Cuối cùng cũng tới đại điển tân đế đăng cơ.
Sau đại điển, có lẽ Dư Ổ sẽ là vị hoàng tử duy nhất ở lại hoàng thành, các vị hoàng tử khác sau đại điển sẽ lần lượt trở về đất phong của mình, theo thông lệ sau khi châm cứu Dư Ổ bị Phàn Diên đè trên giường lăn lộn một vòng, sau đó cậu mới lê đôi chân run rẩy lên kiệu liễn, đi tới đại điển đăng cơ.
Hôm nay bởi vì có Phàn Diên ở đây, thế nên Tịch Mẫn cũng không động tay động chân gì với cậu, nhưng Dư Ổ vẫn có cảm giác, dù cho y không có động chạm gì tới nhưng thân thể cậu đã thay đổi chỗ nào đó, giờ đây chỉ cần vải dệt hơi cọ xát cũng khiến cho thân mình của cậu mềm nhũn ra, dâm thủy trong lỗ nhỏ chảy ra không ngừng, mà hôm nay, dâm dịch chảy ra càng nhiều hơn, cuối cùng Phàn Diên phải nhét một cái cặc giả thô to vào trong lỗ đít cậu, giờ đây chỉ ngồi yên thôi cũng khiến cậu thở dốc không ngừng.
Dư Ổ: [Hệ thống, thân thể ta hình như có vấn đề.]
Hệ thống liếc qua giao diện: [Vẫn còn tốt lắm, chỉ là độ dâm đãng tăng lên một ít.]
Dư Ổ: [??? Độ dâm đãng là cái quái gì? Ngươi xác định ngươi là hệ thống hắc liên hoa chứ không phải hệ thống sắc tình chứ?]
Hệ thống nhỏ giọng phản bác: [Cũng không có khác biệt gì mấy.....]
......Ký chủ mỹ nhân xinh đẹp của nó cũng rất dâm đãng mà.
Dư Ổ: [......]
Không thể phản bác được.
Hệ thống đành phải nói sang chuyện khác: [Ha ha ha ha, hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy bạch liên hoa rồi, gã mà nhìn thấy SSR đều bị ngươi công lược nhất định sẽ tức chết.]
Dư Ổ: [Bạch liên hoa? Là ai?]
Hệ thống: [Ngươi không biết sao?]
Dư Ổ yên lặng mở giao diện ra: [Oa! Tới thế giới này mười năm, cuối cùng ta cũng có thể mở kịch bản ra, biết ai là bạch liên hoa đó.]
Hệ thống khóc huhu: [Thật xin lỗi, xin lỗi mà, ta sai rồi, ta lần sau không dám rời đi lâu như vậy nữa.]
Dư Ổ: [Còn có lần sau?]
Hệ thống siêu nhỏ giọng đáp lại: [....Không có.]
Trong lúc cậu với hệ thống đang cãi nhau trong đầu, Phàn Diên đã tới gõ gõ kiệu liễn, "Ổ Quân điện hạ, tới rồi."
Nghe thấy xưng hô này Dư Ổ sửng sốt mất hai giây, ngay sau đó cậu lập tức hiểu rõ, bên ngoài chắc chắn có nhiều thần tử, ngón tay cậu vừa mới đặt trên mành cửa, khoái cảm do cặc giả cọ xát lại khiến cậu thở dốc quăng người trở về, căn cặc này lại đi vào sâu hơn rồi, đâm vào điểm nứng của cậu, khiến cậu không nhịn được "A" lên một tiếng.
Kiệu liễn của Ổ Quân dừng lại ở trước cửa đại điện, nhóm thần tử cúi đầu, nhưng đôi mắt vẫn trộm nhìn ra ngoài điện, mong chờ tấm màn kia kéo lên. Chỉ thấy từ trong kiệu vươn ra một bàn tay nhỏ dài tinh tế như ngọc cùng với một đoạn cổ tay tuyết trắng giống y như ngó sen, chưa chờ được dung mạo khuynh thành khiến người ta ngày nhớ đêm mong lộ ra thì bất chợt cửa mành lại khép lại, cùng lúc đó, trong kiệu lại truyền ra thanh âm nức nở kiều mị của Ổ Quân, thần tử trong điện đều ngẩng đầu lên ngóng trông, tận tới khi trong đại điện vang lên thanh âm lạnh lùng của tân đế: "Thân thể Ổ Quân yếu đuối, làm phiền Phàn tướng quân."
