể chỉ đơn giản dẫn nước là xong, ít nhất phải tạo kênh ngầm. Tuy nhiên, Xuân Đào lại có hơi mờ mịt.

"Chuyện này... Nô tỳ không hiểu, chỉ nghe nói khi đó phải dùng rất nhiều thợ thủ công, làm lớn lắm."

Bạc Nhược U lại nhìn vào bên trong hồ, đột nhiên xoay người đi về hướng rừng mai. Đêm qua nàng mới đến rừng mai, nhưng chỉ đứng ở bên ngoài nhìn một chút. Lần này, Bạc Nhược U đi thẳng vào cánh rừng.

Những nơi còn lại trong phủ đều trồng tịch mai, chỉ có nơi này là trồng hoàng hương mai. Mà giữa rừng mai và hồ sen cách một khoảng rừng trúc to lớn. Nàng cũng không thấy lá trúc rơi trong hồ, tại sao?

Rừng mai vào đêm chỉ cảm thấy hương hoa thơm ngào ngạt. Còn giữa ban ngày, lại thấy một rừng mai vàng đang nở rộ. Cảnh tượng này thật làm người ta sảng khoái. Bây giờ đã qua nửa tháng Giêng, khí trời dần trở nên ấm áp, dưới gốc cây lác đác vài cánh hoa, đợt hoa nở rộ đầu tiên cũng đã bắt đầu héo tàn.

Đêm qua, Tú Y Sứ đã từng đi vào rừng điều tra, nên thấy dấu chân trên đất có chút hỗn loạn. Theo như lời họ nói, trong rừng mai này từng có dấu vết của người khác. Có thể hung thủ đã từng ở quanh đây.

Bạc Nhược U trong lòng vừa động, nên càng đi sâu vào rừng mai. Rừng mai không rậm rạp bằng rừng trúc, nên khó mà giấu người. Nàng đi một bước lại dừng một lát, khiến hương hoa vương vấn trên người. Còn chưa suy nghĩ rõ ràng thì lại thấy giếng cạn ở phía xa.

Đêm qua Tú Y Sứ đã đề cập tới giếng cạn.

Giếng cạn bỏ phế nhiều năm, bệ giếng đã sụp xuống từ lâu, bốn phía phủ đầy rêu xanh cùng cỏ dại. Vừa nhìn thoáng qua cứ như một cái hố vừa mới bị đào lên. Điều khiến Bạc Nhược U chú ý chính là hai cây mai bên cạnh giếng. Trên cây, xum xuê cành con. Giả như có cánh hoa rơi xuống, có thể sẽ rơi vào trong giếng. Bạc Nhược U bước nhanh về phía cái giếng.

Vì bệ giếng sụp xuống đã lâu, chỉ có một cái thùng đựng nước vừa với miệng giếng vẫn còn hoàn chỉnh. Từ trên miệng giếng nhìn xuống, bên dưới hoàn toàn đen kịt, không nhìn thấy gì. Không chỉ vậy, còn có mùi bùn bay ra. Bạc Nhược U cảm thấy mùi này hơi quen.

Xuân Đào đứng ở một bên có chút không rõ.

"Cô nương, những cái giếng trong rừng, đa phần dùng để tưới cây. Không thể lấy nước nấu ăn, hơn nữa cái giếng này đã sớm bỏ hoang."

Bạc Nhược U gật đầu. Tuyết trên bệ giếng đã tan dần, nước tuyết dọc theo thành giếng, chảy vào bóng tối. Bạc Nhược U nghiêng người nhìn vào, nhưng vẫn không nhìn thấy gì. Trong lòng nóng nảy, bèn chống một tay trên thành giếng, nhoài hẳn người ra, nhìn xuống. Càng cúi người, sức nặng đè trên bệ giếng càng tăng. Một viên gạch bỗng nhiên rơi ra, cả người nàng lập tức ngã về phía trước.

"Cô nương!"

Xuân Đào hô to một tiếng đầy kinh hãi, nhanh chóng bắt được cánh tay Bạc Nhược U. Bạc Nhược U cũng hoảng hồn, vội vã đứng dậy lui về phía sau một bước. Khuôn mặt nhỏ của Xuân Đào trắng bệch.

"Cô nương cẩn thận một chút, nếu ngã xuống nhẹ nhất cũng gãy chân đấy."

Bạc Nhược U hoang mang, hình như câu này nghe được ở đâu rồi. Lại nghe Xuân Đào nói tiếp.

"Nghe bọn họ nói, năm đó cô ngốc chính là ngã từ miệng giếng này xuống."

Bạc Nhược U lập tức căng thẳng, vẻ mặt nôn nóng.

"Lúc trước cô ngốc té giếng. Là ở đây à?"

Xuân Đào gật đầu.

"Đúng vậy. Cho nên chỗ này rất nguy hiểm."

Giọng Bạc Nhược U càng ngày càng nhanh.

"Ngươi nói lúc trước nàng ngã xuống mấy ngày?"

Xuân Đào gật đầu.

"Đúng vậy, nghe nói đến tận ba, bốn ngày."

"Vậy phát hiện nàng ấy bằng cách nào?"

Xuân Đào suy nghĩ một chút.

"Hình như được một gã sai vặt có việc đi ngang qua, nghe thấy trong giếng có động tĩnh, mới phát hiện ra. Sau đó gọi người tới, nhưng miệng giếng này nhỏ hẹp, nam tử bình thường cũng không xuống được. Cho nên mới thả dây thừng xuống để nàng ấy tự trói mình, mới kéo lên được."

Tiếng nói bên tai đã vang xa, tim đập dồn dập tựa như nổi trống. Bạc Nhược U nhìn miệng giếng tối tăm, trong lòng nảy ra một ý nghĩ hoang đường. Xuân Đào không biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ thấy nàng căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, như đang nghĩ tới chuyện gì đó kinh khủng. Cũng sợ hãi theo.

"Cô nương, sao vậy, nô tỳ nói sai gì sao?"

Bạc Nhược U không trả lời, nàng lắc đầu, chậm rãi xoay người. Ánh mắt quan sát tìm kiếm xung quanh, chắc chắn bốn phía miệng giếng sẽ có dấu vết, chỉ không biết nằm ở đâu. Đi tới đi lui nhìn vài vòng như vậy, bỗng nhiên, nàng chăm chú nhìn về cây mai ở phía Đông miệng giếng.

