Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 95

Ngày thứ hai, khi ánh sáng vừa hừng đông, Bạc Nhược U đã ngồi xe ngựa ra cửa. Sau khi đến thành Nam cùng nhóm Ngô Tương hội hợp, nàng ra khỏi thành, hướng về thôn Cổ Chương. Nàng đi chưa tới một canh giờ, phu phụ Lâm Hòe đã tới cửa Trình gia.

Trình Uẩn Chi đón hai người vào chính sảnh, Lâm Hòe đánh giá tòa nhà, nói:

"Nơi này đúng là thanh tịnh, hơi nhỏ một chút, có điều chỉ có hai cha con các người, tôi tớ cũng không nhiều, như vậy cũng đủ ở."

Trình Uẩn Chi cười:

"Xưa đâu bằng nay, như vậy đã vô cùng tốt rồi."

Sau khi ngồi xuống, dâng trà, Lâm Hòe nghiêm mặt:

"Thư của huynh ta đã thấy được, việc này ta cũng đã nói cùng Thục Ninh, chỉ là huynh bỗng nhiên sửa lại tâm ý vì cái gì?"

Ý cười trên mặt Trình Uẩn Chi nhạt đi, trên mặt lộ vẻ thổn thức:

"Hôm qua huynh và ta đã nói như vậy, Tiểu Nhược đoán được, sớm trước đó dù ta chưa đề cập tới việc đính hôn, nhưng từng nói qua với con bé, hôn sự của con bé, ta có an bài, bởi vậy con bé đoán được."

"Bây giờ biết Lâm Chiêu nhà huynh cùng Bạc gia Đại cô nương đã định hôn, con bé cũng không cảm thấy gì, nó nói những năm gần đây chúng ta rời kinh lâu ngày, dù không có Bạc gia Đại cô nương, cũng sẽ có cô nương khác. Huống hồ các ngươi đã đính hôn cho Lâm Chiêu nhiều năm, ở đáy lòng Lâm Chiêu, Bạc gia Đại cô nương mới là lương xứng của hắn, bởi vậy nàng cũng không muốn lấy lại hôn sự, đã đâm lao thì cứ tiếp tục theo lao đi."

Lâm Hòe biết đáy lòng Trình Uẩn Chi đã dồn nén phẫn nộ nhiều năm, vốn đã dự định cùng Sở Thục Ninh thương nghị làm sao cùng Bạc gia Đại phòng giải trừ hôn ước, nhưng không ngờ Trình Uẩn Chi bỗng nhiên sửa lại tính tình, hắn liền đoán được đã xảy ra biến cố. Nhưng hắn không nghĩ tới, đây lại là ý của Bạc Nhược U.

Hai phu thê liếc mắt nhìn nhau, Lâm Hòe nói:

"Tiểu Nhược thật sự nghĩ như vậy?"

Trình Uẩn Chi gật đầu:

"Con bé cũng nói bọn họ đã đính hôn nhiều năm, có lẽ ít nhiều cũng có tình nghĩa. Lần này mặc dù thật sự lấy lại hôn sự, đáy lòng Lâm Chiêu hẳn là không thích, tình cảnh của con bé cũng sẽ lúng túng, đã là như vậy, còn không bằng tác thành bọn hắn cho xong chuyện."

Dừng một chút, Trình Uẩn Chi lại nói:

"Ta tức giận ở chỗ, hôm qua đã cùng Lâm Hòe nói rõ, chắc hẳn huynh cũng lý giải, Bạc thị Đại phòng đối với Tiểu Nhược rất là nhẫn tâm, đính hôn cùng các ngươi chỉ vì lợi ích. Điểm này, những năm gần đây các ngươi hẳn là biết rõ mấy phần, nhưng hôn sự là các ngươi đổi người, sau này cùng Bạc thị Đại phòng kết thân, tốt hay xấu thì các ngươi tự chịu trách nhiệm. Ta cùng Tiểu Nhược, sau này sẽ không nhắc đến việc đính hôn năm đó nữa."

Lâm Hòe cười khổ:

"Hôm qua ta đáp ứng với huynh cũng là thành tâm thành ý, chỉ là các người đã xác định tâm ý rồi? Nếu là như vậy, vậy cửa hôn sự này sẽ không lùi. Không nói mấy thế hệ trước giữa hai nhà có chút tình nghĩa, dù bây giờ không có lý do, cũng không thể lùi được."

Trình Uẩn Chi xua tay:

"Các ngươi đều có thể cho rằng việc này chưa từng xảy ra."