Phàn Diên chắp tay: "Vâng."
Trước mặt người ngoài, bọn họ vẫn luôn thể hiện lễ nghĩa quân thần vô cùng tốt đẹp.
Thân hình cao lớn uy vũ che đi tầm mắt của nhóm thần tử, bọn họ chỉ thấy được một thiếu niên mặc trường bào màu trắng được Đại tướng quân ôm vào ngực, tóc đen bóng mượt rơi xuống lay động trong gió nhẹ sáng sớm, sau lễ đại thọ của Phủ Chiêu Vương ba năm trước, bọn họ đã không còn được gặp thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này, thiên hạ đã có lời nói: Phủ Quốc có mỹ nhân, trao nhầm ánh mắt lầm lỡ cả đời.
"Bái kiến Ổ Quân điện hạ." Các đại thần cao giọng hành lễ, tiếng hô so với triều bái đế vương còn vang dội hơn.
Dư Ổ co rút lỗ nhỏ, dương vật trong lỗ thịt cọ xát khiến thanh âm của cậu có chút run rẩy, "Miễn lễ."
Cậu không dám ngẩng đầu, sợ vừa mới ngẩng lên đã để cho tất cả triều quan thần tử nhìn thấy sắc thái dâm đãng của bản thân, nghe nói cổ nhân rất bảo thủ, nếu bị bắt gặp chắc chắn bọn họ sẽ tới trước mặt hoàng huynh mắng cậu cho mà xem.
Mắng cậu cũng không sao, chỉ là Dư Ổ đối với vương công quý tộc thời cổ đại không hiểu biết nhiều lắm, cái gì mà rượu thịt trì lâm, phu thê tử thừa,.... Đến nay các thế gia đại thần đều nhọc lòng lo lắng cho chung thân đại sự của cậu, thậm chí còn tự mình tiến cử để Ổ Quân rủ lòng thương, có người có thủ đoạn tâm kế thì dâng thư yêu cầu cậu rời khỏi hoàng thành đi tới đất phong Giang Nam trước đã.
Phủ Quốc để tang ba năm, trong hiếu kỳ không được xay dựng rầm rộ, làm yến hội lần này, đại điển đăng cơ đều dùng những sắc màu nhạt không quá rực rỡ, trên người tân đế mặc triều phục kim long ngũ trảo, eo đeo đai ngọc, mắt phượng xuyên qua chuỗi ngọc trên mũ miện nhìn ra xuống, thấy trong đáy mắt thần tử đều là ái dục mơ ước không thể che giấu, đáy lòng Phủ Triều Dục càng thêm bạo ngược, xúc động muốn đem Tiểu Ổ giấu đi càng thêm lan tràn.
Phàn Diên dậm đều bước chân thong thả đi tới, rốt cuộc đã đi tới trước mặt, Phủ Triều Dục cất bước đi xuống đón lấy thiếu niên trong lồng ngực hắn ta, tiếng rên rỉ nhỏ vụ tràn ra từ trong miệng cậu, bàn tay to lớn của Đế vương đặt trên mông mỹ nhân, quả nhiên như hắn suy đoán, toàn là ướt át dính nhớp, đầu ngón tay hắn cách lớp y phục đâm vào cửa lỗ, thân thể trong lòng hắn lập tức căng chặt, lỗ thịt lại càng thêm mềm mại cắn lấy vải dệt, cảm giác có vật cứng, Phủ Triều Dục nhăn mày không vui nhìn Phàn Diên mang nét mặt đứng đắn đứng kia, sắc thái dâm đãng của Tiểu Ổ, sao có thể để đám phàm phu tục tử nhìn thấy chứ.
"Hoàng huynh." Dư Ổ khe khẽ hô lên một tiếng, cậu đem mặt chôn vào trong lồng ngực rộng lớn của nam nhân, dâm ý tràn khắp khuôn mặt, đôi mắt hồ ly nhiễm đầy ánh nước, mặt mày tràn ngập xuân sắc cùng ngượng ngùng, khiến Đế vương nhìn đến yết hầu khát khô, máu toàn thân dồn xuống nơi nào đó.