Rừng mai có tuổi thọ nhiều năm, cây mai nhỏ nhất cũng to bằng cái bát. Mà mấy cây mai ở chỗ miệng giếng này, không biết có phải do ở gần nguồn nước hay không, lại to lớn so với nơi khác một chút. Trên cây mai có độ lớn gần như một người ôm hết, phát hiện vài dấu vết mờ nhạt. Nàng cau mày bước tới, đi quanh cây mai một vòng.

Lớp vỏ cây mai đã biến thành màu nâu đậm, trở nên thô ráp, vết nứt rõ ràng. Ở độ cao ngang eo Bạc Nhược U, có vết xước mờ nhạt, không đều. Bước gần bên cạnh miệng giếng, vẻ mặt Bạc Nhược U biến đổi mấy lần, ánh mắt hơi chút kiêng kị, tựa như có quái vật ăn thịt người ẩn trốn bên dưới.

Gió nhẹ mang theo mùi bùn trong giếng bay ra. Ngọn cây bị gió lay động, mấy cánh hoa bay phấp phới, rơi vào miệng giếng, lặng lẽ chìm vào trong bóng tối.

Bạc Nhược U bỗng nhiên xoay người bỏ đi, Xuân Đào nhanh chóng theo sau.

"Cô nương muốn đi đâu vậy?"

Bạc Nhược U vốn là muốn đi về từ đường, nhưng Xuân Đào vừa hỏi, nàng lại đổi phương hướng, đi về phía tiền viện.

Bạc Nhược U bước đi rất nhanh, Xuân Đào thậm chí phải chạy chầm chậm mới có thể đuổi kịp.

"Cô nương, rốt cuộc là sao vậy?"

Bạc Nhược U lắc đầu, không trả lời. Vẻ dịu dàng nhạt dần, có hơi đáng sợ. Xuân Đào vốn bởi vì nàng ôn nhu thân thiện mới thân thiết, nói nhiều với nàng. Lúc này thấy vẻ mặt của nàng, cũng kinh hãi không thôi, không dám nhiều lời.

Bạc Nhược U đến thư phòng Trịnh Văn Yến, nơi hắn bị sát hại.

Bởi vì là hiện trường xảy ra án mạng, ngoài cửa có nha sai canh giữ. Thấy Bạc Nhược U tới đây, nha sai cũng không ngăn lại. Nàng trực tiếp tiến vào thư phòng, đi tới vị trí bên dưới cửa thông gió lúc trước, kéo ghế đứng lên quan sát.

Vóc dáng nàng không cao, rất khó nhìn rõ toàn cảnh. Liếc nhanh qua, nhìn về phía bàn trà bên cạnh, lưu loát nhảy xuống đất. Gọi Xuân Đào hỗ trợ, kéo bàn trà lại đây, lại đặt ghế lên bàn, đứng lên. Xuân Đào nhìn cảnh này mà trợn mắt há hốc mồm.

Bạc Nhược U đứng lên, cuối cùng cũng thấy rõ bên ngoài cửa thông gió.

Nàng nhìn một hồi mới trả cái bàn về chỗ cũ. Lập tức rời khỏi, đi về hướng từ đường, nàng muốn gặp Hoắc Nguy Lâu.

..............................

Hoắc Nguy Lâu rời khỏi tiền viện đi về phía từ đường đã bị đốt cháy, Phúc công công đi theo phía sau Hoắc Nguy Lâu. Cảm thấy hôm nay tâm trạng của Hoắc Nguy Lâu không tệ, bước lên trước một bước.

"Hầu gia, hôn sự của nhị điện hạ xảy ra sự cố, hình như khiến ngài rất cao hứng."

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày.

"Có ý gì?"

Phúc công công thở dài.

"Nhị điện hạ nhỏ hơn ngài ba tuổi, không chỉ đã sớm định thân từ bé, năm ngoái còn được thánh thượng tứ hôn. Vụ án lần này, nếu như không có gì xảy ra, tháng ba sẽ kết hôn. Lão nô thấy ngài ngoài miệng không nói, kỳ thực trong lòng khá là ghen tị nhỉ."

Hoắc Nguy Lâu:

"....."

Phúc công công lại thở dài, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

"Thánh thượng đã nhiều lần muốn tứ hôn cho ngài, mà lần nào cũng bị ngài chặn lại. Ngài cũng trưởng thành rồi, bên người không có một ai, bên ngoài đã đồn ngài đến mức..."

Hoắc Nguy Lâu không thể nhịn được nữa. Dừng bước, còn chưa xoay người lại, Phúc công công đã bắt đầu vả miệng mình.

"Ôi, xem cái miệng này của lão nô. Chỉ biết ăn nói linh tinh, hầu gia vì dân vì nước, thành hôn có đáng là gì. Theo ý lão nô, trên đời này khó có nữ tử nào xứng đôi với hầu gia."

Hoắc Nguy Lâu trừng mắt, nhìn Phúc công công một cái mới cất bước tiếp tục đi về phía trước. Phúc công công cười ha hả theo sau.

"Lão nô nói giỡn vài câu cho vui thôi mà. Lão cảm thấy tâm trạng hầu gia hôm nay khá tốt. Biết đâu được, hôm nay chúng ta có thể phá xong vụ án này."

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, tâm trạng của y khá tốt? Tâm trạng của y tốt khi nào?

Phúc công công chăm sóc Hoắc Nguy Lâu nhiều năm, sao không biết suy nghĩ trong lòng y, tiếp tục nói.

"Lúc lão nô mới bước vào phòng đã nhìn ra. Bạc cô nương hình như có chút căng thẳng, haizz, đã qua mấy ngày rồi, Bạc cô nương vẫn còn sợ ngài."

Sợ y?

Hoắc Nguy Lâu khẽ cười, nàng không phải sợ y.

Trong nháy mắt, Hoắc Nguy Lâu lại nghĩ tới dáng vẻ Bạc Nhược U nói muốn báo đáp y, cho rằng tận tâm tra án chính là báo đáp.

Hoắc Nguy Lâu âm thầm bật cười. Nếu ai cũng đều nghĩ như nàng, vậy y cần gì dùng thủ đoạn trong quan trường. Chỉ cần ban chút ân nghĩa với văn võ bá quan là được rồi. Suy nghĩ thật ngây thơ.

Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng bản thân Hoắc Nguy Lâu cũng không phát hiện vẻ mặt bản thân đã mềm mỏng hơn.

