Lời nói của Hoắc Nguy Lâu khiến sắc mặt chưởng quỹ biến đổi đôi chút.
"Đây là bức 《Thiên Giang Đồ》 do Lục công tử vẽ hơn nửa năm trước. Nghe đâu có người trả giá cao mua đi, sau đó nhiều văn sĩ, học trò trong thành đã thử vẽ mô phỏng, nhưng không có ai diễn đạt hồn cốt như thế này. Trong cửa tiệm, chỉ có vài người nắm vững chút thủ pháp, bỏ ra hàng tháng trời mới có thể tạo ra bản sao này. Thực ra tôi vẫn chưa kịp treo lên bán. Nếu đại nhân từng thấy qua, hẳn là thấy được bản gốc. Chẳng lẽ... đại nhân quen biết người mua bức 《Thiên Giang Đồ》 đó?"
Bạc Nhược U cũng nhìn Hoắc Nguy Lâu đầy nghi hoặc. Hoắc Nguy Lâu chỉ cười mỉm, không trả lời mà hỏi ngược:
"Tiệm của ngươi bán tranh của Lục Văn Hạc, và gặp vị tiểu thư này đến hỏi nhiều lần. Vậy ngươi có từng thấy Lục Văn Hạc gặp vị tiểu thư đó tại đây không?"
Chưởng quỹ hơi bối rối:
"Chưa từng thấy qua. Tiểu nhân cũng chỉ gặp Lục công tử hai lần. Thường thì chỉ trao đổi giá cả và nhận tiền đặt cọc, rồi Lục công tử sai người mang tranh tới."
"Không có trung gian?"
Chưởng quỹ đáp:
"Không có. Trước đây, Lục công tử quen một tiệm tranh, hầu hết tranh đều gửi bán ở đó. Sau này, chưởng quỹ tiệm ấy rời kinh, vì quen biết với tiểu nhân nên Lục công tử mới chuyển tranh qua đây. May mắn thay, tiểu nhân không để hắn mất mặt, vì thế tranh của Lục công tử vẫn thuận lợi lấy được. Các tiệm tranh khác trong kinh rất muốn tranh của Lục công tử, nhưng thường tranh giành không lại tiểu nhân."
Chưởng quỹ vừa nói vừa cuộn tranh lại, tiếp lời:
"Tiệm chúng tôi ngoài tranh của các tài tử kinh thành còn có một số bản gốc từ tiền triều. Đại nhân có muốn xem không?"
Nhận thấy Hoắc Nguy Lâu không mấy hào hứng với tranh của Lục Văn Hạc, chưởng quỹ đoán rằng y hẳn là nhân vật cao quý, nên thử thăm dò. Hoắc Nguy Lâu lại chỉ nhìn chăm chú bức tranh mà không lên tiếng.
Chưởng quỹ tiếp tục:
"Dù bản sao rất tinh xảo, nhưng có lẽ chưa xứng với thân phận đại nhân. Nếu đại nhân thích, tiểu nhân có thể dò hỏi xem Lục công tử có tác phẩm mới không."
Hoắc Nguy Lâu nhìn quanh một lượt:
"Vị tiểu thư kia đến đây bao lâu một lần? Lần gần nhất là khi nào?"
Chưởng quỹ vội đáp:
"Lần cuối cùng là năm ngày trước. Còn trước đó, tiểu nhân nhớ không rõ, nhưng mỗi tháng nàng đều đến, có khi mười ngày nửa tháng một lần. Tôi đoán nàng ngưỡng mộ Lục công tử, bởi vậy thường xuyên ghé thăm. Tiểu cô nương ngưỡng mộ Lục công tử không ít, nhưng đa số đến chỉ một hai lần. Chỉ có nàng hỏi han nhiều lần nên tiểu nhân mới nhớ rõ."
Dừng lại một chút, chưởng quỹ như vừa nhận ra điều gì, dè dặt hỏi:
"Đại nhân đến tìm tiểu thư này... chẳng lẽ... tiểu thư đã bỏ nhà đi không về?"
Nhìn thấy Tú Y Sứ mặc công phục, chưởng quỹ càng tin chắc họ đang tìm người, bèn đoán bừa:
"Chẳng lẽ nàng... cùng ai bỏ trốn? Là cùng Lục công tử sao?"