Sở Thục Ninh bất đắc dĩ nói:

"Uẩn Chi, Tiểu Nhược vì sao lại quả quyết như vậy? Chẳng lẽ con bé... Không lọt mắt Lâm Chiêu hay sao?"

Lâm gia trong mắt bất kỳ ai đều là một cửa hôn sự rất tốt, nhưng Sở Thục Ninh không nghĩ tới Tiểu Nhược lại tự mình nói không muốn hôn sự này. Nàng cũng là nữ tử, tất nhiên liếc một cái đã nhìn thấy chỗ mấu chốt.

Trình Uẩn Chi nghe vậy cũng không che giấu:

"Đúng là như thế."

Nói xong khẽ hừ một tiếng:

"Lâm Chiêu nhà các ngươi xác thực là thanh niên tuấn kiệt, nhưng Tiểu Nhược nhà chúng ta cũng là người có chủ ý. Một là con bé cùng Lâm Chiêu chỉ có duyên phận gặp mặt mấy lần, về mặt tình nghĩa chỉ là tầm thường. Thứ hai hôn sự này đổi thành định người khác, còn định nhiều năm như vậy, con bé cũng không cần chịu liên lụy vì tình nghĩa không quá thân thiết, không phải là của con bé thì nó sẽ không cưỡng cầu."

Sở Thục Ninh cùng Lâm Hòe nghe mà dở khóc dở cười. Lâm Chiêu vốn có danh tài tuấn, bây giờ lại bị người ta nhìn không lọt mắt.

Thấy vẻ mặt hai người giống như nhau, Trình Uẩn Chi chắc chắn mà nói:

"Ta hôm qua đến nhà, chính là vì tuân thủ tín nghĩa năm đó. Hôm nay ta nói lời này, cũng sẽ tuân thủ chữ tín, các ngươi yên tâm, ta cùng Tiểu Nhược đã nói không đề cập tới việc đính hôn, thì sẽ không thay đổi thất thường."

Lâm Hòe cùng Sở Thục Ninh tuy không biểu hiện ra trên mặt, nhưng đáy lòng đều hơi thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật sự muốn từ hôn với Bạc thị Đại phòng, không thể tránh khỏi tranh cãi không dễ chịu. Hiện giờ Trình Uẩn Chi sửa lại tâm tư, bọn họ chỉ lo sợ không đâu một hồi, tất cả vẫn cứ như trước.

"Ta tự nhiên tin huynh, đã là như vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Lâm Hòe nói xong lại ngó tiểu viện này:

"Không thấy Tiểu Nhược, có phải đã tới nha môn rồi?"

Trình Uẩn Chi gật đầu:

"Đúng vậy, nha môn có vụ án."

Sở Thục Ninh có chút thổn thức:

"Tiểu Nhược chỉ là một tiểu cô nương, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, sao huynh lại để cho con bé đi làm ngỗ tác? Cả ngày làm bạn với người chết, còn phải bôn ba lao khổ như vậy, thật là làm người ta đau lòng vô cùng."

Sở Thục Ninh nói ra lời ấy là xuất phát từ chân tâm, cũng không phải có ý xem thường, Trình Uẩn Chi cũng than thở:

"Đây là bản thân con bé muốn làm. Năm đó con bé bệnh nặng một trận, sau khi khỏi bệnh cũng không có yêu thích gì khác. Phương Trạch dạy con bé chút y thuật thô sơ, ta bởi vì việc năm đó, không muốn tiếp tục làm nghề y. Trong một lần trùng hợp, giúp huyện nha giải quyết nguyên nhân cái chết của một người bất ngờ bỏ mình, sau đó lại làm ngỗ tác. Tiểu Nhược vừa mới bắt đầu không biết ta làm cái gì, sau đó biết rồi lại cũng không thấy sợ sệt, trái lại cảm thấy giúp người chết giải oan rất có công đức."

Sở Thục Ninh nhíu mày:

"Con bé có phải là bởi vì việc năm đó...?"

Trình Uẩn Chi gật đầu:

"Ít nhiều có duyên cớ này, vì thế đừng xem con bé như một đứa trẻ, đáy lòng nó hiểu rõ, chỉ là thấy nó không dễ dàng mới có cái để yêu thích, ta làm sao lại nhẫn tâm ngăn cản? Vốn nghĩ có lẽ qua chừng mười ngày hay nửa tháng sẽ không thích nữa, dù sao nào có tiểu cô nương thích làm những việc này, nhưng sau đó con bé lại tiếp tục kiên trì, còn khá là để tâm. Ba năm trước, sau khi Phương Trạch qua đời, thân thể ta cũng không tốt, con bé đã tự mình giúp đỡ huyện nha nghiệm thi, sau đó nghiệm nhiều hơn nữa, hiện giờ so với ta còn lợi hại hơn một chút."