Phúc công công lại nói.

"Nói đến thật đáng tiếc. Bạc cô nương là nữ tử, nếu định cả đời làm ngỗ tác, cứ như vậy, sau này e là khó lấy chồng."

Ngỗ tác vốn là địa vị thấp hèn, lại thường xuyên tiếp xúc với người chết. Gia đình bình thường ai muốn cưới cô nương như vậy.

Hoắc Nguy Lâu chỉ chú ý câu trước:

"Nàng nói muốn làm ngỗ tác cả đời lúc nào?"

Phúc công công đáp lời.

"Ngay hôm Trịnh tam gia xảy ra chuyện đó. Lúc lão nô cùng nàng đi nghiệm thi thể nhị gia. Trên đường tùy ý hỏi một chút, nàng bảo nàng không tin Phật không tin Đạo. Bản thân biết nghiệm thi, dùng đao cũng quen tay. Phá được án này rồi, sau này vẫn muốn tiếp tục làm ngỗ tác."

Hoắc Nguy Lâu nghi hoặc.

Y từng gặp tướng lĩnh chinh chiến vài chục năm, từng gặp quan tốt tạo phúc cho dân. Bọn họ có thể trung thành can đảm, có thể công bằng chính trực. Nhưng dù khí phách hiên ngang thế nào, cũng sẽ cầu xin một vị trí cho mình. Bạc Nhược U chỉ là một nữ tử, thông minh lại xinh đẹp, lại lựa chọn cái nghề gian nan nhất. Nếu như không có mưu cầu, chỉ có thể là thần tiên.

"Còn nói thêm gì nữa không?"

Hoắc Nguy Lâu lại hỏi thêm một câu, Phúc công công lắc đầu.

"Cũng không có. Lão nô nghĩ, mấy ngày nữa chúng ta phải đi Lạc Châu, cho nên cũng không tiện hỏi nhiều. Chỉ là có chút thương tiếc nàng, cũng không biết bản thân nàng có nghĩ tới không."

Trần đời làm nữ tử đã nhiều gian khó, nàng lại kiên trì làm ngỗ tác, thật sự khó mà tìm được vị phu quân tốt.

Hoắc Nguy Lâu không biết đang suy nghĩ gì, im lặng không nói chuyện. Không lâu sau đã đến từ đường.

Tuyết đã tan dần, bốn phía từ đường cháy trụi đã thành một đống lầy lội. Nha sai, hộ vệ và các gã sai vặt trong phủ đều đang bận rộn. Tú Y Sứ ở bên cạnh giám sát đốc thúc, thấy Hoắc Nguy Lâu đến, bèn tiến lên chào đón.

Hoắc Nguy Lâu hỏi.

"Thế nào rồi?"

Tú Y Sứ trầm giọng nói.

"Còn lâu lắm, rất nhiều đồ vật bằng gỗ bị đốt cháy hầu như không còn lại gì. Huống chi là sách vở tơ lụa. Muốn tìm ra manh mối thật sự không dễ."

Hoắc Nguy Lâu đi đến gần hơn chút. Phía ngoài cùng là mấy cây xà nhà bằng gỗ đã được lôi ra. Đứng lặng nhìn mấy vệt cháy đen trên bức tường. Chợt khẽ nhúc nhích chân mày, y nhìn về phía vị trí gần với chính đường ban đầu.

"Các ngươi phá tường?"

Đoạn tường chưa sụp hẳn tất nhiên là phải đập vỡ hết, nhưng Tú Y Sứ lại nói.

"Vẫn chưa, trước mắt còn đang xử lý tạp vật."

Hoắc Nguy Lâu khẽ híp mắt phượng. Lúc xây dựng, cần phải đục lỗ trên tường cho khớp vị trí xà nhà. Nhưng lúc này, cái lỗ trên bức tường này rõ ràng thấp hơn so với nơi khác một chút. Hoắc Nguy Lâu lập tức bước nhanh về phía trước, tuy rằng bức tường đã bị đốt đến cháy đen hoàn toàn, nhưng vẫn thấy rõ, quả nhiên không giống với nơi khác.

Bên dưới bức tường còn có cả đống lớn ngói vỡ cùng vụn gỗ chưa xử lý xong, Hoắc Nguy Lâu nói.

"Dọn dẹp chỗ này trước đi. Tìm bên dưới bức tường này, nhìn xem có chôn cái gì hay không."

Dinh thự này đã xây dựng nhiều năm, lựa chọn vị trí của từ đường đương nhiên phải là nơi quan trọng nhất, bởi vậy tuyệt đối không thể vô cớ sụp đổ. Nhớ lại Tú Y Sứ từng suy đoán trong từ đường có mật thất, vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu trong một thoáng trở nên nghiêm trọng.

Hạ Thành thấy thế tiến lên nói.

"Muốn dọn sạch nơi này chỉ sợ phải hơn một ngày một đêm. Hẳn là phải đợi mới được."

"Cũng không cần chờ lâu như vậy."

Ở đâu vang lên một giọng nói khiến mọi người đều quay người nhìn. Thấy Bạc Nhược U bước đi rất nhanh, bởi vì gấp nên hô hấp có chút hổn hển. Nàng cúi người hành lễ.

"Hầu gia, đại nhân, dân nữ có phát hiện."

Hoắc Nguy Lâu nghiêm nghị.

"Có phát hiện gì?"

Bạc Nhược U nuốt nước miếng, lúc này mới nói.

"Bên dưới từ đường hẳn là có mật thất. Không chỉ có như vậy, mật thất này còn liên kết với cống ngầm trước đây còn lưu lại bên trong phủ. Năm đó Trịnh đại tiểu thư đi lạc, cô ngốc què chân được cứu giúp, cũng có thể có liên quan đến cống ngầm này."

Hạ Thành cau mày:

"Cống ngầm? Đang yên đang lành sao lại nói vậy?"

Bạc Nhược U khẽ mím môi.

"Bởi vì... Dân nữ suy đoán, hung thủ mưu hại lão phu nhân, Trịnh nhị gia, cùng với Trịnh tam gia, bây giờ đang trốn bên trong cống ngầm này."

Hung thủ đang ẩn náu bên trong cống ngầm?!

Chuyện đến bây giờ tuy có nhiều điểm đáng ngờ, chưa xác định thân phận hung thủ. Vậy mà Bạc Nhược U biết chỗ trốn của hung thủ, vì sao lại có kết luận như thế?