Hoắc Nguy Lâu chỉ liếc nhìn, chưởng quỹ lập tức im bặt.
Sự thật là Ngụy Linh thường xuyên lui tới nơi này, chứ không phải thư quán Sùng Văn. Có vẻ nàng ngưỡng mộ Lục Văn Hạc, nhưng thân phận tiểu thư Bá phủ cao quý, cớ gì lại phải lén lút đến đây? Hoắc Nguy Lâu tiếp tục nhìn quanh căn phòng:
"Ở đây còn có tranh của những ai gửi bán?"
Chưởng quỹ thở dài:
"Cũng nhiều, nhưng phần lớn đều là người vô danh, tranh của họ khó bán. Chỉ những ai có chút kỹ thuật mô phỏng mới kiếm được ít nhiều."
Các họa sĩ không tên không tuổi muốn mưu sinh thật khó khăn, còn tranh mô phỏng của các bậc thầy danh tiếng thì luôn trong tình trạng cung không đủ cầu.
Hoắc Nguy Lâu bước đến bên giá sách, tùy ý lật xem, Bạc Nhược U cũng làm theo. Lật qua một vòng, nàng thấy có vài bức tranh khá tinh xảo. Hoắc Nguy Lâu lại hỏi:
"Khi vị tiểu thư này đến đây, nàng thường mặc đồ đỏ và đi một mình?"
Chưởng quỹ gật đầu:
"Đúng vậy. Tiểu thư ấy tướng mạo rất xinh đẹp, lại rất thích váy đỏ. Nhìn qua đã biết là xuất thân phú quý, nhưng mỗi lần đến đều không mang theo nha hoàn, quả thực hơi kỳ lạ."
"Trong số các văn nhân gửi tranh ở đây, có ai bị thương ở tay trái hoặc thiếu ngón không?"
Hoắc Nguy Lâu hỏi với giọng hờ hững. Chưởng quỹ ngạc nhiên:
"Tay trái không hoàn chỉnh? Vậy thì không có. Những thư sinh gửi tranh đây, phần lớn từng vào trường thi nhưng không đậu, có người là thân cử nhân, họ không có tật nguyền."
Nghe chưởng quỹ nói vậy, Hoắc Nguy Lâu hơi thất vọng. Y nhìn quanh thêm một lượt nhưng không phát hiện điều gì mới, bèn dẫn người rời đi.
Lên xe ngựa, Hoắc Nguy Lâu nói:
"Đến phủ Hoắc Quốc công."
Bạc Nhược U ngập ngừng hỏi:
"Hầu gia từng thấy bức hoạ đó, là thấy ở phủ Quốc công?"
Hoắc Nguy Lâu gật đầu:
"Hoắc Khinh Hoằng đã mua bức đó."
Bạc Nhược U nghĩ đến tính tình của Hoắc Khinh Hoằng, cũng không thấy ngạc nhiên, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Hoắc Nguy Lâu, nàng đoán chắc lát nữa y sẽ không để Hoắc Khinh Hoằng yên.
Tuy nhiên, khi xe đến phủ Quốc công, Hoắc Khinh Hoằng lại không có mặt ở đó.
Ninh Kiêu đứng ngoài xe bẩm báo:
"Nghe nói Thế tử đã mấy ngày chưa về phủ, hiện không rõ ở đâu."
Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu lập tức tối sầm, y ra lệnh:
"Ta đến bờ hồ Vị Ương xem hắn đang làm gì. Ngươi dẫn người đến nhà Tế tửu Quốc Tử Giám, điều tra kỹ về vị Lục công tử đó. Sau khi tìm được Hoắc Khinh Hoằng, ta sẽ đưa hắn về Hầu phủ và mời Lục đại tài tử đến đó gặp."
Ninh Kiêu đáp ứng, rồi dẫn người đi đến phủ Tế tửu Quốc Tử Giám.
Bạc Nhược U tuy chỉ vừa trở lại kinh thành, nhưng cũng biết quanh hồ Vị Ương là nơi tập trung nhiều thuyền hoa và thanh lâu nổi tiếng. Hoắc Nguy Lâu không cần hỏi nhiều, đã biết chắc Hoắc Khinh Hoằng sẽ ở đó, quả thật là quá hiểu người em họ của mình.