Điện sự đông đảo người, tân đế chỉ có thể đem mỹ nhân đặt ngồi vào hậu vị bên cạnh long ỷ của mình, nhóm thần tử bên dưới đưa mắt nhìn nhau, có một thần tử trẻ tuổi bị mọi người đẩy ra ngoài, hắn ta là tân tiến sĩ, gần đây rất nổi bật trên triều, hắn ta từng rất khinh thường với lời đồn Thập Cửu hoàng tử dung mạo vô song, khuynh đảo thiên hạ, nhưng đúng là trăm nghe không bằng một thấy, hắn ta rất hận bản thân khi mình vừa mới ngây ngốc ngắm nhìn người kia, giờ đây lại thấy Ổ Quân lại ngang nhiên ngồi trên hậu vị, đáy lòng bốc lên một trận tức giận.
"Bệ hạ! Thần cho rằng, Ổ Quân điện hạ ngồi ở chỗ đó là không hợp với lễ huấn."
Mắt phượng sau chuỗi ngọc của tân đế híp lại, "Ồ, vậy ái khanh thấy Ổ Quân nên ngồi ở chỗ nào?"
Thần tử trẻ tuổi tưởng rằng tân đế chịu nghe lời mình nói, trong lòng mừng thầm vội vàng mở miệng: "Thần cho rằng, Ổ Quân nên ngồi cùng với các Vương gia." Đáy lòng hắn ta còn có một câu: Cùng chúng thần một chỗ cũng được. "Ngoài ra, bệ hạ đăng cơ, mấy ngày nữa các Vương gia đều bắt đầu khởi hành đi tới đất phong, thần cho rằng, để Ổ Quân ở lại kinh thành là không hợp lí."
Phủ Triều Dục cười một tiếng đầy lạnh lùng: "A? Ái khanh cho rằng, Ổ Quân trong ngày hôm nay nên xuất phát đi tới Giang Nam?"
Đáy mắt thần tử nhiễm đầy kích động, "Đúng vậy ạ."
"Nếu trẫm nhớ không lầm, mùa xuân năm sau ngươi tới Giang Nam nhậm chức, Giang Nam giàu có đông đúc, Lý ái khanh vào triều được hai năm vô cùng giỏi giang, Giang Nam thật ra không cấp bách đến thế, ngược lại Tây Bắc đang đói khổ rất cần những vị quan tài giỏi như khanh, Lý ái khanh ngay trong ngày hôm nay hãy xuất phát tới đó nhậm chức."
Vị Lý tiến sĩ bùm một tiếng quỳ xuống, hắn vì có thể tới Giang Nam nhậm chức mà đã hao hết gia tài, "Bệ hạ, bệ hạ, không cần đâu ạ."
Phủ Triều Dục đưa đôi mắt phượng quét về phía chúng thần, thanh âm lạnh lùng hỏi: "Còn ai cho rằng Ổ Quân bệnh nặng mà vẫn cần rời khỏi hoàng thành?"
Dư Ổ cúi đầu trộm chớp chớp mắt, Ổ Quân bệnh nặng? Nói ra câu đó mà mặt không đỏ tim không đập, tố chất tâm lý đúng là tốt thật, không hổ là Đế vương.
Chúng thần đã biết ý tứ của tân đế, đều đồng loạt cúi đầu không dám nói lời nào, Dư Ổ cũng cúi đầu cố gắng bình phục lại khoái cảm do dương vật giả đem lại, thứ đồ chơi này không những không giúp cậu giảm bớt dâm dục mà ngược lại còn khiến dâm thủy tuôn ra nhiều hơn, cặc nhỏ đeo khóa bạc cũng đáng thương hề hề mà chảy ra dịch nhờn, đệm mềm phía dưới đã ướt đẫm, mùi thơm dâm ngọt của dâm thủy lặng lẽ khuếch tán, khiến Phủ Triều Dục ngồi cạnh đó đáy mắt tối sầm lại.
"Các nước triều bái....." Các quốc gia phái ra sứ thần tới chúc mừng tân đế của Phủ quốc đăng cơ.
"Lữ quốc dâng tặng mười xe vải lụa......và Công tử Tùng của Lữ quốc ------"
Hệ thống: [Tới rồi!]
Dư Ổ: [Get!]
Bạch liên hoa là hoàng tử Lữ Tùng của Lữ quốc, thiên hạ hiện nay, Phủ quốc là mạnh nhất, Nam, Khương quốc là hai nước tiếp đó, ngoài ra còn có vô số tiểu quốc trải rộng khắp nơi, mà Lữ Quốc, là tiểu quốc nằm trong kẽ hở của tam quốc để sinh tồn, sau khi bạch liên hoa trở thành hoàng tử Lữ quốc, đầu tiên là dựa vào hào quang bạch liên hoa để tạo ra kịch bản phế sài nghịch tập, từ một hoàng tử dị loại bị mọi người đòi đánh biến thành hoàng tử được tất cả mọi người yêu thích, thu hoạch vô số sủng ái, trong phủ có vô số nam sủng, trong giang hồ cũng có vô số ái nhân, lấy được một vị trí nhỏ trong thiên hạ, khí chất tạo nên dung mạo, thiên hạ có truyền: Bắc Ổ Nam Tùng.