Hoắc Nguy Lâu nhìn chăm chú, Phúc công công không nhịn được nói:

"Bạc cô nương, có chứng cứ gì không?"

Bạc Nhược U gật đầu.

"Có. Mọi người đi theo dân nữ, nó ở phía Bắc rừng mai."

Đêm qua đã cho tìm kiếm khu vực rừng mai, không thu hoạch được gì. Bây giờ Bạc Nhược U lại nói ở đấy có lưu lại chứng cứ. Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu nghiêm trọng, không tỏ vẻ nghi ngờ.

Đầu tiên sai Tú Y Sứ tiếp tục dọn dẹp đống đổ nát ở đây. Sau đó mới đi theo Bạc Nhược U về phía rừng mai. Lối đi lần này là con đường mòn giữa những hàng cây tùng bách. Điểm đến nằm phía Đông cuối con đường, ngay bên cạnh ngôi nhà tranh bỏ hoang.

Bạc Nhược U vừa đi vừa nói.

"Dân nữ phát hiện dưới hồ sen ở phía Đông rừng trúc có mạch nước ngầm. Dưới đáy hồ có nhiều cánh hoa mai vàng đã héo. Dân nữ cảm thấy lạ, bèn đến rừng mai xem thử. Phát hiện gần đó có một cái giếng cạn. Kỳ quái hơn là bên cạnh giếng cũng có cây mai vàng, hoa cũng có thể rơi vào giếng."

Hạ Thành nói:

"Đêm qua đã tra xét cái giếng kia. Dù sao cũng bỏ hoang nhiều năm, nên..."

"Đại nhân nói không sai, cũng may hôm nay thời tiết đẹp."

Mặt trời đã lặn xuống phía tây, những ụ tuyết xung quanh tan gần hết. Dưới tán cây tùng bách, nước vẫn rơi tí tách từ những chiếc lá.

"Tuyết tan thành nước, chảy vào trong giếng, cứ thế tạo thành dòng nước. Dòng nước mang theo cánh hoa trôi tới hồ sen, mới khiến dân nữ phát hiện. Dân nữ được biết trong phủ từng có hồ nước, là được dẫn từ Hoán Hoa Khê chảy vào. Mà muốn đủ nước để thành hồ, nhất định phải xây cống ngầm."

Hoắc Nguy Lâu trầm giọng nói.

"Dù đúng vậy đi nữa, sao cô chắc chắn bên dưới kênh ngầm cất giấu hung thủ?"

Bạc Nhược U nói:

"Nhờ vào cô ngốc. Cô ấy vốn là người ngoài cuộc, lại có thân phận thấp kém, bỗng nhiên xuất hiện tại nơi mà hung thủ từng tới, chính là nơi giao nhau giữa rừng mai và rừng trúc. Dân nữ cũng vừa mới biết, hai năm trước cô ngốc từng bị rơi vào trong giếng ở rừng mai, nên bây giờ mới khập khiễng. Nghe bảo kẹt dưới đó ba bốn ngày sau mới được cứu lên. Mặc dù vết thương trên đùi nàng bây giờ đã lành, nhưng trước kia chắc chắn rất nặng, không chỉ mỗi gãy xương. Cơ thể nàng gầy yếu, thần trí lại không bình thường. Trong tình trạng như vậy, ở dưới đáy giếng tận ba, bốn ngày mà vẫn có thể kêu cứu. Thật sự kỳ lạ."

Dừng một chút, Bạc Nhược U nói:

"Dân nữ cho rằng, lúc ở dưới giếng có người giúp nàng."

Nữ tử yếu đuối rơi xuống giếng, đừng nói bị thương, cho dù khỏe mạnh, nhịn đói ba, bốn ngày cũng khó còn mạng. Đây lại là cô ngốc, còn bị thương, vẫn có thể sống qua ba, bốn ngày. Giải thích duy nhất là dưới giếng có người cho nàng thức ăn, thậm chí giúp nàng trị thương.

Lời của Bạc Nhược U khiến Hạ Thành không rét mà run.

"Ý của cô là... dưới lòng đất của hầu phủ có kênh ngầm. Mà trong đó còn giấu một... một người. Không lẽ người này sát hại lão phu nhân và huynh đệ Trịnh gia?"

Bạc Nhược U không nao núng.

"Đúng vậy. Cô ngốc tuy thần trí không được minh mẫn như bao người, nhưng nàng chỉ phản ứng hơi chậm mà thôi. Được người kia cứu mạng, nàng mới muốn trả ơn. Về sau, nhờ sự giúp đỡ của cô ngốc, người kia mới có thể ra khỏi kênh ngầm."

Hạ Thành nghe mà sởn cả tóc gáy. Cô ngốc rơi vào trong giếng đã là chuyện hai năm trước. Ai ngờ được rằng, An Khánh hầu phủ vinh hoa phú quý, lầu các bạt ngàn này, lại có một người trốn chui trốn nhủ trong lòng đất.

Rốt cuộc là người hay là quỷ?

Thấy vẻ mặt Hạ Thành tái nhợt, Bạc Nhược U nói.

"Chuyện này quả thực khó mà tin được. Dân nữ cũng chưa từng nghĩ tới điều này. Nhưng nghĩ tới việc cô ngốc sau khi bị té xuống giếng, vẫn còn sống yên ổn lành lặn. Ngọc ma ma vì che giấu chứng cứ, phóng hỏa đốt từ đường. Dân nữ mới nghĩ đến khả năng này."

Phúc công công nói.

"Nếu như thật sự có người lẩn trốn dưới lòng đất trong hầu phủ, vậy người này là ai?"

Lúc này, đoàn người đã đi tới bên ngoài rừng mai. Câu hỏi của Phúc công công khiến Bạc Nhược U dừng bước, chần chờ.

"Một người bắt buộc hầu phủ phải giấu đi, không để người nọ phơi bày ra ánh sáng."

Phúc công công và Hạ Thành vẻ mặt khó hiểu. Hoắc Nguy Lâu nhìn Bạc Nhược U, cũng hiểu được ý của nàng.

"Ý của cô không lẽ là hầu phủ trước kia không chỉ báo lên ngày sinh giả của Trịnh Vân Nghê, mà còn giấu diếm một việc quan trọng hơn?"

Bạc Nhược U lập tức gật đầu.

