Khách điếm nhộn nhịp, mũ trùm che đậy dung nhan mỹ nhân chỉ để lại dáng người phong lưu, toàn thân Dư Ổ đều là vải lụa tiến cống, đại sảnh biển người tấp nập người có mắt nhìn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, bọn họ đều bất động thanh sắc quan sát.
Khương Vũ dẫn Dư Ổ lên lầu, khi đi tới chỗ ngoặt ở cầu thang, Dư Ổ đưa ngón tay mảnh khảnh lên nhẹ nhàng vén lụa che lên một chút làm dung nhan tuyệt thế chợt lóe ra, những người đang quan sát bọn họ bỗng chốc ngây người, sau khi thân ảnh biến mất khỏi chỗ ngoặt, cả đám nhân sĩ giang hồ liền vội vàng đuổi theo.
Tiếng bước chân xa lạ của nam nhân từ phía sau truyền tới, "Thiếu hiệp xin dừng bước."
Khương Vũ để cho Dư Ổ một ánh mắt đầy ẩn ý, mỹ nhân bưng khuôn mặt vô tội bị thiếu niên đẩy vào trong phòng để hắn một mình đứng lại ngoài cửa, từ bên ngoài truyền vào thanh âm kích động của nam nhân, Dư Ổ không quan tâm mà chậm rãi dạo bước tới phía trước cửa sổ đem cửa sổ mở rộng đón ánh chiều tà cùng với ánh đèn rực rỡ mới lên, trên đường người đến người đi, tửu lầu phía đối diện ngồi đầy người, tài tử phía đối diện lơ đãng giương mắt lập tức đối mặt với mỹ nhân dựa bên cửa sổ trên lầu hai.
Dư Ổ cong mắt cười.
Tiếng chén rượu "loảng xoảng" rơi xuống từ phía tửu lâu đối diện phảng phất như truyền tới đáy lòng, Dư Ổ nhấp môi cười cười, ánh cười không chạm tới đáy mắt, một cánh tay rắn chắc từ sau vươn tới ôm cậu, thân thể lập tức dính vào lồng ngực rộng lớn của thiếu niên, "Phanh" một tiếng, cửa sổ trước mắt đóng vào thật mạnh, thiếu niên toát ra khí lạnh không ngừng vậy mà thanh âm lại không lộ chút tức giận: "Người muốn để người khác tới cứu người sao?"
"Đâu có đâu." Dư Ổ xoay người ôm lấy eo Khương Vũ, "Khách điếm quá buồn chán, ta mở cửa sổ hít thở chút thôi."
Cậu cũng không định chờ đợi mấy người phía dưới có thể cứu cậu, chỉ là.... tin tức có thể một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh sẽ tới tai Phàn Diên, đôi mắt hồ ly rũ xuống, Dư Ổ nhẹ nhàng mở miệng: "Ta đói bụng."
Khương Vũ không lên tiếng trả lời, ngược lại lại kéo quần của Dư Ổ xuống, đôi chân dài thẳng tắp lập tức bại lộ trong không khí, Khương Vũ đẩy cửa sổ ra, ấn cậu trên khung cửa.
Dư Ổ kinh hoàng "A...." một tiếng, ngón tay vội nắm chặt khung cửa, mặt đối diện với những nam tử đang ngơ ngác bên phía tửu lâu.
Thấy mỹ nhân đã ổn định được thân thể, căn cặc thô to nóng rực từng chút chen vào lỗ đít trơn ướt, Dư Ổ không khống chế được mà rên rỉ vài tiếng, hàm răng cắn chặt lấy bờ môi cố gắng không cho tiếng rên rỉ tràn ra ngoài, ánh mắt trời cuối cùng cũng đã lụi tắt, trăng tròn từ từ đi lên, những ngọn đèn huy hoàng đem thành trì phồn hoa chiếu tới lung linh huyền ảo, cũng đem mỹ nhân ánh đến như yêu tinh yêu mị ban đêm, chỉ cần lơ đãng nhìn qua là không thể rời nổi mắt, mỹ nhân khuôn mặt tràn ngập xuân sắc, da trắng tóc đen, môi đỏ hé mở, như họa như tiên, khiến người ta muốn dâm loạn không ngừng.
