"Oa, chocolate, kẹo que!"
"Muốn ăn sao?"
"Muốn ăn!"
"Hôn một cái mới cho em ăn."
Đoạn đối thoại ngọt ngào từ tầng dưới truyền đến làm Đinh Sanh ghen ghét không thôi, rõ ràng tất cả thứ này đều là của cậu ta, [Ngươi dẫn tang thi lại đây đi, tách hai bọn họ ra.]
Dư Ổ ôm chocolate vừa đi vừa ăn, đầu lưỡi nhỏ còn thường thường vươn ra liếm môi, đôi mắt hồ ly hơi rũ xuống, khi ngẩng lên lại là bộ dáng ngoan ngoãn làm hạ thân Lộ Hoài Châu nóng lên, nhưng bọn họ chỉ có thời gian 30 phút mà thôi. Bàn tay to nhéo lấy quai hàm mỹ nhân, "Ngứa miệng à?"
"Không....a...."
"Một khắc không địt em lại bắt đầu phát dâm phải không?"
Dư Ổ: "......"
Nam nhân tinh trùng thượng não thì nhìn cái gì cũng thành thiếu đụ.
Dư Ổ trộm cho hắn một ánh mắt coi thường, Lộ Hoài Châu cong mi cười, "Nha, tiểu tổ tông tính tình còn rất lớn nha."
Bàn tay đặt trên eo Dư Ổ dần dần trượt xuống dưới, cuối cùng đặt trên mông thịt cong vểnh kia. Chiếc quần to rộng không hợp với thân hình Dư Ổ, nhưng cố tình mông lại vừa lớn vừa cong làm căng vải dệt, phác họa ra hình dáng eo thon mông vểnh chân dài, không cần có bất cứ động tác gì cũng khiến người khác muốn lột đồ ăn sạch thân thể quyến rũ này.
Lộ Hoài Châu nhịn rồi lại nhịn, mãi mới có thể chịu đựng không ấn nam sinh dâm đãng này dưới thân giải quyết ngay tại đây, Dư Ổ cười tủm tỉm nắm lấy ngón tay người đàn ông, cào nhẹ khiêu khích vào lòng bàn tay, muốn dâm đãng bao nhiêu liền dâm đãng bấy nhiêu. Kỳ Trạch liếc mắt nhìn cậu một cái, đôi mắt đen nhánh rũ xuống không nhìn ra được cảm xúc, nhưng tầm mắt lại luôn nhìn về phía ngón tay nhỏ đang câu lấy tay nam nhân kia.
Đương lúc Dư Ổ chơi đến vui vẻ, hệ thống đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, [Có một đợt thi triều đang đi về phía này.]
Thi triều?
Dư Ổ nhíu mày, theo lời hệ thống nhắc nhở đi tưới cửa sổ, Lộ Hoài Châu bắt lấy tay cậu, "Em muốn đi đâu?"
Dư Ổ "A" một tiếng, vô tội chỉ chỉ về phía trước, "Em muốn đến đó nhìn xem."
Lộ Hoài Châu nhìn theo ngón tay cậu chỉ, là một cửa hàng nội y, đôi lông mày hơi nhếch lên, ý vị thâm trường liếc cậu một cái, nhanh chóng lôi kéo cậu bước qua, khi đi đến chỗ có thể nhìn thấy tang thi, Dư Ổ kinh ngạc hô to, "Nhiều tang thi quá!!!'
"Đại kinh tiểu quái." Lộ Hoài Châu thấy trong cửa hàng nội y có không ít món đồ thú vị, hứng thú trong mắt càng thêm dày đặc, Dư Ổ lôi kéo tay hắn, nghiêm túc nói: "Là tang thi triều!"
"Em không phải là....." Giọng nói bỗng chốc dừng lại, bởi vì Lộ Hoài Châu cũng đã thấy được bên ngoài có vô số tang thi đang đi tới, hơn nữa hướng đi của táng thi rất chính xác, là hướng về phía cửa hàng này. Vẻ mặt vui đùa tan ngay lập tức, hắn mở bộ đàm, "Tang thi triều, mọi người mau đi lên tầng thượng ."
Tiếng pha lê vỡ vụn từ dưới tầng truyền tới, Lộ Hoài Châu đem Dư Ổ đặt vào trong lồng ngực Kỳ Trạch, sắc mặt nghiêm túc, "Dẫn em ấy lên lầu trên." Nói xong, hắn chống lên vòng bảo vệ nhảy xuống tầng 3, phần lớn người đi kiếm đồ ăn đã chạy ra, ngọn lửa dị năng thiêu ra thanh âm da tróc thịt bong. dư Ổ muốn đuổi theo nhưng Kỳ Trạch đã khiêng cậu lên vai chạy nhanh lên lầu.