"Đại phu nhân đối với cô ngốc khá là yêu thương. Ban đầu dân nữ cũng không để lý do là gì, nhưng hôm nay nghĩ đến việc hầu phủ vì bảo toàn hôn sự giữa đại tiểu thư và nhị điện hạ mà bất chấp nhiều việc. Mới nghĩ lại, bên trong phủ muốn che giấu, cũng không phải riêng việc đại tiểu thư sinh vào ngày xấu mà thôi."

"Đêm mà Trịnh tứ gia mới vừa về phủ từng nói một câu, "sinh đôi vốn không may mắn, lại còn sinh ra vào năm âm giờ âm, đích thực là thai âm gây họa". Ngày sinh của đại tiểu thư vốn đã không may mắn, nếu đại phu nhân còn sinh đôi hai nữ nhi, nhất định lão phu nhân sẽ cho rằng hôn sự giữa hầu phủ và nhị điện hạ khó giữ, quyết định giữ một giấu một. Có lẽ vì vậy nên đại phu nhân bị bệnh cũng hợp tình hợp lý. Ngài ấy yêu thương cô ngốc, cũng vì nàng ấy có mấy phần giống Trịnh đại tiểu thư. Làm túi thơm cho nữ nhi, cũng giống nhau như đúc.

"Nữ nhi song sinh..."

Hạ Thành run rẩy tròng mắt.

"Chuyện này... Nếu thật là như vậy, vậy hầu phủ đích thực là phạm tội khi quân!"

Phúc công công cũng có chút bất ngờ, nhưng không đến mức như Hạ Thành.

"Để giữ vững vinh hoa phú quý, càng quyền quý lại càng bất chấp. Giải thích như vậy, mọi chuyện đều có thể thông suốt được rồi."

Hạ Thành cau mày nói.

"Nhưng cô ngốc xấu xí, mà ngươi cũng nói, chỉ là mặt mày tương tự vài phần với đại tiểu thư..."

Bạc Nhược U hơi chần chờ.

"Điểm này dân nữ cũng chưa rõ. Nhưng theo ý dân nữ, dưới giếng nhất định có điều bất thường. Nếu có thể xuống dưới đó điều tra, tìm được chỗ trốn của hung thủ, bắt được hắn, là có thể rõ ràng."

Mọi người lúc này đã đi tới miệng giếng, Hoắc Nguy Lâu trước tiên lệnh cho Tú Y Sứ dẫn người đến, sau đó nói.

"Còn có nơi nào có lưu lại chứng cứ?"

Bạc Nhược U vội vàng đi đến chỗ cây mai phía Đông miệng giếng.

"Nơi này có dấu vết dây thừng lưu lại sau khi cột chặt. Cô ngốc là được người ta dùng dây thừng kéo lên, dân nữ đoán nàng học được cách này từ lúc đó. Lúc hung thủ hại Trịnh nhị gia, dùng dây thừng từ Yêu Nguyệt Các trèo xuống, cũng là phương pháp này."

"Mặt khác, dân nữ đã xem lại thư phòng nơi Trịnh tam gia bị hại. Đường kính cửa thông gió đích xác rất nhỏ, nhưng nếu hung thủ cực kỳ gầy, cũng có thể trèo từ cửa sổ vào."

Phúc công công thấy Bạc Nhược U âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, vẻ mặt tán thưởng.

"Bạc cô nương thật cẩn trọng, còn phát hiện ra những chi tiết này. Tưởng như toàn là chuyện râu ria không đáng kể, nhưng khi ghép nối lại, tất cả đều có ý nghĩa và liên quan đến nhau."

Bạc Nhược U liếc mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu rủ mắt nói:

"Chỉ là suy đoán, chỉ mong là không sai."

Tú Y Sứ nhanh chóng mang dụng cụ và dây thừng đến, nhưng kích cỡ miệng giếng chỉ bằng một thùng nước. Các Tú Y Sứ ở đây đều cao lớn lực lưỡng, không ai có thể chui lọt. Bạc Nhược U hơi do dự.

"Hầu gia, chi bằng gọi hộ vệ có thân hình nhỏ bé trước đó đến, cùng thêm dân nữ, để xuống dưới đó tìm kiếm."

Thân hình Bạc Nhược U gầy gò, có thể tự xuống dưới, nhưng nàng không dám bất cẩn. Vì vậy, nàng kiến nghị gọi Triệu Vũ, một hộ vệ có thân hình thấp bé và am hiểu võ công. Trước đây, Triệu Vũ từng bị nghi ngờ do thân hình nhỏ nhắn, nhưng sau khi được chứng minh vô can với vụ án mạng, hắn không còn xuất hiện. Giờ đây, với miệng giếng nhỏ hẹp mà nam tử trưởng thành bình thường khó mà xuống được, Triệu Vũ có thể phát huy tác dụng của mình.

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, đánh giá.

"Nếu dưới đó thật sự có huyền cơ, dù là hai người các ngươi cùng xuống cũng không ổn."

Nói xong, Hoắc Nguy Lâu thu lại ánh nhìn.

"Đục giếng."

Bạc Nhược U muốn nói lại thôi, Hoắc Nguy Lâu gọi một Tú Y Sứ đi lên.

"Cho người đi bắt cô ngốc."

Nếu Bạc Nhược U suy đoán không sai, cô ngốc rất có khả năng là đồng lõa, tất nhiên nên bắt giam lại.

Đục giếng mặc dù mất một chút thời gian, nhưng cũng là giải pháp ổn thỏa nhất. Nếu dưới lòng đất hầu phủ thật sự có một thế giới khác, Hoắc Nguy Lâu và Hạ Thành cũng nên đích thân đi xem. Các Tú Y Sứ mỗi người đều có võ, sức lực lớn, thao tác lại nhanh nhẹn. Không lâu lắm, toàn bộ bệ giếng bị đào thành một cái hố to.

Bởi vì chỉ dùng để tưới cây, nên không sâu như tưởng tượng. Đợi đến khi ánh chiều tà cuối cùng lặn xuống nơi chân trời, giếng đã được đào thành hình cái phễu lớn. Một Tú Y Sứ nhảy xuống.

"Hầu gia, phía dưới thật có kênh ngầm, cao bằng nửa người."

Bàn tay đang siết chặt của Bạc Nhược U sau khi nghe được lời này, mới thả lỏng.

Mà lúc này, gã Tú Y Sứ được phái đi bắt cô ngốc đã quay trở lại.