Sở Thục Ninh thở dài:

"Vậy sau này đâu, vẫn muốn làm ngỗ tác sao?"

Trình Uẩn Chi khẽ nhíu mày:

"Kỳ thực... Ta cũng không muốn để con bé tiếp tục làm, đặc biệt là lần trước con bé bị hung thủ tập kích, bị trọng thương, tính mạng cơ hồ là như ngàn cân treo sợi tóc. Lúc đó ta đã hối hận khi dạy thuật ngỗ tác cho con bé."

Trên mặt Trình Uẩn Chi lộ vẻ đau xót, thở phào mà nói:

"Cũng là khi đó, ta nghĩ không thể chậm trễ nữa, lúc này mới sai người đi hỏi thăm các ngươi. Năm đó khi chuyện phát sinh, trong cung trước tiên là điều tra Trình gia, còn có một ít kẻ thù cũ liên tục nhìn chằm chằm vào Trình gia từ trước, đến lúc sau ta không thể không rời kinh. Đã qua hơn mười năm, nếu không phải vì Tiểu Nhược, ta cũng không nguyện đi quấy rầy các ngươi."

Lâm Hòe thở dài:

"Sao huynh phải khổ như vậy làm gì chứ? Việc năm đó liên lụy đến hoàng phi hoàng tử, vốn cũng không có đúng sai gì đáng nói. Người không cứu lại được, nhất định phải có người gánh trách nhiệm, dùng thuốc chỉ là cái cớ mà thôi, huynh và ta đều hiểu. Năm đó Lâm gia không giúp được phụ thân huynh, nhưng cũng đã tận lực nói chuyện vì những người khác trong Trình gia. Đến bây giờ, ta chẳng lẽ còn kiêng kị điều gì hay sao?"

Trình Uẩn Chi cười đáp lại, Sở Thục Ninh liền hỏi:

"Vậy Tiểu Nhược trong một đoạn thời gian hẳn là còn tiếp tục làm ngỗ tác? Huynh có từng nghĩ tới việc gả cưới Tiểu Nhược chưa?"

Ý cười của Trình Uẩn Chi lại nhạt đi:

"Việc này... Còn phải bàn bạc kỹ càng."

Trình Uẩn Chi có chút lo lắng, nhưng cũng không nói tỉ mỉ. Hắn giữ hai phu thê dùng cơm trưa, sau khi ăn xong, phu thê Lâm Hòe mới cáo từ rời phủ. Vừa ra cửa Trình gia, ánh mắt Lâm Hòe nhanh như gió quét thấy một người ở chỗ góc đường phía xa nhìn chằm chằm về phía bọn họ. Nhưng mà sau khi hắn nhìn sang, người kia cực nhanh quẹo qua góc đường rồi không thấy nữa.

Lâm Hòe nhíu mày, tuy chỉ là thoáng nhìn, nhưng lại cảm giác người kia vô cùng lén lút. Sở Thục Ninh cũng nhìn sang theo hắn:

"Làm sao vậy?"

Lâm Hòe lại nhìn chằm chằm vào góc đường trong chốc lát, nhưng không thấy người kia quay trở về, hắn chỉ coi như mình đa nghi, lắc đầu một cái rồi lên xe ngựa. Vừa lên xe ngựa, Sở Thục Ninh nói:

"Tiểu Nhược vừa có chủ ý lại hiểu rõ lý lẽ, cũng là một hài tử ngoan. Chỉ là không có duyên phận với Chiêu Nhi của chúng ta. Lần này bọn họ đổi chủ ý, ngược lại cũng bớt đi chút sóng gió."

Nói xong, nàng lại cười khổ một tiếng:

"Không nghĩ tới Chiêu Nhi của chúng ta lại không được nhìn trúng đấy."

Lâm Hòe trong chớp mắt này không biết tại sao lại nghĩ đến Hoắc Nguy Lâu, hắn cũng bật cười:

"Bọn họ quen biết trong thời gian ngắn, không có tâm tư khác cũng là bình thường. Sau này khi huynh muội ở chung càng tốt hơn. Bạc gia Đại cô nương cũng không có gì để soi mói, việc này cứ kết thúc như vậy đi, cũng không cần để Chiêu Nhi biết khiến nó buồn phiền."

