Vào đông thời tiết rét lạnh, những bông tuyết len lỏi vào khăn quàng khiến cổ lạnh run, từ trong miệng Dư Ổ thở ra từng hơi khí lạnh. Cửa được mở ra, gió tuyết theo kẽ hở thổi vào phòng học khiến một nhóm người đang ngủ cạnh cửa bị gió lạnh thổi cho tỉnh lại.
Có người giọng điệu không tốt oán giận: " Ai vậy?"
Sau khi nhìn thấy rõ người tiến vào là Dư Ổ, sắc mặt bạn học vừa nói chuyện lập tức hiện ra vẻ ảo não, không chờ hắn nói chuyện, những bạn học khác đã tri kỷ đi tới ngăn cơn gió lạnh ngoài cửa, vui cười vây quanh Dư Ổ nói:
"Dư Ổ, cậu đã tới rồi."
"Giáo viên nói cậu bị bệnh, đã khá hơn chút nào chưa?"
Có người lớn mật nắm lấy tay cậu, ánh mắt kích động: "Tay cậu lạnh quá, để mình ủ ấm giúp cậu."
Dư Ổ mỉm cười rút tay , kéo khăn quàng cổ xuống, thanh âm trong trẻo nói: "Không cần."
Dưới khăn quàng là một gương mặt xinh đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt, đôi mắt hồ ly câu nhân, đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ, dù không cười cũng mê hoặc lòng người, khi cười lên lại càng làm lòng người ta tê dại.
Các bạn học ở một bên đầu óc đã sớm choáng váng, dù cho bây giờ Dư Ổ bảo họ đi ra ngoài lăn một vòng trên nền tuyết họ cũng cam tâm tình nguyện.
"Phanh" một tiếng, cửa phòng học bị một lực mạnh mẽ mở ra, gió lạnh thét gào một lần nữa tràn vào trong phòng học. Những người đang vây quanh Dư Ổ sau khi nhìn thấy người tới liền nhanh chóng quay về chỗ ngồi của bản thân mình, mà trong đầu giọng nói [Giá trị công lược: 100%] vang lên nãy giờ cũng biến mất. Dư Ổ chậm rãi đi về vị trí của chính mình, ngồi xuống chưa được 2 giây đã thấy trước bàn hiện ra bóng dáng một người.
"Ổ Ổ, cậu lại không đợi tớ." Giọng nói của thiếu niên mang theo ấm ức, gương mặt chứa đầy sự lên án, thân thể cao lớn tràn ngập sự công kích thuận theo lời nói mà cúi xuống trước mặt cậu, mày rậm mắt to, trong ánh mắt tràn đầy hình bóng một người. Người nọ ngồi trên chỗ của bản thân, thong thả ung dung cởi áo khoác trên người xuống.
"Ai bảo cậu chậm như vậy chứ." Dư Ổ liếc nhìn hắn một cái, đôi mắt nam sinh cao lớn nháy mắt sáng lên, giống hệt một chú cún, cậu vỗ vỗ ghế bên cạnh mình, nâng cằm nói: "Mau ngồi đi."
[Giá trị công lược: 80%]
Dư Ổ đáp lại thanh âm trong đầu: "Đã biết"
Trong thân thể cậu có một hệ thống, gọi là "Hệ thống Hắc liên hoa", tìm tới cậu lúc cậu đang cận kề cái chết, nói rằng chỉ cần cậu đáp ứng đi tới các thế giới bị bạch liên hoa công chiếm, hủy diệt hệ thống bạch liên hoa thì có thể trở lại thế giới của mình. Dư Ổ đối với thế giới của chính mình cũng không có gì là thích, thậm chí là chán ghét, nhưng khi hệ thống lại cho cậu biết, thế giới của cậu chính vì bị hệ thống bạch liên hoa công chiếm mới khiến cậu tử vong, cậu liền đồng ý. Bởi thế cậu đã tiếp nhận nhiệm vụ của hệ thống, đi tới các thế giới khác nhau hủy diệt hệ thống bạch liên hoa.
Mỗi một thế giới đều có ít nhất ba nhân tài mang khí vận SSR chống đỡ thế giới, hệ thống bạch liên hoa bởi vì công lược được nhân tài SSR nên có thể vô sỉ muốn làm gì thì làm, mà nhiệm vụ của Dư Ổ chính là công lược nhân vật SSR trước bạch liên hoa.
"Ổ Ổ" Bàn tay trên bàn bị người bên cạnh nắm lấy, Dư Ổ nghiêng đầu nhìn Dư Hàng, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, môi dâng lên ý cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Dư Hàng: Khí vận SSR
Giá trị công lược: 80%
Đệ đệ Dư Hàng là đứa con trai riêng của mẹ kế Dư Ổ. Dư Ổ đã tới thế giới này được một khoảng thời gian, tùy tùy tiện tiện cho hắn ăn một chút ngon ngọt, liền khiến thiếu niên ngây ngô này đối với cậu ngoan ngoãn phục tùng. Dư Ổ nhìn lướt xuống phía dưới nam nhân, xẹt qua vòm ngực rộng lớn, xuống chút nữa liền thấy đũng quần tây phồng lên một đống lớn, ánh mắt cậu lập tức tối sầm, không chút do dự rời đi ánh mắt, ngón chân hơi rụt rụt lại.
Tình yêu vườn trường luôn đơn thuần như vậy, hình thức yêu Platonic* cũng có thể khiến họ thỏa mãn không thôi, điều này khiến cho Dư Ổ có chút không hạ thủ được, nhưng thân thể cậu lại luôn kêu gào suy nghĩ muốn được lấp đầy.