"Hầu gia, không thấy cô ngốc."

Hoắc Nguy Lâu cau mày, gã Tú Y Sứ này lại nói.

"Người cuối cùng thấy nàng, chính là thị tỳ của đại phu nhân. Buổi trưa đại phu nhân cho gọi nàng ấy vào nói chuyện, ở bên cạnh phu nhân một canh giờ thì xin cáo lui. Vốn nên trở về phòng, nhưng sau đó lại biến mất. Nha sai phụ trách canh giữ các con đường quan trọng trong phủ cũng nói chưa từng nhìn thấy nàng."

Hoắc Nguy Lâu híp mắt, nhìn về phía đáy giếng đen kịt. Cô ngốc biến mất, có phải đang ở cùng hung thủ hay không?

"Nàng biến mất không sợ, chỉ sợ hung thủ cũng đã không còn ở đây."

Hoắc Nguy Lâu vừa dứt lời, bèn ra lệnh các Tú Y Sứ đốt lửa. Thân thủ lưu loát nhảy xuống đáy giếng, Hạ Thành thấy thế vội vàng đuổi theo. Nhưng thân thể tròn vo vừa đạp lên sườn dốc đã bị trượt, lăn xuống tận đáy, phát ra tiếng "uỵch". Hạ Thành ngã ngửa trước Hoắc Nguy Lâu. Hắn đau nhe răng trợn mắt, lại không dám lộ vẻ vụng về, vội vàng bò dậy. Tú Y Sứ ở một bên nhìn thấy, giả vờ ho để nhịn cười.

Phúc công công lớn tuổi, không tiện xuống dưới lăn qua lộn lại.

Phía dưới đã có Tú Y Sứ đi vào dò đường, trở về bẩm báo.

"Hầu gia. Từ đây đi về hướng Đông chừng mười trượng thì gặp phải đất đá. Ở đó vốn có cửa ra, nhưng bây giờ đã bị lấp kín, chỉ còn một kẽ hở nhỏ để cho nước có thể đi qua. Hoa mai vàng mà Bạc cô nương nhìn thấy hẳn là chảy từ đây tới bên kia."

Kênh ngầm được xây từ các tảng đá cao bằng nửa người. Muốn đi lại trong đó cần phải cúi người. Hoắc Nguy Lâu dùng đuốc chiếu sáng, quả nhiên có mấy dòng nước nho nhỏ, phần nhiều là nước tuyết tan ra, thấm từ trên mặt đất xuống.

Y gật đầu.

"Đi lục soát phía Tây."

Dứt lời đã có người đi về hướng Tây, lúc này Tú Y Sứ cầm đuốc lại nói:

"Hầu gia xin mời..."

Hoắc Nguy Lâu lại không động, y ngước mắt nhìn lên phía trên, tựa như đang đợi cái gì.

Tú Y Sứ cũng nhìn theo, thấy Bạc Nhược U đang từ bên trên sườn dốc đi xuống. Nàng đi cẩn thận, nhưng tuyết bùn trơn trợt, làm người khác nhìn vào cũng thấp thỏm. Sắp đến đáy giếng, Bạc Nhược U nhảy xuống, lúc đáp đất tuy có hơi lảo đảo, nhưng cũng tính là đứng vững vàng. Bấy giờ Hoắc Nguy Lâu mới tự mình cầm đuốc đi về phía Tây.

Gã Tú Y Sứ ngạc nhiên.

"Bạc cô nương, mời đi trước."

Bạc Nhược U vừa rồi nghe thấy Tú Y Sứ bẩm báo, bèn nói thêm.

"Vị trí bị chặn ở phía Đông, có lẽ chính là hồ sen đã bị lấp."

Hoắc Nguy Lâu đáp phải, Hạ Thành đi theo ở phía đau đớn xoa mông.

Một đường đi về phía Tây, mọi người đều phải cúi người như mèo. Trong kênh ngầm bị bỏ hoang nhiều năm, mọc đầy rêu xanh, thỉnh thoảng còn có chuột hoặc các loại bò sát khác chạy lung tung. Cũng may là Bạc Nhược U, nếu mà là tiểu thư thế gia, sợ là sẽ kinh hãi mà chạy. Mặc dù thỉnh thoảng có nhìn thấy nhện, nhưng lại ít mạng nhện. Có lẽ là do có người thường đi lại ở đây.

Bạc Nhược U dựa vào ánh sáng cây đuốc trên tay Hoắc Nguy Lâu, đánh giá tỉ mỉ kênh ngầm này. Nhìn lâu mới thấy, rất nhiều dấu vết cho thấy có người sống ở đây. Đi tới phía trước còn có một, hai bộ xiêm y cũ bị ướt, nhìn không ra màu sắc. Song song, mùi đất ẩm gay mũi cứ quanh quẩn chóp mũi Bạc Nhược U.

Mùi này lại xuất hiện, vẻ mặt Bạc Nhược U nhất thời cảm thấy khó hiểu.

Bên trong cống ngầm là một mảnh đen kịt, đi đường đều phải dựa cả vào ánh đuốc chiếu sáng. Càng đi vào trong, không gian càng âm u, lạnh lẽo. Tú Y Sứ đi đầu tiên đã trở về.

"Hầu gia, phía trước có một cánh cửa sắt. Sau cửa sắt có nhiều ngã rẽ, một cái trong đó có nhiều dấu chân.

Hoắc Nguy Lâu lập tức phân phó.

"Dẫn người đi xem xét thêm mấy chỗ khác."

Tú Y Sứ tuân mệnh, Hoắc Nguy Lâu đi cùng Bạc Nhược U và Hạ Thành đến chỗ cửa sắt.

Nói là cửa sắt, nhưng chỉ là một hàng rào sắt có độ thưa cực nhỏ, đã rỉ sét, loang lổ từ lâu. Trên cửa sắt có một ổ khóa lớn, ổ khóa chưa mở nhưng dây khóa vì rỉ sét mà đứt. Bạc Nhược U nhìn thấy, có vẻ suy tư.

Hoắc Nguy Lâu quay đầu lại nhìn nàng.

"Sao vậy?"

Bạc Nhược U nghe y hỏi mình, theo thói quen đứng thẳng người để trả lời, lại quên bây giờ là đang ở bên dưới cống. Thấy đỉnh đầu nàng sắp va vào lớp đá cứng ngắc, Hoắc Nguy Lâu đột nhiên đưa tay chặn lại.