Sở Thục Ninh cười đáp ứng.

Xe ngựa Lâm Hòe rời đi chừng sau một nén nhang, bóng người như ma vừa mới nãy kia lại xuất hiện ở góc đường. Lần này hắn đứng tại chỗ chờ giây lát, thấy cửa chính Trình gia không có động tĩnh, mới quay người lại rời đi Trường Hưng phường, một đường qua ngự phố, thẳng đến Thường Nhạc phường, lại chuyển qua mấy chỗ ngõ hẻm mới tới cửa hông tổ trạch Bạc phủ, kêu cửa, rất nhanh đã có người cho hắn đi vào.

Mặt trời đã lên cao giữa không trung, nhưng nhóm người Bạc Nhược U vẫn không tìm được thôn Cổ Chương. Bạc Nhược U không nhịn được vén rèm xe lên hỏi Ngô Tương:

"Ngô bộ đầu, không phải nói thôn Cổ Chương ngay ở hạ du Lạc Hà sao?"

Bọn họ đã dọc theo Lạc Hà đi được hai mươi dặm rồi, lại đi theo phương hướng xa bờ sông hơn nữa mà tìm kiếm một đoạn. Nhưng dọc đường hỏi bảy, tám người, cũng không một người biết thôn Cổ Chương ở nơi nào.

Ngô Tương cũng nhíu mày:

"Đám người nói thôn Cổ Chương nhưng cũng không phải là người ở thôn Cổ Chương, chỉ biết đại khái là ở nơi nào. Mà đồn đại liên quan với thôn Cổ Chương thì có rất nhiều. Hắn nói tế đàn chính là một loại trong đó, mà cũng chỉ nghe thế hệ trước trong nhà nói lại thôi. Còn nói thôn Cổ Chương thờ phụng Hà Bá cùng Thủy Thần, tế đàn này chính là tế bái bọn họ."

Bạc Nhược U khẽ nhíu mày:

"Vứt bỏ đứa trẻ mới sinh ở bờ sông, quái thạch thì lại giống như tế đàn, xác thực phù hợp với lời giải thích thờ phụng Thủy Thần. Chỉ là hắn nói cũng là lời truyền miệng, thôn Cổ Chương có thể không ở phương hướng này."

Ngô Tương vội hỏi:

"Nếu trước mặt trời lặn còn tìm không thấy, chúng ta hồi kinh là được."

Như vậy thì phải đi đường ban đêm, Bạc Nhược U cũng không cảm thấy gì. Hôm nay Trình Uẩn Chi đã chuẩn bị điểm tâm cùng nước trà cho nàng, nàng ngồi trên xe ngựa, tốt xấu gì cũng đỡ tốn sức hơn chút so với Ngô Tương cùng chúng nha sai.

Ngô Tương lại nói:

"Khối vải này ta đã mang người đi thăm dò, toàn bộ kinh thành, chỉ có một nhà đang bán dạng tơ lụa thế này. Chỉ là hắn nói hoa văn thêu trên đó cũng không phải chủng loại mà bọn họ bán, bởi vậy không phải mua ở chỗ bọn hắn rồi. Ở chỗ này không tra được manh mối, cũng chỉ có thể tìm đến thôn này."

Bạc Nhược U sáng tỏ, cứ thế lại đi tiếp năm, sáu dặm đường. Sát bên Lạc Hà cũng chỉ là ruộng tốt, mà càng đi về phía trước, chính là triền núi nhấp nhô. Ngẫu nhiên có thể thấy được mấy hộ nông gia, nhưng vừa qua đó hỏi, lại đều nói nơi này cũng không phải là thôn Cổ Chương.

Mắt thấy canh giờ càng lúc càng muộn, Ngô Tương lệnh chúng nha sai phân tán ra, lại hướng về trong sơn thôn phía tây Lạc Hà mà tìm kiếm. Cứ như vậy mà điều tra nghe ngóng nửa canh giờ, hai gã nha sai đi phía Tây tìm kiếm đã trở về.

"Bộ đầu, đã hỏi được! Nói là chung quanh đây không có những thôn xóm khác. Thế nhưng đi qua vùng biên phía Tây, qua triền núi phía trước kia, đúng là có một ngôi làng nhỏ. Có điều thôn kia cực nhỏ, cũng không gọi là thôn Cổ Chương."