Xe ngựa lăn bánh chầm chậm về hướng hồ Vị Ương. Nằm ở phía Tây thành, hồ này có địa thế hơi hẻo lánh, nhưng phong cảnh hữu tình lại gần chợ phía Tây nhộn nhịp, đã biến nơi đây thành điểm ngắm cảnh và vui chơi nổi tiếng. Dọc bờ hồ là những tửu quán, thuyền hoa cùng các thanh lâu xa hoa, mỗi chỗ đều có những mỹ nhân tuyệt sắc sở hữu tài nghệ riêng, khiến ai muốn gần gũi họ đều phải tiêu tốn không ít. Hồ Vị Ương quả là nơi phồn hoa bậc nhất kinh thành, đặc biệt với giới quyền quý.
Trên đường đi, Hoắc Nguy Lâu không nói một lời, còn Bạc Nhược U cũng ngồi nghiêm trang, không dám mở miệng. Nhưng khi xe ngựa chạy ngang qua chợ phía Tây, nàng không kìm được, khẽ vén rèm xe lên nhìn. So với chợ phía Đông, chợ phía Tây phồn hoa hơn hẳn, dòng người đông đúc, tấp nập. Quan sát cảnh tượng bên ngoài, nàng có chút thích thú với những gian hàng rực rỡ, lộng lẫy, được chạm trổ cầu kỳ.
Lúc này, Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt hỏi:
"Náo nhiệt đến vậy sao?"
Bạc Nhược U giật mình, vội buông rèm xuống, ngồi ngay ngắn lại, không dám động đậy.
Hoắc Nguy Lâu khẽ cười, thoáng chút bất đắc dĩ:
"Bản Hầu đâu có cấm nàng nhìn."
Nhìn vào đôi mắt y, thấy giữa mi tâm có vẻ thư thả, nàng mới nhẹ nhàng nói:
"Vừa rồi thấy Hầu gia có vẻ không vui, dân nữ e là mình làm phiền Hầu gia."
Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch mày:
"Bản Hầu là người không hiểu lý lẽ đến vậy sao?"
Trong lòng nàng muốn đáp "phải", nhưng chỉ đành uyển chuyển trả lời:
"Hầu gia đương nhiên rất lý lẽ. Chỉ là thân phận Hầu gia cao quý, nếu làm Hầu gia không vui, thì là lỗi của hạ nhân rồi."
Lời này khiến Hoắc Nguy Lâu phì cười:
"Ngươi đang trào phúng bản Hầu sao?"
Bạc Nhược U nở nụ cười khổ:
"Dân nữ đâu dám?"
Hoắc Nguy Lâu "hừ" một tiếng, thấy xe ngựa đã rời chợ phía Tây, sắp tới hồ Vị Ương, liền nói:
"Ngươi đã gặp Hoắc Khinh Hoằng, cũng biết cha mẹ hắn chỉ có một mình hắn là con trai. Đáng tiếc hắn gần hai mươi tuổi mà không có chí hướng, khiến người ta không khỏi bực mình."
Bạc Nhược U từng ở cạnh Hoắc Khinh Hoằng nửa tháng, tất nhiên hiểu rõ đôi phần:
"Hầu gia bớt giận. Thế tử thân phận cao quý, lại còn trẻ, nay có chút tiêu khiển cũng không quá đáng."
Hoắc Nguy Lâu hơi nhướng mày, có phần bất ngờ vì nàng nói giúp Hoắc Khinh Hoằng:
"Nếu bản Hầu cũng sống buông thả như hắn, e là hôm nay sẽ không có Võ Chiêu Hầu nữa rồi."
Bạc Nhược U mỉm cười tiếp lời:
"Thế tử dĩ nhiên khó so sánh với Hầu gia. Chỉ riêng tài năng và khí chất của Hầu gia đã vượt xa người thường. Trong thiên hạ, tìm đâu ra người xứng ngang với Hầu gia đây? Nếu Hầu gia cứ mong Thế tử được như mình, e chỉ chuốc bực vào thân, không đáng."
Hoắc Nguy Lâu nghe vậy, lông mày dãn ra, nét mặt ôn hòa hơn nhiều:
"Bản Hầu cũng không yêu cầu hắn phải như mình, chỉ mong hắn bớt phóng túng một chút mà thôi."