Sau đó.... Lữ Tùng đưa ra kế sách dùng mỹ nhân kế để thống nhất thiên hạ, tự đem chính mình tiến cống cho Phủ quốc làm chất tử.
Dư Ổ: [Ta nghi ngờ gã có bệnh nặng.]
Hệ thống: [Ngươi không cần nghi ngờ, bạch liên hoa nào cũng có bệnh nặng kiểu đó."
Dư Ổ: [Bắc Ổ Nam Tùng, thật ghê tởm, vì sao lại đem ta với gã đặt chung cùng nhau chứ.]
Hệ thống: [Ghê tởm thật.]
Không chỉ có mỗi hệ thống cùng Dư Ổ mong chờ được nhìn thấy bạch liên hoa mà tất cả các triều thần ở đây cũng đang vô cùng mong ngóng, bởi dung mạo của gã được mọi người ca tụng rất nhiều. Nhóm triều thần vô cùng cẩn thận trộm nhìn mỹ nhân phía trên, đáy lòng vô cùng tò mò không biết người đó đến cùng là có giọng nói và tướng mạo như thế nào mà dám so sánh với Ổ Quân của bọn họ.
Dư Ổ: [Ngươi nói xem, lát nữa nếu gã thấy hoàng huynh cùng với Đại tướng quân đã bị ta công lược, liệu tâm gã có tan thành từng mảnh không?]
Bạch liên hoa có tan vỡ hay không thì bọn họ không biết, nhưng Dư Ổ, hệ thống cùng toàn bộ chúng thần sắp vỡ nát cả rồi.
Bọn họ nhìn nam tử gầy yếu giống cây gậy trúc đang nhẹ nhàng từ ngoài điện bước vào kia, trên mặt gã phủ một lớp phấn trắng bệch, môi đỏ mắt hồng, trang điểm giống y yêu ma quỷ quái. Lữ Tùng thấy triều thần của Phủ Quốc nhìn gã tới phát ngốc liền cười nhạo một tiếng, nhanh chóng tiến lên trước, "Công tử Lữ Tùng, bái kiến bệ hạ."
Nói xong gã trực tiếp ngẩng đầu lên, vô cùng càn quấy mà đưa mắt đánh giá tân đế của Phủ quốc, không hổ là nam nhân mang khí vận SSR, các phương diện đều xuất chúng hơn các nam nhân ở Lữ quốc vô số lần, gã đem hào quang bạch liên hoa đẩy lên cao nhất, tươi cười "dữ tợn" nhìn chằm chằm Phủ Triều Dục.
Dư Ổ: "......"
Hệ thống: [......]
Chúng thần: "....."
"Đây là Công tử Lữ Tùng?" Phủ Triều Dục cười lạnh, "Trăm nghe không bằng một thấy."
Lữ Tùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quyết định công lược nam tử khí vận tương đối cao trước xong mới đến khí vận SSR quả nhiên là vô cùng đúng đắn, gã đã trải qua mấy thế giới, lần nào cũng đạt kết quả tốt, gã hừ cười: "Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, đúng là Công tử Lữ Tùng."
Phủ Triều Dục giơ tay, "Người đâu, Công tử của Lữ quốc bất kính trước triều đình, ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm của Phủ quốc, giải xuống đi."
Lữ Tùng trừng lớn mắt, chuyện này không có khả năng! Gã đã công lược vô số nhân vật có khí vận cao, hào quang bạch liên hoa sao lại không có tác dụng với khí vận SSR được chứ.
[Hệ thống!]
Hệ thống bạch liên hoa: [Kỳ quái, biểu hiện của Phủ Triều Dục là không thể công lược được, không xong, hắn đã bị công lược rồi, Phàn Diên còn có thể đó.]
Lữ Tùng vội vàng làm theo lời hệ thống chỉ dẫn, hướng đôi mắt rưng rưng nhìn về phía thân ảnh cao lớn uy vũ trong điện, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, xóa đi mất một tầng phấn nền, lưu lại vệt nước mắt, "Tướng quân-----, ta đi từ Lữ quốc xa xôi ngàn dặm tới đây lại phải chịu đối đãi như vậy sao?"