Ngô Tương phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ nhìn thấy một bóng dáng triền núi xa xa. Người làm kia nói là hai mươi dặm, nhưng trước mắt bọn họ đã đi con đường dài gấp đôi rồi. Đến cả hắn đều có chút uể oải. Nghĩ như vậy, hắn lại cảm giác hôm nay chịu khổ không thể uổng phí, cắn răng nói:

"Đi chỗ làng đó tra hỏi xem sao. Nếu bọn họ còn không biết thôn Cổ Chương, chúng ta liền trở về."

Đoàn người lại tiếp tục đi về hướng phía Tây Lạc Hà, đi chưa tới mười dặm đường, lại có một đồi thấp xuất hiện ở trước mắt. Như nha sai đã nói, qua nơi này, chính là thôn nhỏ kia.

Đường núi có chút gồ ghề, xe ngựa của Bạc Nhược U đi càng chậm hơn. Nàng ở chỗ này vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ cảm thấy nơi đây cách kinh thành đã rất xa, mà cũng đã lệch khỏi quan đạo cùng phong cảnh ven bờ Lạc Hà, có vẻ hơi hoang vắng. Nếu bàn về quyền sở hữu, tựa hồ đã thuộc về quản thúc của huyện thuộc kinh đô và vùng lân cận. Bây giờ đã là thời tiết thịnh xuân, trong vùng núi là rừng cây xanh ngắt, hoa dại rực rỡ. Gấp rút lên đường tuy là vô vị, nhưng thấy cảnh xuân núi rừng đất hoang cũng rất có vài phần hứng thú như đi du xuân.

Đến khi xe ngựa lên tới triền núi, tầm nhìn càng trống trải. Đi theo phía Tây nhìn lại, có thể mơ hồ thấy được mấy gia đình. Dọc theo triền núi đi xuống, có thể thấy rõ đây là một khe lõm. Bên trong khe lõm tọa lạc hơn mười hộ nông gia, hơi có chút cảm giác của ẩn sĩ lánh đời.

Trong thôn, bùn đất tạo thành đường nhỏ dọc theo sườn núi mà đi xuống, chật hẹp vừa vặn chỉ có thể qua hơn một chiếc xe ngựa. Đi không bao lâu, trước mặt gặp hai nam nhân trung niên mặc bố y gánh theo cái cuốc. Nha sai tiến lên hỏi:

"Nhị vị huynh đài, xin hỏi nơi này có phải là thôn Cổ Chương?"

Hai người này hơi nhướng mày, một người ánh mắt trầm xuống nói:

"Nơi này là thôn Hắc Thủy."

Ngô Tương nghe được, liền hỏi:

"Vậy các ngươi có từng nghe qua thôn Cổ Chương ở nơi nào không?"

Hai người dồn dập lắc đầu:

"Điều này thì không biết được rồi."

Hai người họ hiển nhiên là muốn đi làm việc nhà nông, Ngô Tương cũng không hỏi nhiều, chỉ đi về hướng nông gia cách đó gần nhất:

"Xem nhà ai có lão nhân, tìm một người lớn tuổi hỏi một chút."

Vừa đi đường, Bạc Nhược U vừa vén rèm nhìn ra bên ngoài. Chỗ khe lõm này có ba mặt đều là triền núi, chỉ có hướng Tây Bắc có một chỗ khuyết. Đường núi cũng vẫn kéo dài theo hướng Tây Bắc, chỉ là không biết từ nơi này đi ra ngoài lại là nơi nào. Bạc Nhược U đang quan sát thì phát hiện sắc trời trong sáng bỗng nhiên tối sầm xuống. Nàng vội nhìn lên vòm trời phía Tây, chỉ thấy mặt trời còn chưa chạy về phía chân trời đã bị mây đen che lại. Dù rằng còn chưa đến hoàng hôn, cũng đã có cảm giác sắc trời tối xuống.

Ngô Tương cũng nhìn thấy, không hề do dự mà cưỡi ngựa tăng tốc nhanh hơn một chút, rất nhanh đã chạy tới trước cửa một hộ nông gia. Mỗi hộ nông gia nơi này đều có tường rào đơn giản thẳng đứng, cũng có cửa viện. Ngô Tương tiến lên kêu cửa, chốc lát sau bên trong lộ ra một lão bà có mái tóc hoa râm, vẻ mặt đề phòng mà nhìn ra ngoài một chút. Thấy người tới đông đảo, bà mở khe cửa ra thêm một chút, giọng ồm ồm hỏi:

"Có chuyện gì?"

Nha sai tiến lên hỏi:

"Bà bà, chúng ta là phủ nha Kinh Triệu Doãn, bà có từng nghe qua gần đây có một nơi gọi là thôn Cổ Chương hay không?"