Bạc Nhược U cảm nhận được bàn tay Hoắc Nguy Lâu đang ôm lấy đỉnh đầu nàng, bất ngờ một lúc mới vội vàng cong người xuống. Hoắc Nguy Lâu hờ hững thu tay. Không gian nhỏ hẹp nên khoảng cách hai người cũng gần hơn. Bạc Nhược U muốn lùi nhưng phía sau lại là Hạ Thành. Hạ Thành vừa mới bị ngã lại phải còng lưng lâu như vậy, mệt đến đầu đầy mồ hôi.

"Cống ngầm dẫn nước từ ngoài chảy vào phủ. Cho lắp hàng rào là để đề phòng có người lợi dụng lẻn vào trong. Hơn nữa, có thể ngăn rác từ bên ngoài trôi ngược vào hồ mỗi khi lũ lụt."

Dừng một chút, Bạc Nhược U ngẩng đầu nhìn lên. Sau khi xuống đây, bọn họ đi thẳng đến phía Tây, phía trước hẳn là ở bên dưới vị trí giữa rừng mai và tùng bách ở từ đường.

"Nhưng nơi này nằm bên trong phủ, cánh cửa sắt này có lẽ chỉ để cản chút ít rong rêu trong nước."

Hai bên cửa sắt quả nhiên có rất nhiều cành cây rong rêu đã khô quắt. Bạc Nhược U bước tới quan sát.

"Dân nữ chỉ đang nghĩ, cửa sắt này bị khoá, dây xích bị đứt là từ lúc nào."

Hoắc Nguy Lâu nói.

"Theo như cô nói, chí ít dây khóa đứt là ở khoảng hai năm trước."

Chỉ có cánh cửa sắt này được mở ra, cô ngốc mới có khả năng được cứu.

Bạc Nhược U gật đầu, không nhiều lời. Hoắc Nguy Lâu lần theo phía ngã rẽ có dấu chân nhiều nhất trong cống, đi về phía trước. Càng đi, nước tuyết dưới chân càng ít. Đi sâu hơn nữa, lòng bàn chân chỉ có bùn lắng khô cạn nhiều năm. Không lâu sau, một con dốc xuất hiện ở trước mắt mọi người, cuối con dốc, một cánh cửa sắt hơi khép hờ.

Cửa sắt vẫn đang mở, hình dáng không khác gì cửa sắt vừa rồi, bên trên cũng có một ổ khóa lớn. Nhưng có lẽ bởi vì cửa sắt này nằm trên đoạn dốc nghiêng nên chỉ bị ẩm, độ rỉ sét nhẹ hơn rất nhiều. Nhưng mà ổ khóa trên cửa, cũng bị đứt.

Chỉ là cái ổ khóa này cũng không phải bị gãy do rỉ sét, mà dùng lực cắt đứt.

Dây xích to cỡ ngón cái Bạc Nhược U, cũng không biết mất bao lâu mới cắt được xích.

Cửa sắt "kẽo kẹt" một tiếng, mở ra. Bên trong có cầu thang đá dẫn lên trên, so với mặt thềm cũng rất cao. Hoắc Nguy Lâu cầm đuốc leo lên cầu thang, đi chưa tới mười bậc, một căn phòng tối tăm hiện ra.

Nhìn sơ qua, Bạc Nhược U đã nhận ra đây là nơi của một nữ tử sinh hoạt hàng ngày. Trong phòng bố trí các đồ dùng trong nhà với một ít đồ trang trí đơn giản. Hướng Bắc kê một chiếc giường, nhưng bất kể là giường hay là áo ngủ bằng gấm, đều có thể nhìn ra là đồ cũ lâu năm. Hơn nữa nơi này không được tiếp xúc với ánh sáng, hơi ẩm rất nặng, một vài mảng nấm mốc mọc rải rác.

Phía Tây đặt một bàn trà dựa vào tường, trên bàn có một cây đèn dầu đã dùng hết. Bạc Nhược U bước lên nhìn, cảm thấy chiếc đèn này có lẽ đã nhiều năm chưa được thắp.

Phía trong góc Tây Bắc còn có một cánh cửa. Hoắc Nguy Lâu xem qua căn phòng, lại đi về phía cánh cửa. Mới vừa đẩy cửa ra, bước chân y lập tức dừng lại. Bạc Nhược U tò mò, cũng bước lên phía trước. Vừa bước tới bên cạnh Hoắc Nguy Lâu, ánh mắt nặng nề.

Một cánh cửa, lại như ranh giới chia cắt căn phòng yên bình và toà nhà đổ nát. Bạc Nhược U sững sờ.

"Đây là..."

"Ở đây là bên dưới từ đường."

Giọng điệu Hoắc Nguy Lâu nghiêm trọng.

"Bên dưới từ đường quả nhiên có mật thất. Phóng hỏa đốt từ đường vì sợ chúng ta phát hiện họ nhốt người ở đây."

Mặc dù đằng sau cánh cửa là một đống đổ nát, nhưng vẫn có thể nhìn ra không gian ban đầu cũng khá rộng rãi, bày biện sách vở, đồ dùng trong nhà. Bạc Nhược U vừa bước qua cánh cửa một bước, nhìn thấy nửa tấm giấy bị một khối gạch đỏ đè lên.

Đó là một tờ giấy ố vàng lâu năm. Bên trên chép một bài thơ bảy chữ, màu mực đều đã phai nhạt. Bây giờ chỉ có thể nhìn thấy hai câu còn sót lại. Chữ viết trên đó cùng với chữ viết trên Sái Kim Tiên, gần như giống nhau y đúc.

Bạc Nhược U nhanh chóng đưa cho Hoắc Nguy Lâu. Hoắc Nguy Lâu vừa nhìn, hiểu được suy đoán của Bạc Nhược U gần như đúng hết. Y xoay người nhìn căn mật thất còn sót lại này.

"Từ đường hôm qua bốc cháy. Cô gặp hung thủ vào đêm hôm qua. Bây giờ ở đây không có ai, chỉ sợ hung thủ căn bản chưa từng trở về."

Bạc Nhược U trầm giọng nói.

"Cửa sắt ngăn cách với cống ngầm đã bị mở. Người trên kia sợ không biết, hoặc là có biết được cũng không dám gióng trống khua chiêng đi tìm. Cho nên dứt khoát, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót."

Hạ Thành nhìn gian nhà này cũng sợ ngây người.