Nghe y đã nguôi giận, Bạc Nhược U thầm thở phào, trong lòng ngẫm nghĩ, nịnh hót quả thật dễ khiến người ta vui vẻ. Không ngờ nàng vừa vào kinh đã biết cách ứng phó như vậy.
Xe ngựa tiếp tục đi về hướng hồ, chỉ một lát sau, nàng đã thấy đình Vãn Vân lặng lẽ nằm ở phía Đông hồ Vị Ương, không kìm được bèn nói:
"Đây chính là nơi Phùng Ác Đan cùng tì nữ đã lạc đường lần trước."
Nghe vậy, Hoắc Nguy Lâu cũng nghiêng người qua nhìn. Cả hai cùng thò ra trước cửa sổ, vai Hoắc Nguy Lâu vô tình gần sát khiến Bạc Nhược U có chút căng thẳng, nhưng nàng cố giữ bình tĩnh, kéo rèm lên để có thể nhìn rõ hơn.
"Tì nữ của Phùng Ác Đan nói rằng hôm đó có đạo trưởng từ Thanh Hư quan đến lập quầy bốc quẻ thỉnh bùa. Ban đầu, mọi người phóng sinh ngoài đình, sau đó vào trong cầu bùa bình an. Có rất đông người, tì nữ chờ bên ngoài mãi nhưng không thấy Phùng Ác Đan trở ra, vào trong tìm thì phát hiện không có ai."
Hoắc Nguy Lâu chăm chú nhìn đình Vãn Vân.
Đình này tuy gọi là đình nhưng lại giống một thủy tạ với bốn bề cách sách, phía Tây giáp hồ Vị Ương, phía Đông có vách chạm hoa văn che khuất tầm mắt bên ngoài, cửa chính hướng Nam. Hiện nay khách qua lại rất đông, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ nhờ có vách che chắn.
Nhìn cấu trúc trong đình, Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm nói:
"Đình này không chỉ có một lối ra."
Rồi y hạ lệnh:
"Dừng xe, phái người xem thử phía Bắc có lối nào không."
Một lúc sau, Tú Y Sứ trở về bẩm báo:
"Khởi bẩm Hầu gia, ở góc Tây Bắc có một cửa nhỏ."
Bạc Nhược U lập tức đoán:
"Vậy có lẽ Phùng Ác Đan đã cố ý rời đi qua lối đó, nàng muốn lẩn tránh tì nữ đi cùng mình."
Xe ngựa lại chuyển bánh, Hoắc Nguy Lâu nói:
"Ngụy Linh cũng từng lấy cớ để một mình ra ngoài gặp người, có lẽ Phùng Ác Đan cũng có lý do tương tự."
Bạc Nhược U trầm tư:
"Dù là lý do gì, hung thủ hẳn đã theo dõi họ kỹ lưỡng. Y biết cả sở thích mặc đồ đỏ lẫn nốt ruồi trên người các nạn nhân. Chỉ người thân cận mới nhận ra chi tiết đó, nhưng Phùng Ác Đan và Ngụy Linh hầu như xa lạ. Chẳng lẽ... Phùng Ác Đan cũng ngưỡng mộ Lục Văn Hạc?"
Hoắc Nguy Lâu gật đầu:
"Có thể. Gặp Lục Văn Hạc rồi tra hỏi thêm về Phùng gia sẽ rõ."
Xe ngựa dừng trước một tòa thuyền hoa xa hoa tên Phi Vân Các, đậu bên hồ. Từ xa, thuyền đã hiện rõ vẻ tráng lệ, đẹp như Quỳnh Lâu Ngọc Vũ.
Tú Y Sứ lên thuyền dò hỏi, chẳng mấy chốc quay lại báo:
"Hầu gia, Thế tử hiện đang ở tầng ba thuyền hoa này."
Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U lên thuyền. Tầng hai vừa bước vào, nàng mới chợt nhận ra đây là thanh lâu, nghĩ lại việc mình đường đường một nữ tử mà lại đi vào nơi này cũng thật lạ lùng. Nhưng nhờ Tú Y Sứ đi trước dẹp đường, không ai dám ngăn cản, các tửu khách cùng kỹ nữ đều lặng lẽ lui vào phòng, không dám chạm mặt họ.