Khương Vũ khẽ cắn vành tai Dư Ổ, hạ thân chôn thật sâu vào trong lỗ đĩ ướt át nóng rực, rút ra lại đâm vào, nghiền nát thịt dâm bên trong, địt đến cổ họng thiếu niên không thể nhẫn nổi mà phải tràn ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, tiếng kêu dâm đãng làm thân cặc của Khương Vũ càng cương lớn hơn, phía trên hai người đều quần áo chỉnh tề, hạ thân bên dưới được cửa sổ che đậy lại chặt chẽ dính lấy nhau.
"Điện hạ rất kích động sao?" Khương Vũ liếm láp vành tai mỹ nhân, từng chút từng chút tiến hành trừng phạt mỹ nhân không nghe lời.
"A...." Môi đỏ của Dư Ổ đã bị in hằn dấu răng, cánh môi khẽ mở để thanh âm rên rỉ kiều mị tùy ý tràn ra ngoài: "A..... Không..... ưm..... a..... nói bậy....."
Chỉ là, đôi mắt cậu lại lơ đãng quét qua những nam tử đang ngây ngốc nhìn bọn họ ở phía đối diện, lỗ đít cắn càng chặt, dâm thủy cũng chảy càng ngày càng nhiều, cậu khao khát không thôi, muốn một cây, hai cây, ba cây, bốn cây..... cặc bự to lớn hung hăng địt cậu, thân thể dâm đãng không ngừng kêu gào, một căn cặc bự đã vô pháp thỏa mãn sự đói khát của lỗ đĩ, "A.... a.... a....." cánh môi không ngừng tràn ra những tiếng kêu rên dâm mị, Dư Ổ không khống chế nổi nhỏ giọng rên: "Địt, địt ta.... a.... Tiểu Vũ.... a...."
"Điện hạ quả nhiên rất thích, lỗ đít kẹp chặt như vậy, người muốn mấy căn buồi cùng lúc địt người đây?" Khương Vũ bóp chặt eo tiểu hoàng tử, địt vào thật mạnh, thật sâu, mỹ nhân dâm đãng khiến hắn ghen tuông giờ đây đã bị hắn ấn lên cửa sổ, để hắn bóp nắn mông thịt tùy ý địt vào.
"A... ưm..... a.... a.... Tiểu Vũ.... thật sâu.... a.... sâu quá....." Đôi chân dài trắng nõn kẹp lấy vòng eo rắn chắc của Khương Vũ, ngón chân cuộn tròn lại, tiếng rên rỉ dâm đãng từng tiếng từng tiếng tràn ra, chiếc cổ thiên nga cong lên, khuôn mặt ửng đỏ, Khương Vũ cúi người hôn lên bờ môi kia đem thanh âm chặn lại trong miệng, hắn hung ác cắn xé, mùi máu tươi chậm rãi lan ra trong miệng, đau đớn lúc này chỉ khiến hai người thêm kích thích sung sướng, Dư Ổ giống như đã hỏng mất tiết ra không ngừng lại được, nước tiểu cũng từ cặc nhỏ tí tách chảy ra. Thiếu niên đem tinh dịch nóng bỏng bắn đầy lỗ thịt, bụng nhỏ nổi lên, cặc lớn một lần nữa cương cứng lại đâm thật mạnh vào trong lỗ thịt.
Giữa trận làm tình có vài lần cánh cửa bị gõ vang, Khương Vũ đem Dư Ổ cột vào giường, khuôn mặt dục cầu bất mãn đằng đằng sát khí ra cửa, mỗi lần trở về lại càng thêm hung ác mà đụ Dư Ổ.