"Tiểu Bạc, cô thật sự đoán trúng rồi. Hung thủ không ở đây, chỉ sợ đang trốn ở phía trên."

Bạc Nhược U nghe vậy, giật mình.

"Chúng ta điều tra dưới này, người trong phủ chắc chắn đã biết, em là hung thủ cũng biết rồi. Vừa nãy Tú Y Sứ đến bẩm báo, nói không tìm thấy cô ngốc, có thể có chuyện gì hay không?"

Hoắc Nguy Lâu lướt nhanh qua cả gian phòng, ánh mắt nghiêm trọng. Bạc Nhược U đứng bên cạnh y, cảm thấy lạnh lẽo. Nàng không cách nào tưởng tượng nơi này có thể dành cho người ở. Ngồi tù còn có thể nhìn thấy ánh sáng, nơi này, như mộ của người chết.

Trong lúc lơ đãng, bỗng nhiên thấy đầu giường đặt cái gì đó. Bước lên xem thì lại là đôi giày vải thêu hình con hổ mới tinh cùng với một chiếc đèn nguyệt thố đã cũ. Giày con hổ dành cho trẻ nhỏ, đèn nguyệt thố là loại thường thấy nhất ở chợ vào tiết trung thu của vùng Giang Nam. Hai món đồ này, hai năm gần đây mới du nhập tới nơi này.

Nghĩ tới đây, Bạc Nhược U không chỉ cảm lạnh run người mà trong lòng cũng dâng lên chút bi thương, nặng nề.

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng.

"Đi thôi. Những món đồ này, lát nữa ta sẽ phái người đến thu dọn để làm vật chứng."

Bạc Nhược U gật đầu, đi cùng Hoắc Nguy Lâu dọc theo đường cũ trở về cống ngầm. Mọi người cúi đầu, một đường không nói gì. Khi xuống đây Bạc Nhược U còn hăm hở tìm kiếm manh mối, giờ quay về lại chỉ mím môi không nói một lời. Con đường nhỏ hẹp, lúc mới bước vào chỉ cảm thấy cúi đầu đi rất phiền phức, khó chịu. Thời gian đến và đi chẳng qua cũng chỉ một chén trà, chút khó chịu đó cũng chẳng có là gì so với lạnh lẽo u ám vô tận. Khiến người ta thấy ngột ngạt nhất, cũng làm người ta tuyệt vọng nhất.

Cho tới khi bước qua cánh cửa sắt đầu tiên, quay trở lại chỗ đáy giếng, gió lạnh từ bên ngoài thổi tới, cảm giác ngột ngạt mới tản đi ba phần. Phúc công công ở trên nghe được động tĩnh nói.

"Sao rồi? Có người dưới đó không?"

Bạc Nhược U giọng điệu lạnh lẽo.

"Nơi đó có người ở, nhưng bây giờ không có ai."

Hoắc Nguy Lâu đứng bên cạnh nàng, nói.

"Đi lên rồi nói."

Bạc Nhược U vội vàng tránh ra nhường đường để Hoắc Nguy Lâu lên. Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn nàng một cái, lưu loát nhảy lên. Cái hố hình phễu cao bằng nửa người cho nên Bạc Nhược U khó mà leo lên. Đang phát sầu, Hoắc Nguy Lâu từ trên vươn tay ra, y không nói, đôi mắt phượng từ trên cao nhìn xuống, ý tứ rõ ràng.

Hoắc Nguy Lâu đã giao cây đuốc trên tay cho một Tú Y Sứ. Mà bây giờ mặt trời đã lặn xuống từ lâu, Phúc công công đứng trên cao nhất, chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người. Hạ Thành ở sau lưng nàng cong lưng thở gấp gáp, các Tú Y Sứ khác còn đang chen chúc bên trong đường cống. Bạc Nhược U biết mình phải nhanh chóng đi lên để tránh đường. Không nghĩ tới, Hoắc Nguy Lâu lại giúp nàng.

Bốn phía ánh sáng lờ mờ, ở nơi không ai nhìn thấy, Hoắc Nguy Lâu đưa tay ra với nàng.

Nàng chỉ đắn đo trong chớp mắt, bèn đưa tay cho Hoắc Nguy Lâu.

Lòng bàn tay Hoắc Nguy Lâu to lớn thô ráp, nhưng khá là ấm áp.

Y nắm chặt tay nàng, ngay lúc nàng còn đang thất thần, kéo một cái, một cánh tay khác vòng qua eo, cơ hồ là xách cả người nàng lên từ đáy giếng. Lúc Bạc Nhược U hồi hồn, nàng đã đứng sát người Hoắc Nguy Lâu.

Nàng bối rối, nhích cơ thể lui về sau.

"Đa tạ hầu gia."

Hoắc Nguy Lâu buông nàng ra, bỗng nhiên nói.

"Sao! Lần này muốn báo đáp bản hầu như thế nào?"

Xung quanh vẫn mờ mịt, giọng của y vẫn mang cảm giác như từ trên cao nhìn xuống, nhưng tiếng nói lại khá trầm thấp, dễ nghe. Bạc Nhược U bị lời y nói làm cho cơ thể cứng đờ. Đến khi ngước mắt lên nhìn, Hoắc Nguy Lâu cũng đã xoay người lên phía trên.

Nàng biết Hoắc Nguy Lâu là đang chế nhạo nàng việc sáng nay, mím môi đi theo.

Phúc công công đợi một lúc lâu mới thấy Hoắc Nguy Lâu đi lên, vội vàng lại gần nghênh đón.

"Dưới đó thật sự có người ẩn nấp à?"

Hoắc Nguy Lâu gật đầu, hỏi lại.

"Vẫn chưa tìm được cô ngốc?"

Phúc công công gật đầu.

"Chưa tìm được."

Lúc Bạc Nhược U đi tới, vừa vặn nghe thấy lời này, chân mày nàng nhíu chặt hơn, bất an trong lòng cũng càng ngày càng dâng cao. Đang muốn mở miệng, một gã Tú Y Sứ từ bên ngoài đi vào.

"Hầu gia, chưa tìm được cô ngốc. Không chỉ vậy, vừa nãy hạ nhân trong phủ báo lại, nói đại tiểu thư cũng không thấy đâu cả!"

Vừa nghe lời này, vẻ mặt Bạc Nhược U cùng Hoắc Nguy Lâu đều biến đổi.
Bình Luận (0)
Comment