"A....." Dư Ổ bị xương vai cứng rắn của nam nhân cộm đến suýt chút nữa nôn ra, phần lớn tang thi đều bị những người tầng dưới dẫn đi, một số nhỏ tang thi đuổi theo bọn họ đều bị Kỳ Trạch dùng dị năng giải quyết. Bọn họ là người đầu tiên lên tới sân thượng, gió mạnh khiến đầu tóc Dư Ổ rối tung, khuôn mặt bị gió thổi tới trắng bệch, cánh môi cũng không còn huyết sắc. Từ tầng 32 nhìn xuống, tang thi rậm rạp giống như đàn kiến vây bọn họ ở giữa, ở nơi xa vẫn còn có rất nhiều tang thi đang đi về phía này.
Trong tiếng gió thét gào, Kỳ Trạch ôm Dư Ổ vào trong ngực, dùng thân thể mình chắn gió cho cậu. Dù bọn họ đã không còn chỗ trốn nhưng Kỳ Trạch vẫn bình tĩnh trước sau như một, giống như chuyện sinh tử cũng không thể làm hắn thay đổi sắc mặt.
"Làm sao bây giờ?" Dư Ổ tránh gió nói với Kỳ Trạch, "Chúng ta bị tang thi vây quanh rồi."
Tang thi không uy hiếp gì đến Dư Ổ, nhưng đối với người khác mà nói thì đây là chuyện sống còn.
Hệ thống: [Từ từ..... Ta kiểm tra thấy hệ thống bạch liên hoa có dao động! Vừa nãy bạch liên hoa đem thanh âm cùng mùi hương của con người phóng đại gấp trăm ngàn lần, có thể khiến cho tang thi trong phạm vi mấy trăm km nhận ra được.]
[Bọn họ đang dùng tang thi triều để phụ trợ cho công lược, mục đích là để Lộ Hoài Châu cảm nhiễm sau đó bạch liên hoa sẽ cứu hắn.]
Dư Ổ híp híp mắt, thủ đoạn đúng thật là ti tiện, vì công lược mà giết nhiều người vô tội như vậy, [Hệ thống, nơi này cách căn cứ rất xa, ngươi có thể liên hệ với căn cứ bên kia hay không?]
Hệ thống: [Không tới 500km, chắc là có thể liên hệ được.]
Căn cứ Hoa Thành đột nhiên nhân được tin tức cầu cứu: [Thành phố H gặp phải thi triều, con trai độc nhất của Lộ tướng quân Lộ hoài Châu bị nhốt trong cao ốc ở trung tâm thành phố, thỉnh cầu cứu viện.]
Cánh cửa sân thượng bị gõ vang, âm thanh cầu cứu từ bên ngoài truyền tới, cửa vừa mở ra, các nam nhân dính đầy máu tươi vọt vào, đằng sau còn có vô số tang thi, sau khi đóng chặt cửa, mấy người bộ đội đặc chủng người đầy máu tươi vô lực nằm trên mặt đất.
"Lộ Hoài Châu đâu?" Dư Ổ quỳ rạp trên đất hỏi, gió thổi giọng nói của cậu phiêu tán, giọng nói của mấy người đàn ông đều là tuyệt vọng, "Lão đại ngã xuống rồi." Thiết huyết hán tử cũng chảy nước mắt, "Quá nhiều, quá nhiều tang thi, vì cứu các anh em, dị năng của lão đại đã bị khô kiệt."
Cánh cửa vẫn còn bị tang thi đập không ngừng, lối đi lên sân thượng đã bị tang thi che lấp, nhóm Lộ Hoài Châu không có khả năng đi đường này tới, Dư Ổ mang đồ có thể ngăn cản dọn hết ra sau cửa, sau đó hỏi hệ thống: [Có thể kiểm tra Lộ Hoài Châu đang ở tầng mấy không?]
Tang thi sẽ không công kích cậu, cậu có thể đi xuống.
Hệ thống: [Ở... Ở tầng 19, bạch liên hoa ở tầng 18 đang đi lên.]
Đáy lòng Dư Ổ chửi tục một tiếng, cậu giữ chặt Kỳ Trạch đang đứng bên cạnh, dùng giọng nói lấy lòng cầu cứu anh, "Ca ca, anh dùng dị năng đưa em tới tầng 19 được không?"
Kỳ Trạch quay đầu nhìn cậu, "Em muốn cứu hắn?" Ngữ khí bình đạm giống như việc Lộ Hoài Châu chết hay sống cũng không liên quan gì đến anh.
"Ca ca, anh là người Lộ tướng quân phái tới đón Lộ Hoài Châu không phải sao? Nếu anh ấy chết, anh trở về cũng không thể nào báo cáo kết quả công tác được.... Anh, anh không cần cùng em đi xuống, chỉ cần dùng dị năng đưa em xuống rồi..... A" Dư Ổ thấy mình được nhấc lên, khi lấy lại tinh thần liền hô to, "A a a a a....."