Bà bà này cau mày, đã đóng cửa lại "bộp" một tiếng:

"Chưa từng nghe tới, nơi này là thôn Hắc Thủy."

Nha sai quay đầu lại nhìn Ngô Tương, Ngô Tương mặt đầy bất đắc dĩ:

"Đi hộ tiếp theo xem sao."

Mọi người đi dọc theo đường núi, không bao lâu liền đến chỗ cuối. Dân cư nơi này tập trung đa số ở phần cuối, để tiện cho việc hỏi người, nha sai lần này chọn một nhà xem ra là rộng nhất để gõ cửa. Dân cư nơi này không phải là tường rào, mà là tường thật ngói xám trét bùn trên bề mặt. Ở bên trong một đám dân cư đơn sơ, có vẻ khá khí thế. Sau khi nha sai gọi cửa, bên trong hiện ra bóng một nam đồng bảy, tám tuổi.

Nam đồng cũng mặc bố y, trên đầu tết hai búi tóc trái đào, trên cổ đeo một cái vòng mang theo bùa bình an. Một đôi mắt trắng đen rõ ràng, vẫn có chút sợ người mà nhìn ra ngoài cửa. Nha sai liền hỏi:

"Bé con, trong nhà của ngươi có người lớn không?"

Nam đồng trừng mắt nhìn, còn chưa mở miệng, phía sau đã truyền đến một giọng nói già nua của một ông lão.

"Du Nhi, cháu đang nói chuyện với ai?"

Nam đồng mở khe cửa ra lớn hơn chút:

"Bà bà, thật là nhiều người—"

Tiếng nói vừa dứt, một lão bà mặc áo choàng màu xám ánh vào mi mắt mọi người. Bà bước đi khập khễnh, trên mặt còn có mấy vết sẹo có hình dáng không đồng nhất. Tóc cũng khá thưa thớt, lại vì bề ngoài cực kỳ khô gầy, ăn mặc áo bào tro cụp trên người, trông có vẻ hơi dị dạng. Nhưng mà đôi mắt của bà thì lại khá thanh tỉnh, rất nhanh đứng phía sau nam đồng, hồ nghi nhìn mấy người Ngô Tương:

"Các ngươi là người phương nào?"

Nha sai hỏi:

"Bà bà, bà có nghe nói qua chung quanh đây, có chỗ nào gọi là thôn Cổ Chương không?"

Vừa nghe lời này, bà lão cũng không lắc đầu phủ quyết như những người đã hỏi trước, đầu tiên là bà có chút bất ngờ, sau đó chậm rãi hỏi:

"Các ngươi hỏi thôn Cổ Chương làm cái gì?"

Lời này khiến đáy mắt Ngô Tương hơi sáng lên, hắn tung người xuống ngựa, ôn hòa nói:

"Bà bà có biết không? Chúng ta là người trong nha môn kinh thành, muốn tìm mấy lão nhân ở thôn Cổ Chương hỏi một số chuyện, ngài có biết chuyện về thôn Cổ Chương không?"

Sắc mặt lão bà hơi lạnh xuống:

"Các ngươi không cần tìm, người trong thôn Cổ Chương đều chết hết cả rồi."

Ngô Tương nhíu mày:

"Chết hết rồi hả? Vì sao lại chết hết?"

"Bệnh dịch, đại khái là vào mười mấy năm trước, bị một trận bệnh dịch khiến toàn bộ người trong thôn chết cả rồi."

Trên khuôn mặt khô gầy lại mang theo mấy vết sẹo của lão bà hiện ra mấy phần căm ghét, vừa chỉ chỉ một chỗ khuyết ở hướng Tây Nam:

"Từ nơi này đi về phía trước chừng 50 dặm, là có thể nhìn thấy bên trong một cái hốc núi, có vài nhà dân bỏ hoang, nơi đó chính là thôn Cổ Chương."

50 dặm! Hai mắt Ngô Tương tối sầm lại:

"Vậy, cái làng kia không có người sống sao?"

Nếu đã không có người sống, vậy tại sao lại có trẻ mới sinh chết đi? Hoặc là người trong những thôn khác biết phương pháp tế đàn của thôn Cổ Chương, sau đó bắt chước theo? Đáy lòng Ngô Tương có rất nhiều nghi vấn. Lúc này lại nghe lão bà nói:

"Cơ bản là không còn. Nếu còn thì cũng đi xa xứ tới chỗ khác. Trong thôn của bọn họ đã phát sinh ôn dịch, người đều sợ hãi giao tiếp với bọn họ, lão bà tử ta đã rất nhiều năm chưa từng nghe tới cái tên thôn Cổ Chương này rồi."