Dư Ổ ngơ ngác nhìn bạch liên hoa biểu diễn, nuốt nước miếng: [Ta... ta nhìn không nổi nữa rồi.]
Hệ thống: [Ta... ta cũng không nhìn được nữa.]
Phàn Diên che mũi lui về sau hai bước, hướng ra ngoài điện kêu: "Còn không mau đem người đưa xuống đi! Đừng để bẩn mắt Ổ Quân."
Lữ Tùng khiếp sợ không thôi: "Tướng quân sao có thể thốt ra lời nói đả thương người như vậy...."
"Loảng xoảng" Dư Ổ nghiêng người đánh rơi chén trà trong tay, nước trà đổ ra đệm ngồi, Phủ Triều Dục nghe được tiếng động liền nhanh tay lẹ mắt bước lên ôm thiếu niên vào lòng, cặc giả đột nhiên đâm sâu vào trong, Dư Ổ "A" lên một tiếng, sau đó há mồm cắn long bào của hoàng huynh.
Chúng thần dưới điện đều đồng loạt nhìn lên phía trên, nhìn thấy thiếu niên được tân đế ôm vào trong ngực liền cảm thấy mắt này của mình có thể không cần dùng đến nữa.
Phủ Triều Dục vô cùng tự nhiên đem người đặt trên long ỷ, "Có bị thương hay không?"
Dư Ổ lắc lắc đầu, đôi mắt tràn ngập xuân sắc cắn môi chịu đựng ngứa ngáy, cậu nhỏ giọng đáp lại: "Không có."
Lữ Tùng cũng ngẩng mặt lên nhìn theo, gã híp híp mắt: [Đây chính là người đã công lược khí vận SSR?]
Hệ thống: [Chắc là vậy.]
Phủ Triều Dục ngồi xuống lần nữa, chúng thần đều ăn ý không nhìn tới Ổ Quân đang ngồi trên long ỷ cùng với đế vương, bọn họ lại lần nữa nhìn về phía nam tử trát phấn đầy mặt, cảm thấy thiên hạ này đúng là không có mắt nhìn, dung mạo như này cũng dám sánh vai cùng với Ổ Quân của bọn họ.
Lữ Tùng sau khi thấy rõ người trên long ỷ, ngây người một lát, đáy mắt hiện lên sự ghen tị, [Kia chắc là Ổ Quân.]
Ổ Quân năm 13-14 tuổi từng bị một họa sĩ cung đình đem bức họa truyền ra ngoài, da trắng mắt đen, mắt hồ ly, đôi môi đỏ, đuôi mắt phiếm hồng điểm xuyến một nốt ruồi đỏ, mỹ nhân sắc thái ngút ngàn, vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ người trong thiên hạ mê đắm. Có rất nhiều người không tin trên đời có mỹ nhân như vậy, sôi nổi chạy tới hoàng thành Phủ quốc chỉ vì muốn thấy mặt Ổ Quân một lần, đã có vô số thiêu thân lao đầu vào lửa, thậm chí còn có không ít người dùng những thủ đoạn không minh bạch để gặp mỹ nhân, kết quả cuối cùng đều là hồn phi phách tán, dù chỉ làm hạ nhân hầu hạ Ổ Quân thì mọi người cũng rất sẵn lòng nguyện ý, từ đây lời đồn trong thiên hạ ngày càng lan rộng.
Lữ Tùng cũng từng trộm mua một bức họa, từ đó gã liền bắt đầu bôi son trát phấn, câu môi nhướng mắt, chấm một nốt ruồi nơi đuôi mắt, mở ra hào quang bạch liên hoa, gã nghĩ mình so với Ổ Quân còn xuất sắc hơn, gã mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Hiện giờ nhìn thấy người thật, gã đột nhiên ý thức được, nếu không có hào quang bạch liên hoa.... gã vĩnh viễn cũng không thể sánh vai cùng với Ổ Quân.
Lữ Tùng rũ mắt, bàn tay giấu dưới tay áo nắm chặt, [Ta không thích gương mặt kia chút nào.], không thích cậu không cần hào quang gì cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, [ngươi cho cậu ta một viên Huỷ Dung Đan đi.]
Phương pháp này gã đã làm rất nhiều lần, tất cả đều thành công, người gã chướng mắt cuối cùng cũng phải khóc lóc thảm thiết.