Dư Ổ như bạch tuộc gắt gao ôm lấy Kỳ Trạch, ngoài miệng nói dùng dị năng đưa xuống là một chuyện, nhưng Kỳ Trạch thật sự ôm cậu nhảy xuống lại là một chuyện khác. Cảm giác không trọng lực làm adrenalin của cậu kịch liệt tăng lên, "Phanh" một tiếng, thân thể đã dừng lại, cậu run run rẩy rẩy mở mắt ra, đập vào mắt cậu trước tiên là rậm rạp tang thi mênh mông vô bờ. Bọn họ đang treo ở trên không trung, Kỳ Trạch một tay ôm cậu, một tay nắm lấy băng trùy thô to, một đầu băng trùy đâm vào cao ốc, khi đến cửa pha lê, Kỳ Trạch ấn mạnh một cái, cửa liền vỡ vụn, Kỳ Trạch nhanh chóng ôm Dư Ổ lăn vào.
Khoảnh khắc từ mặt đất đứng lên, Dư Ổ tưởng như mình sắp chết, hai chân mềm nhũn ra, tóc tai tán loạn, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch không còn chút huyết sắc, trong đôi mắt tràn ngập ánh nước, muốn khóc cũng không dám khóc, nhìn vô cùng đáng thương. Cậu hít sâu một hơi, tự cổ vũ chính mình, "Đi!"
Kỳ Trạch quay đầu nhìn cậu một cái, anh duỗi tay đè vai cậu lại, một tay khác vòng qua eo cậu bế cậu lên như bế một đứa trẻ, Dư Ổ vừa giãy giụa hai cái đã bị anh đánh vào mông, Kỳ Trạch thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Dư Ổ "Ồ" một tiếng, hai tay ôm lấy cổ nam nhân, hôn anh một cái, "Cảm ơn ca ca."
Kỳ Trạch sải bước chân làm như không có gì ôm người ra ngoài, chỉ là cánh tay đang ôm người kia lại siết càng thêm chặt, trong mắt cũng có thêm vài phần ấm áp.
Nơi bọn họ đi tới là một gian hàng, một bên là cánh cửa kính có thể nhìn thấy vô số tang thi đang đi về một hướng, đó là chỗ của Lộ Hoài Châu. Kỳ Trạch đứng trước cửa nhìn tang thi dữ tợn, anh bất ngờ mở miệng: "Không cứu."
Hệ thống: [A a a a a!!!! Lộ Hoài Châu bị cắn!!!!!]
[A a a a!!!!! Bạch liên hoa đang đi về phía Lộ Hoài Châu!!!!]
Đáy lòng Dư Ổ thốt ra vài tiếng chửi bậy, [Có biện pháp gì vừa có thể giải độc cho Lộ Hoài Châu vừa không để bạch liên hoa chiếm được tiện nghi không?]
Hệ thống ở cửa hàng hệ thống tìm một hồi, sau khi tìm được một đồ vật có chút khó nói nào đó, nó hơi ngượng ngùng ho khan mọt tiếng, [Khụ khụ, ở đây có một đạo cụ giải độc vô cùng tốt, chỉ bán cho nam kỹ chủ, bởi vì doanh số quá thấp nên giá rất rẻ, 100 năng lượng là được.]
Dư Ổ nhìn giá trị năng lượng bằng 0 của chính mình, [.........]
Dư Ổ khẽ cắn môi, sau đó giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực Kỳ Trạch, nơi này không có nguy hiểm gì cả, vì thế Kỳ Trạch cũng thuận theo thả cậu xuống, ánh mắt khó hiểu nhìn cậu, ngữ khí bình đạm nói: "Hắn đã bị cắn rồi."
"Em cũng không cần lo rằng hắn chết sẽ mang đến phiền toái cho em, em vẫn có thể đi tới căn cứ sinh sống."
Dư Ổ nghe ra ý mà Kỳ Trạch muốn nói, nếu cậu đoán không sai, anh đang bảo cậu không cần lo bị quy tắc thế giới phát hiện, thủ đoạn của săn giết giả đúng là rất cao, công lược nhất định sẽ không lỗ, nhưng mà...... Dư Ổ quét tầm mắt nhìn ra bên ngoài, cắn răng quyết định mạo hiểm một phen, hy vọng Lộ Hoài Châu có thể giác ngộ một chút, hôm nay có cứu được hắn hay không phụ thuộc vào giá trị công lược của hắn đấy.
Tòa nhà đột nhiên bị rung động một cái, Dư Ổ thừa dịp Kỳ Trạch không để ý tới liền vội vã đẩy cửa chạy ra ngoài, các tang thi bên ngoài cửa đồng loạt dừng bước chân, tay Dư Ổ nắm chặt tay nắm cửa, then cửa trong tay không ngừng chuyển động, đám tang thi ngây ngốc nhìn chằm chằm Dư Ổ vài giây, sau đó nhất trí đồng loạt quay đầu đi. Dư Ổ thở ra một hơi, cậu dán mặt lên cửa nhỏ giọng nói, "Anh đừng ra đây, tang thi sẽ không tấn công em đâu."
Then cửa trong tay đã bất động nhưng Dư Ổ lần nữa cảm nhận được cái nhìn tử vong, đám tang thi lại quay đầu nhìn thẳng vào cậu, Dư Ổ xấu hổ cười cười, "A a" vài tiếng, các anh em này chắc là đang tò mò đồng loại của mình sao lại nói ngôn ngữ của đồ ăn đi.