Ngô Tương nghe được, cả trái tim không ngừng trầm xuống, lại hỏi:

"Vậy bà bà có biết thôn Cổ Chương trước đây có một phương pháp tế thần lợi hại không?"

Lão bà nghe mà ngờ vực càng sâu:

"Các ngươi là người trong nha môn, hỏi cái này làm cái gì?"

Ngô Tương nửa thật nửa giả nói:

"Người nha môn cũng tin những thứ này nha, cầu xin thần linh phù hộ cho mình thăng quan phát tài. Chúng ta lần này đến đây, là chạy chân thay các quý nhân. Nếu bà bà biết, không bằng báo cho chúng ta, tất có thâm tạ."

Lão bà bà nhìn bọn họ một chút, vừa nhìn về xe ngựa phía sau, sau đó liếc nhìn nữ tử trong xe ngựa, bà chỉ vào Bạc Nhược U:

"Đó chính là quý nhân mà các ngươi nói?"

Ngô Tương nở nụ cười:

"Coi như thế đi."

Lão bà bắt đầu do dự. Lúc này, trên trời chợt đổ mưa xuống. Hạt mưa mặc dù không dày đặc, nhưng kích thước đều như hạt đậu. Đám người Ngô Tương vì ở bên ngoài nên bị giội ướt, trên người rất nhanh tràn ra vết nước to nhỏ.

Lão bà tựa hồ nhìn cũng không đành lòng:

"Trời mưa, các ngươi trước tiến vào để tránh mưa đi, quý nhân cũng tiến vào."

Sắc trời đã không còn sớm, lại có mưa xuống, may mà cuối cùng cũng coi như đã hỏi được một người biết chuyện. Ngô Tương vỗ vỗ nước mưa trên tóc, là người thứ nhất đi đầu bước vào. Chuyến này đi theo có bảy nha sai, thêm vào Ngô Tương cùng chủ tớ Bạc Nhược U, tổng cộng có mười người. Mọi người cùng tiến vào viện. Trong viện vốn không rộng, chỉ trong nháy mắt có vẻ hơi chen chúc. Đến khi vào nhà chính, trong phòng ngay cả ghế để tất cả mọi người ngồi cũng không đủ.

Ngoài cửa, mưa rơi càng lúc càng lớn, trong viện đều vì bùn đất được nện thành đất bằng vững chắc, giờ khắc này cũng có vẻ hơi lầy lội. Ngô Tương nhìn mưa rơi có chút lo lắng, lại hỏi:

"Bà bà xưng hô như thế nào? Là người có gốc trong thôn Hắc Thủy này à? Trong nhà chỉ có hai bà cháu các người?"

Lão bà mang theo nam đồng đứng ở cạnh cửa hướng vào trong phòng:

"Lão bà tử họ Trương, là sinh ra và lớn lên ở tại đây. Có một đứa con trai đi làm công ở bên ngoài, con dâu vào hai năm trước bị bệnh qua đời. Trong ngày thường chỉ có lão bà tử và tôn tử sống qua ngày."

Trong phòng trang trí khá là đơn giản, tòa nhà nhìn cũng đã có chút năm tháng. Ngô Tương đánh giá một vòng, lại hỏi:

"Bà bà có biết phương pháp tế thần của thôn Cổ Chương này không?"

Trương bà bà gật gật đầu:

"Nghe nói qua một chút, nói là thờ phụng Thủy Thần hay là Vũ Thần gì đó, sau đó hàng năm phải nộp đồ cung phụng. Nếu cung phụng không đủ, sẽ bị trừng phạt. Có người nói ôn dịch năm đó chính là vì trừng phạt bọn họ."

Ngô Tương nghi ngờ nói:

"Nơi này cách kinh thành không gần nhưng cũng không xa. Ôn dịch... Ta lại chưa từng nhớ tới mười mấy năm trước từng có ôn dịch."

Trương bà bà nở nụ cười, giương cao khóe môi khẽ động làn da tiều tụy, liên quan mấy vết thẹo cũng hơi động theo:

"Tuy là không xa không gần, nhưng nơi này ở gần huyện Thấm Thủy, lại còn ở trong núi. Trong ngày thường đa phần là nơi không ai quản lý mọi việc. Thôn kia vô cùng quái lạ, không thông hôn cùng ngoại tộc không nói, cũng không thích lui tới với những người trong làng khác. Bởi vì như thế, bọn họ bị bệnh, cũng chỉ chết người trong thôn của mình, những người trong thôn khác tránh thoát được một kiếp."