(*Tình yêu Platonic là mối quan hệ thuần khiết và trong sáng, hai người gắn bó và đồng cảm với nhau cực kỳ sâu sắc nhưng hoàn toàn không có ham muốn về thể xác.)
Khiến người ta đau đầu quá đi.
"Ổ Ổ, cuối tuần này chúng ta cùng nhau đi ngâm suối nước nóng được không?" Dư Hàng từng chút từng chút kéo gần khoảng cách giữa hai bọn họ, trong nháy mắt chóp mũi tràn ngập mùi hương của anh trai, độ ấm cơ thể anh trai như xuyên thấu qua lớp áo lông mỏng, khiến hắn nhịn không được càng muốn tới gần thêm chút nữa.
Suối nước nóng sao, Dư Ổ mặt mày cong lên cười: "Được."
Chủ nhiệm lớp xuất hiện đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Người đàn ông trung niên đứng trên bục giảng yêu cầu cả lớp im lặng: "Hôm nay có bạn học mới chuyển tới lớp chúng ta, cả lớp hoan nghênh bạn mới nào."
Đến rồi.
Dư Ổ nhìn theo cánh cửa bị đẩy ra, người đi vào là một nam sinh nhỏ gầy, dung mạo bình thường, cậu ta mặc một chiếc quần jean đã giặt tới bạc trắng, chiếc áo khoác hơi mỏng bao lấy thân hình gầy yếu của thiếu niên, ở trong gió lạnh tuyết trắng giống như một đóa hoa lung lay sắp đổ.
Hệ thống: [Ký chủ bạch liên hoa: Tô Nguyên An]
Dư Ổ: [Tốt lắm.]
Cậu đã từng thắc mắc không hiểu được, một người bình thường tâm tư hẹp hòi, vì sao lại có thể khiến nhiều người thích như vậy? Hóa ra cậu ta mang theo hào quang bạch liên hoa, lại có được cốt truyện thế giới, mục đích của cậu ta là dùng cái bình thường tới "nghiền áp" thiên chi kiêu tử, cướp lấy vận khí cùng cuộc sống không thuộc về bản thân mình.
"Trời lạnh như vậy, sao cậu lại mặc ít thế." Bạn học ngồi hàng đầu đã bắt đầu đau lòng giúp cậu ta đóng cửa lại.
Hào quang bạch liên hoa một khi đã mở ra thì sẽ lấy cậu ta làm trung tâm, từ đó hấp dẫn những người bên ngoài, người có khí vận càng cao thì tác dụng lại càng nhỏ. Trong lớp phần lớn các bạn học đều đã lộ ra sự đau lòng. Tô Nguyên An ngoài mặt duy trì nét cười thẹn thùng, nhưng trong lòng lại cười lạnh, nghĩ những người này thật ngu xuẩn.
"Thưa thầy." Dư Ổ nhấc tay.
Dư Ổ chờ sau khi thấy mọi người đã tỉnh táo lại nhìn về phía mình, thậm chí còn nhiệt tình quan tâm, cậu mới nhún nhún vai nói: "Em muốn đi nhà vệ sinh."
"Bên ngoài lạnh như vậy, hay là để tớ đưa cậu đi." Toàn bộ ánh mắt các bạn học đều quay lại đặt trên người Dư Ổ, đối với việc đau lòng cho học sinh mới chuyển trường đều đã vứt sau đầu.
Dư Ổ mỉm cười mặc áo khoác vào: "Không cần."
Cũng giống như đối phương có hào quang của bạch liên hoa, Dư Ổ cũng có hào quang, hào quang của cậu là hào quang vạn nhân mê, vốn dĩ cậu đã có nhan sắc không tầm thường, có thêm hào quang này lại càng khiến cho người ta điên cuồng, nếu để cậu cố tình hấp dẫn thì chẳng mấy ai có thể thoát được.
Tô Nguyên An cứng đờ đứng trên bục giảng, cậu ta nhìn người được chúng tinh phủng nguyệt kia, sự ghen ghét trong mắt hắn ta sắp không khống chế được mà tràn ra ngoài khi nhìn tới nhan sắc mĩ miều của cậu.
Giọng nói của hệ thống trong đầu vang lên: [Chú ý ánh mắt của ngươi, ánh mắt phải sạch sẽ, vô hại.]
Dư Ổ đã đi tới bên người Tô Nguyên An, Dư Hàng cũng ra ngoài cùng với cậu. Tô Nguyên An nhìn thấy Dư Hàng lập tức thay đổi ánh mắt, đôi mắt sạch sẽ sợ sệt nhìn về phía nam sinh cao lớn, lấp lánh ánh nước.
Dư Ổ không khỏi cảm thấy buồn cười, cậu cố tình dừng trước mắt cậu ta một chút rồi mới cùng Dư Hàng ra ngoài.
Nhan sắc của Dư Ổ khi nhìn ở khoảng cách gần càng làm Tô Nguyên An thêm ghen ghét, cậu rũ mi che giấu đáy mắt ghen ghét, hỏi hệ thống trong đầu: [Ta có thể đổi thứ gì để nâng cao giá trị nhan sắc?]
Hệ thống lạnh giọng: [Dáng người bên ngoài đều xứng đôi cùng với linh hồn, không thể thay đổi điều kiện bên ngoài, chỉ có thể thay đổi trạng thái bên trong.]
[Vậy ngươi mau nhanh chóng thay đổi cho ta.] Đáy mắt cậu ta mang theo cuồng loạn ghen tị, nhưng ở trước mặt các bạn học đang bị hào quang bạch liên hoa hấp dẫn lại không thể không mang lên dáng vẻ nhu nhược đáng thương cười dịu dàng.