Trước khi bị địt ngất đi, Dư Ổ có nghe được hắn nói một câu, "Phồn Cẩm đúng là quá xa hoa rồi, nếu điện hạ không thích phồn hoa, chúng ta liền đi lên phía Bắc xem vạn dặm băng nguyên....."
Trong hoàng cung Phủ quốc, Thái tử Khương quốc cùng Ổ Quân đồng thời mất tích, mấy ngày sau Phồn Cẩm truyền tới danh tiếng của tuyệt thế mỹ nhân, Giang Nam tài tử ngâm thi phú họa, nói rằng bức họa không thể họa được nửa phần thần thái của mỹ nhân, người thu thập bức họa nhìn mỹ nhân trong tranh, ngay sau đó lập tức run rẩy lấy bức tranh của Ổ Quân đã cất chứa mấy năm nay đem ra xem kỹ. Trong khoảng thời gian ngắn, Ổ Quân Phủ quốc thanh danh vang dội, tin tức Ổ Quân đã rời khỏi Phủ quốc cũng truyền đi ngày một xa, thiên hạ nhanh chóng khởi xướng đi tìm Ổ Quân.
Trong lúc đó, Ổ Quân được mọi người thương nhớ đã đi tới thành trì phía bắc, cậu nhanh chóng bị người trong thôn xóm phát hiện ra, thế nhưng dù cho Phàn Diên xuất quân phong tỏa vô số địa phương Dư Ổ từng xuất hiện cũng luôn bị chậm một bước, thậm chí có lúc còn là gặp thoáng qua, Dư Ổ hoặc là bị trói trong ngăn bí mật của thùng xe, hoặc là bị Khương Vũ hóa trang thành nữ tử, dần dần hành tung của cậu ngày càng khó tìm hơn. Nửa năm sau Phủ quốc rốt cuộc cũng thừa nhận việc Ổ Quân mất tích, đế vương ban ra bố cáo thiên hạ, nếu phát hiện tung tích của Ổ Quân Phủ quốc sẽ lấy quan to lộc hậu hậu tạ, thế nhưng người trong thiên hạ lại sôi nổi tỏ vẻ chỉ muốn trở thành người bên cạnh Ổ Quân, điều này làm Phủ Triều Dục tức giận, vô số lần đem ngọc tỷ vứt xuống đất.
Hoàng cung Phủ quốc.
Phủ Triều Dục lại một lần nữa đem ngọc tỷ quăng xuống đất, Phàn Diên thân mặc khôi giáp, tay cầm bảo kiếm tiến lên hành lễ, "Bệ hạ, người của Thái tử Lữ quốc nói từng trông thấy bóng dáng của Tiểu Ổ ở băng nguyên, thần chuyến này định một đường lên phía Bắc đánh hạ băng nguyên Khương quốc."
Lúc Tiểu Ổ mất tích, Khương quốc cùng lúc tiến công Gia Nội Quan, trong lúc nhất thời, binh mã lương thảo đều phải hướng tới Gia Nội Quan, mỗi lần vào thời khắc mấu chốt tìm kiếm Dư Ổ đều bị hành động tiến công của Khương quốc đánh gãy, mất đi người thương, cả hai người nam nhân cường đại nhất Phủ quốc đều phải đè nén đáy lòng, Phàn Diên mặt đằng đằng sát khí, chuyến này hắn ta phải đem Khương quốc đánh lui về phía Bắc.
"Tin tức của Thái tử Lữ quốc có đáng tin không?" Khuôn mặt tuấn mỹ của Phủ Triều Dục vô cùng tiều tụy, từ khi mất đi Dư Ổ, nữa năm nay hắn chưa từng có một giấc ngủ nào ngon lành cả, trong giấc mộng đêm khuya, hắn vẫn luôn thấy Tiểu Thập Cửu khóc lóc kêu nóng kêu lạnh, bị bắt nạt phải trốn trong góc phòng ngồi khóc, nếu có thể trở về khoảng thời gian nửa năm trước lúc xuân hoa đua nở, hắn nhất định sẽ không hung dữ với cậu, hắn sẽ nâng niu chiều chuộng cậu như trân bảo, Tiểu Ổ nhất định là do giận hắn nên mới rời đi không chịu trở về.