Lên tới tầng ba, chưởng quỹ cúi đầu, lau mồ hôi sợ hãi nói:
"Hầu gia, Thế tử ở phòng này."
Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng nhíu mày, không nói không rằng đá văng cửa phòng, thanh then vỡ vụn rơi xuống đất, tiếng động lớn khiến cả thân thuyền khẽ rung. Bạc Nhược U hơi sững sờ, lui lại một bước, cảm nhận rõ sự uy nghiêm và cơn giận của Hoắc Nguy Lâu.
Y sải bước tiến vào trong phòng, Bạc Nhược U đứng lại ngoài cửa, do dự một chút rồi không bước theo y.
Trong phòng bốn tấm màn che thả xuống, điều đập vào mắt chính là một tấm màn thêu màu hồng phấn, mùi hương son phấn nồng nặc có chút gay mũi. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu quét ngang tứ phía, liếc nhìn phía sau hai tầng màn che, nơi có một bức bình phong bốn mặt rộng mở dựng thẳng.
Hoắc Nguy Lâu chỉ chỉ:
"Đi kêu người dậy."
Tú Y Sứ vạch ra màn che, vòng qua bức bình phong đi gọi người. Hoắc Nguy Lâu ngồi lên nhuyễn tháp bên dưới cửa sổ phía Tây. Nữ tử bên cạnh Hoắc Khinh Hoằng đã sớm bị tiếng đập cửa làm cho thức tỉnh, vào lúc này đang đẩy Hoắc Khinh Hoằng. Nàng liếc nhìn mấy gã nam nhân cao lớn đang tiến vào bên trong, không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi. Tú Y Sứ kiến thức rộng rãi, lạnh lùng nói:
"Mặc y phục vào rồi lui ra."
Nữ tử này sợ đến sắc mặt tái mét, vội vã tròng y phục lên, ngay cả tóc cũng không kịp búi đã chạy ra. Khi nàng sắp đi tới cửa, mới nhìn thấy Hoắc Nguy Lâu ngồi dưới cửa sổ phía Tây. Nữ tử này ngẩn ngơ, lại còn có thời gian lộ vẻ mặt kinh diễm, sau đó mới phản ứng lại Hoắc Nguy Lâu có thân phận ra sao, lễ cũng không kịp hành đã chạy ra ngoài.
Bạc Nhược U chờ ở ngoài cửa bị đụng phải mà lảo đảo một cái, nàng vừa tạ lỗi vừa chạy trốn xuống lầu. Bạc Nhược U dở khóc dở cười, sao lại bị dọa sợ thành như vậy?
Hoắc Khinh Hoằng chìm trong giấc mộng bị lay mấy cái, rất thiếu kiên nhẫn. Tú Y Sứ bất đắc dĩ nói:
"Thế tử, ngài cần phải sớm tỉnh lại, Hầu gia đến rồi-"
"Ngươi... Ngươi là cái tên lừa đảo, đại ca ta chưa bao giờ tới mấy địa phương này."
Hoắc Khinh Hoằng nỉ non hai câu, trở mình lại ngủ tiếp. Giọng điệu này dinh dính nhơn nhớt, đến cả Tú Y Sứ cũng không nhịn được lộ vẻ mặt ghét bỏ, lại gọi hắn:
"Thế tử, Hầu gia đặc biệt tìm ngài đấy, đoán được ngài đang ở tại nơi này, mới trực tiếp tìm tới. Hầu gia đến xử lý công vụ mới tới, ngài mau đứng lên, miễn cho Hầu gia tức giận."
"Tới xử lý công vụ...."
Hoắc Khinh Hoằng ngơ ngơ ngác ngác lặp lại một câu, sau một khắc, con mắt đang nhắm chặt của hắn đột nhiên mở ra. Hoắc Nguy Lâu trong ngày thường xác thực sẽ không tới, nhưng nếu huynh ấy là vì công vụ, Hoắc Nguy Lâu vì công vụ thì có nơi nào mà không thể đi?