Bà ta nói xong, lại cười cười, giống như là cười vì mình tránh thoát được một kiếp. Nhưng nụ cười kia giống như chưa đạt tới đáy mắt, ngược lại là gương mặt đó giật giật một hồi, làm người nhìn mà tê cả da đầu.

Bạc Nhược U từ khi vào cửa vẫn luôn đứng sát ở chỗ cửa sổ. Tòa nhà này tuy là năm tháng lâu dài, nhưng từ lớp bùn bên ngoài cứng cáp hơn còn ngói xám đều là mới tinh, dường như mới được làm mới lại vậy. Nàng liền hỏi:

"Con trai của bà bà bao lâu trở về một lần?"

Trương bà bà mắt cũng không chớp:

"Đã sắp nửa năm chưa trở về rồi."

Khóe môi Bạc Nhược U khẽ mím lại, lại hỏi:

"Nơi này vì sao gọi là thôn Hắc Thủy?"

Trương bà bà chỉ chỉ vùng ranh giới ở hướng Tây Bắc:

"Dưới đáy chân núi này có một đầm nước đen, vì thế gọi là thôn Hắc Thủy."

Mưa rơi càng lúc càng lớn, sắc trời cũng càng lúc càng tối tăm. Bạc Nhược U bỗng dưng cảm thấy có chút bất an. May mà trong phòng có nha sai đông đảo, mới khiến cho nàng không đến nỗi lo lắng quá mức. Lúc này Ngô Tương nói:

"Lúc chúng ta đi, ở lưng chừng núi cũng hỏi qua một lão bà bà, nhưng lão bà bà kia lại không nghe nói qua chuyện về thôn Cổ Chương."

"Nha, ngươi nói Ngô bà tử à? Bà ta lớn tuổi, trí nhớ không tốt, bà ta khẳng định có nghe qua."

Trương bà bà không chút nghĩ ngợi mà trả lời. Bà nói xong liếc mắt nhìn trận mưa bên ngoài:

"Mưa này quá lớn, các ngươi còn không mau mau xuống núi, như vậy sẽ không còn kịp. Trong núi đường trơn, một hồi qua đi, chỉ sợ đường sẽ còn lầy lội tới mức đi không được nữa."

Xem mưa rơi cũng không giống trận mưa dài, Ngô Tương cũng không muốn ở lại qua đêm trong núi. Lúc đang muốn đứng dậy, lại nghe Bạc Nhược U nói:

"Đi một ngày rồi thực sự khát nước, chỗ này của bà bà có nước có thể cho ta uống đỡ một chén không?"

Trương bà bà không để ý lắm:

"Có, ngài chờ."

Bà ta nói xong, vốn định tự mình đi, nhưng để tôn tử ở lại thì bà không yên lòng, thế là lại kéo tôn tử đi cùng. Nhà bếp phải ra khỏi nhà chính mới có thể đi. Hai bà cháu rất nhanh đã biến mất ở cửa. Những người khác đều không để ý lắm, nhưng cũng đúng lúc này Bạc Nhược U bước nhanh đi đến cửa phòng mà hai người đứng vừa nãy.

Trong phòng đơn sơ, cũng không có cửa gỗ, chỉ có rèm rủ xuống. Bạc Nhược U vén rèm mà vào, tức khắc khiến đám người Ngô Tương lộ vẻ mặt kinh ngạc. Rất nhanh, Bạc Nhược U từ trong nhà đi ra, biểu hiện đã không còn trầm tĩnh giống như mới vừa nãy. Nàng đối diện với ánh mắt Ngô Tương, nhưng nàng còn chưa mở miệng, Trương bà bà đã bưng một chén nước trở về.

Thấy nàng không đứng ở vị trí vừa nãy, lông mày Trương bà bà tức khắc nhíu lại. Lúc này Ngô Tương hơi suy nghĩ một chút rồi đứng dậy:

"Trương bà bà, đường núi không dễ đi, chúng ta chỉ sợ muốn ở lại đây một đêm. Bà bà có bằng lòng thu lưu giúp đỡ chúng ta một đêm hay không?"

Tay bưng bát của Trương bà bà khẽ run lên, nhìn bọn họ một vòng, gật gật đầu:

"Có thể là có thể, nhưng mà phải trả bạc."
Bình Luận (0)
Comment