Lữ Tùng cúi đầu chậm rãi bước vào đại điện, thời gian qua hắn đã bị Phủ quốc mài mòn đi tâm tính tâm cao khí ngạo trước đây, hào quang bạch liên hoa vẫn có tác dụng với người thường, thế nhưng đã bị suy giảm đáng kể, hơn nữa ở chỗ hai khí vận SSR này, hào quang lại không có một chút tác dụng nào, một nhân vật SSR khác cũng đã rời khỏi hoàng cung không biết tung tích, gã cùng hệ thống đã tra xét qua, không ngờ thấy trên bảng truy nã của bạch liên hoa thấy được tên cùng với khuôn mặt của Dư Ổ, trong đôi mắt rũ xuống của gã ẩn chứa vẻ ngoan độc, nếu đã không thể công lược khí vận SSR, vậy thì gã sẽ đem Dư Ổ giết chết để có thể tranh công ở Cục bạch liên hoa. Lữ Tùng khom mình hành lễ, "Hồi bẩm bệ hạ, quả thật có việc này, thám tử ở băng nguyên Khương quốc tới báo, có thấy bóng dáng hai người."
Dừng một chút, gã lại nói: "Theo như thám tử quan sát, Ổ Quân điện hạ giống như bị người khác khi dễ."
Hai chữ "khi dễ" vừa được thốt ra, đế vương ngày thường khôn khéo cũng ngay lập tức mất đi lí trí tự hỏi, "Phàn Diên, tiến quân phía Bắc công thành, Khương quốc, Khương quốc.... sao hắn dám!"
Phía Bắc nơi băng nguyên Khương quốc.
Băng nguyên hòa tan, cỏ xanh cùng tuyết trắng ở dưới chân núi tuyết sơn tạo thành hai loại phong cảnh, tiếng vó ngựa từ xa tiến lại gần, một thân nam tử thanh lãnh từ chỗ sâu trong tuyết sơn đi ra, nam tử mặc áo bào trắng, đôi mắt che lụa mỏng, dân chăn nuôi đang đuổi dê đuổi ngựa, Tịch Mẫn với lấy người dân chăn nuôi bên cạnh, ghé lại hỏi: "Lão bá, tại hạ tới đưa hàng hóa cho Vũ công tử, không biết làm sao để tới băng cốc?"
Tịch Mẫn không nhanh không chậm lôi ra một khối lệnh bài từ trong túi đỏ bên hông, dân chăn nuôi sau khi thấy vội vàng hành lễ: "Hồi công tử, mỗi ngày vào giờ Thìn dưới núi tuyết sơn sẽ xuất hiện cửa vào."
"Đa tạ lão bá." Tịch Mẫn gật đầu, cánh môi tái nhợt hơi giương lên, y thúc ngựa rời đi.
Nhìn bóng dáng nam tử thân bạch y phóng ngựa rời đi, lão bá chăn nuôi buông bực lầu bà lầu bầu, "Quái, sao lại đổi người rồi."
[Tịch Mẫn: Giá trị công lược 99%]
[Tịch Mẫn: Giá trị công lược 70%]
[Tịch Mẫn: Giá trị công lược 99,9%]
[Tịch Mẫn: Giá trị công lược 70%]
Bông tuyết tung bay, Dư Ổ dẫm lên ván trượt từ núi tuyết kêu "a a a a---" lao nhanh xuống, đột nhiên bị hệ thống thông báo điểm số khiến cậu sợ tới mức thân thể mất đi khống chế, mắt thấy bản thân sắp rơi xuống hồ băng, một bóng đen nhanh chóng nhảy tới đem Dư Ổ đang co rúm lại vác trên vai.