Hắn hiểu rất rõ Hoắc Nguy Lâu! Hoắc Khinh Hoằng mạnh mẽ ngồi dậy:
"Đại ca tới đâu rồi hả? Đã đến trên thuyền rồi à? Ta đây lập tức đi thấy huynh ấy, chớ để huynh ấy vào-"
Tú Y Sứ đồng tình mà nhìn Hoắc Khinh Hoằng, chỉ chỉ bên ngoài. Tựa như một tiếng sét đánh, Hoắc Khinh Hoằng cảm thấy mình bị một tia sét đánh trúng rồi. Hắn cuống quít túm lấy xiêm y vứt tại cuối giường, vừa trong lên người vừa đi ra ngoài, cả giày cũng không kịp mang vào.
"Đại ca... Huynh có việc thì phái người tới gọi đệ một tiếng là được rồi, cần gì phải tự mình đến đây...."
Hoắc Khinh Hoằng ở trần, thân dưới mặc một cái quần dài bằng gấm trắng như tuyết, giờ khắc này đang cầm một cái áo ngoài rất nhọc nhằn mà trùm lên trên người, vất vả lắm mới trùm được lên người, mới đi ra khỏi màn che. Nhưng lúc đối diện với ánh mắt Hoắc Nguy Lâu, thấy Hoắc Nguy Lâu đang thâm trầm mà nhìn hắn:
"Đệ đang mặc cái gì?"
Hoắc Khinh Hoằng sững sờ, cúi đầu liếc mắt nhìn trên người mình một cái. Vừa nhìn xong, cũng khiến hắn kinh hãi. Hắn thức dậy quá gấp, tóm lấy không phải xiêm y của mình, mà là một cái áo ngoài màu đỏ rực của nữ tử. Tuy rằng hắn thích ăn chơi, nhưng cũng không thích mặc xiêm y nữ tử nha, đặc biệt là ở trước mặt Hoắc Nguy Lâu, như vậy quả thực là phóng đãng không ra thể thống gì.
"Đệ cầm nhầm thôi đại ca! Đệ đi đổi lại-"
Hoắc Khinh Hoằng điên cuồng quay chạy trở vào, lại sửa sang một lát nhìn ra dáng vẻ con người, chỉ là vẻ mặt khi nhìn Hoắc Nguy Lâu hoàn toàn cẩn thận từng li từng tí một:
"Đại ca, sao huynh lại tới đây nha, có đại sự gì hay sao?"
Hắn cẩn thận từng li từng tí một đi tới gần Hoắc Nguy Lâu, cũng không dám ngồi xuống. Hoắc Nguy Lâu cũng đang đánh giá gian phòng, trong phòng đều là một ít đồ vật tinh xảo của nữ tử, nhưng khắp nơi đều là vẻ phấn hồng cộng thêm mùi huân hương gay mũi, quả thực khiến Hoắc Nguy Lâu có chút không thoải mái. Y cũng không phải là chưa bao giờ đặt chân vào loại địa phương này, trên quan trường dù quyền cao chức trọng ra sao cũng cần xã giao một chút, chỉ có điều trong ba, bốn năm gần đây nhất, địa vị của y đã vững chắc, quyền thế lại càng mạnh mẽ, cực ít đi làm mấy việc vô vị cỡ này.
Thế là, chưa bao giờ tại địa phương này dừng lại vượt qua hai canh giờ, y hơi có chút không thể tưởng tượng nổi mà hỏi:
"Đệ chính là ở trộn lẫn ở chỗ này nhiều ngày chưa hề hồi phủ?"
Trong lúc nói chuyện, Hoắc Nguy Lâu đẩy ra cửa sổ gần bên người, trong nháy mắt gió mát trên hồ gào thét thổi vào, trực tiếp thổi đến Hoắc Khinh Hoằng phải run lên.
Hoắc Khinh Hoằng khép chặt vạt áo:
"Nơi này thì sao vậy? Nơi này không tốt sao?"
Hoắc Nguy Lâu lạnh mặt, căm ghét giơ tay quẹt chóp mũi một cái. Hoắc Khinh Hoằng thấy rõ, hắn hít sâu hai cái:
"Đại ca huynh đây là đang ghét bỏ cái gì, không dễ ngửi sao? Thật thơm mà, nơi này mỗi người đều thơm ngào ngạt--"
"Hiện giờ đệ nói chuyện chẳng khác gì một cô nương."
Hoắc Nguy Lâu mở miệng không lưu tình.
Hoắc Khinh Hoằng nhướng nhướng lông mày, không nhịn được mà ưỡn thẳng sống lưng:
"Ta có chỗ nào mà giống cô nương, đệ mạnh mẽ như hổ-"
"Câm miệng."