Cảm giác rét lạnh xuyên qua y phục truyền vào da thịt, Dư Ổ mở mắt ra thấy bản thân đã dừng ở bên hồ, Khương Vũ buông cậu ra, nói: "Sườn núi phía bắc quá cao, ngươi tới sườn núi phía nam chơi đi."
Thứ ta muốn chính là cao như vậy đó, Dư Ổ ý xấu đầy mình cố ý để bản thân run rẩy hướng về phía thiếu niên hừ một tiếng: "Ta không đi."
Dư Ổ: [Hệ thống, ngươi muốn chết à! Làm ta sợ muốn chết! Giá trị công lược của Tịch Mẫn sao tự nhiên lại thay đổi rồi?]
Từ lúc cậu mất tích tới nay, giá trị công lược của Tịch Mẫn lặp đi lặp lại vô số lần, cậu cùng với hệ thống đều đã chết lặng, một tháng gần đây nhất đã dừng lại không chút biến hóa, sao giờ đây lại bắt đầu thay đổi rồi.
Hệ thống kích động hô to: [Tịch Mẫn rốt cuộc tìm được ngươi rồi!!!! Hắn đang ở cửa tuyết sơn!]
Dư Ổ suýt chút nữa đã kích động tới rơi nước mắt, huhuhu..... Sinh hoạt giống người nguyên thủy này cuối cùng cũng kết thúc rồi sao, huhu.....
Khương Vũ bất đắc dĩ cười một chút, thấy hốc mắt Dư Ổ ướt dầm dề, hắn nhíu mày lại, "Bị thương chỗ nào sao?"
"Không có." Dư Ổ nhanh chóng lắc đầu, cậu chui vào trong lồng ngực Khương Vũ, đôi mắt lấp lánh sung sướng muốn bay lên rồi.
Nửa năm qua, cậu đã nghĩ vô số phương pháp để chạy trốn, nhưng dù có hệ thống trợ giúp hay không thì tất cả đều bị Khương Vũ phá vỡ, mỗi lần phát hiện hắn đều đem cậu vào trong phòng tối đụ địt không quản ngày đêm, đến khi cậu phải khóc lóc xin tha nói không bao giờ chạy nữa, sau đó cậu tiếp tục chạy, tiếp tục bị nhốt lại địt, tiếp tục chạy tiếp tục nhốt lại, tuy rằng cảm giác cặc lớn lấp đầy cơ thể rất tuyệt vời nhưng bị nhốt trong phòng tối không phân biệt được ngày đêm khiến tinh thần cậu rất mệt mỏi, cậu biết nguyên lí phòng tối, hơn nữa thủ đoạn của Khương Vũ quá biến thái, cậu lại không dám tin tưởng sức chống cự của bản thân mình, cho nên Dư Ổ luôn rất nhanh chóng xin tha, cũng may Khương Vũ đau lòng cậu, sau vài ngày trừng phạt đã đem cậu thả ra ngoài, sau đó lại thương tiếc hôn hôn vỗ về dỗ dành cậu, kêu cậu ngoan một chút, Dư Ổ cũng ngoan ngoãn chủ động hôn lại, để tiểu biến thái yêu thương thân thể cậu, sau này cũng không dám trắng trợn chạy trốn nữa, chỉ là thường sẽ đem tin tức đưa ra ngoài, trăm triệu lần không nghĩ tới, ba SSR đến tận nửa năm mới có một người tìm đến được, quá cùi bắp rồi!
Khương Vũ sờ lên chiếc mũ nhung của Dư Ổ, cười nói: "Ta biết rồi, về ăn cơm thôi."
Ở đây băng sơn tuyết địa, Khương Vũ cũng không bọc mình thành chim cánh cụt giống Dư Ổ, một thân hắn chỉ mặc bộ trường sam đen trắng giống như không có cảm giác lạnh, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh rõ ràng, đôi mắt xám xanh vẫn trước sau như một luôn lạnh lẽo, nhưng dưới sâu trong đáy mắt giờ đây cũng có thêm vài tia ấm áp, nửa năm trôi qua, Khương Vũ giống như đã ăn được tiên đan, tốc độc trưởng thành vô cùng nhanh chóng, hiện giờ đã cao hơn Dư Ổ hơn một cái đầu, vóc người ngày một cường tráng, giờ đây hai người mà đứng cạnh nhau thì Dư Ổ mới giống người nhỏ tuổi hơn.
Băng bên hồ tuyết lõm xuống tạo thành một băng động, một tòa nhà gỗ tinh xảo đứng sừng sững không băng động đó, Dư Ổ nắm lấy Khương Vũ chạy nhanh, không ngờ chân lại vấp một cái, trước khi ngã vào trong tuyết cậu đã rơi vào trong lồng ngực ấm áp, lông áo xõa tung ra ngoài giống như một bông bồ công anh, thân thể cậu nằm gọn trong ngực Khương Vũ, hắn đem một cánh tay vòng qua chân mỹ nhân, ôm cậu lên đi về phía nhà gỗ, đáy lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Hắn thích nhất cảm giác Dư Ổ mặc áo xõa tung lông rơi vào trong ngực hắn, giống như hắn đã bắt được trân bảo ở trên không trung vậy, người yêu của hắn luôn có những ý tưởng kỳ quái, chỉ cần cậu không rời khỏi hắn thì bảo hắn làm gì hắn cũng đồng ý.
Dẫm lên tấm ván gỗ từ trên núi tuyết lao xuống tới hồ băng, dùng tuyết đọng tạo thành đài ngắm cảnh, dù cho cuối cùng tất cả đều bị tuyết lở chôn vùi.... Hành động tri kỷ nhất phải kể tới là bỏ thêm lông vịt vào trong chăn và quần áo. Dư Ổ dựa theo tiêu chuẩn của hiện đại đưa ra yêu cầu với Khương Vũ, tuy rằng mới đầu chỉ làm được một chút éc nhưng thành quả cuối cùng vẫn làm cậu hài lòng không thôi.
Trong nhà gỗ rất ấm áp, vừa vào phòng cậu đã nhanh chóng cởi giày cùng với áo lông, cả người chỉ mặc trường sam mỏng, đeo vớ lông dê đạp lên sàn nhà đi tới bên cửa sổ, ngay lập tức cậu đã bị một bàn tay to rộng bắt lấy, Khương Vũ nắm lấy tay cậu, bất đắc dĩ nói: "Mặc ít như vậy không thể mở cửa sổ."
"Ta muốn ăn băng tử!" Dư Ổ nhéo lấy ngón tay cái của Khương Vũ, đôi mắt hồ ly cong cong, ỷ vào việc Khương Vũ chiều chuộng bản thân mà trở nên kiều khí, nhưng chính là bản thân Khương Vũ cam tâm tình nguyện, hắn đẩy người vào phía trong, "Vào đi, ta đi lấy cho ngươi."
Dư Ổ vui sướng bước đi, cả người thoải mái nằm trên tấm da hổ, cả người đều chôn vào trong, giữa đám lông xù lộ ra một khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh tới đỏ bừng.
Băng tử mà Dư Ổ nói là đem trái cây rửa sạch, cắm trên một cây gậy, đem ra ngoài cửa sổ để tủ lạnh thiên nhiên đông lại thành băng, ở trong phòng ấm áp mà ăn một cây thì sung sướng vô cùng.
Khương Vũ chỉ cho cậu một cây, sờ sờ đầu cậu, "Chỉ cho ăn một cái." Sau đó xoay người đi làm cơm chiều.
Dư Ổ liếm băng côn lạnh lẽo, nhìn thoại bản mới được đem tới.
Hệ thống không đành lòng phá vỡ hình ảnh ấm áp như vậy, cuối cùng nó vẫn nhịn không được mở miệng: [Ngươi thật sự bỏ rơi Khương Vũ được sao?]