Hoắc Nguy Lâu có chút không thể nhịn được nữa:
"Ta là vì công vụ mới tới, hiện tại đệ theo ta hồi phủ."
Sắc mặt Hoắc Khinh Hoằng sầu khổ, tựa hồ còn không nỡ rời khỏi, Hoắc Nguy Lâu cũng đã đứng dậy, y lạnh lùng quét Hoắc Khinh Hoằng một cái, Hoắc Khinh Hoằng lập tức đàng hoàng mà nói:
"Được được được, đệ đây lập tức cùng huynh trở về."
Ra cửa, Hoắc Khinh Hoằng mới nhìn đến Bạc Nhược U, trong một lúc hắn cực kỳ kinh ngạc:
"Tiểu Nhược? Sao lại là nàng? Sao nàng ở đây? Nàng là theo đại ca tới?"
Bạc Nhược U cúi người hành lễ:
"Bái kiến Thế tử, đúng vậy, là đi cùng Hầu gia."
Hoắc Khinh Hoằng há to miệng, nếu không phải Hoắc Nguy Lâu đã bắt đầu đi xuống, hắn thật sự muốn kéo lại Bạc Nhược U để hỏi rõ hết mấy cái nghi vấn trong đầu. Đoàn người đi xuống lầu, chưởng quỹ vẫn đầu đầy mồ hôi mà chờ đợi. Hoắc Nguy Lâu sải bước mà đi, tựa như sợ dính lên hương khí son phấn dung tục ở nơi đây vậy. Hoắc Khinh Hoằng theo sát Hoắc Nguy Lâu, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạc Nhược U, trên gương mặt đầy vẻ hiếu kỳ hứng thú.
Lên tới bờ, bước chân Hoắc Nguy Lâu mới chậm lại. Y đứng bên bờ, nhìn sang mấy chiếc thuyền hoa giữa hồ. Thời tiết đầu xuân, hai bên bờ hồ liễu rủ nhú ra mầm non, hồ Vị Ương cũng giống như một khối ngọc bích từ trời xanh rơi rớt xuống nhân gian. Bên trong hồ nước xanh biếc xen lẫn màu lam, không khí tiêu điều ngày đông bị quét sạch từ lâu. Nhân lúc thời tiết này mà ngồi thuyền hoa du hồ, ngược lại cũng rất thú vị.
"Đại ca, không đi sao?" Hoắc Khinh Hoằng hỏi y.
Hoắc Nguy Lâu khẽ híp mắt phượng:
"Ta đổi ý, chúng ta tìm một chiếc thuyền hoa dạo trên hồ nhìn xem."
Hoắc Khinh Hoằng lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, lúc này Bạc Nhược U lại hỏi:
"Hầu gia muốn tìm thuyền hoa mà thi xã Lăng Tiêu từng dùng qua sao?"
Đáy mắt Hoắc Nguy Lâu lộ ra tán thưởng, tựa như không nghĩ tới Bạc Nhược U lại có phản ứng nhanh như vậy. Quả nhiên giống như nàng nói, mà phân phó cho Tú Y Sứ:
"Đi hỏi xem, thuyền hoa mà thi xã Lăng Tiêu thường dùng là một chiếc nào...."
Hoắc Khinh Hoằng kinh ngạc nhìn Hoắc Nguy Lâu:
"Đại ca, huynh mà cũng biết thi xã Lăng Tiêu ấy hả? Bên trong thi xã này đều là quý nữ thế gia kinh thành, huynh quan tâm thi xã này của các nàng, chẳng lẽ... Là dự định muốn kiếm một vị tẩu tử cho ta đấy à?"
Lời này khiến Hoắc Nguy Lâu tiếp tục bộc phát vẻ không kiên nhẫn, Bạc Nhược U ở một bên lại nghe được mà hơi trợn to hai mắt.
Hoắc Khinh Hoằng còn muốn hỏi tiếp, Hoắc Nguy Lâu lạnh nhạt nói một tiếng:
"Câm miệng."
Sau đó nhanh chân đi đến thuyền hoa đỗ ở bến tàu phía xa xa. Hoắc Khinh Hoằng trừng mắt nhìn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà đi tới bên Bạc Nhược U...