Trên sân thượng gió nổi không ngừng, áo blouse màu trắng đón gió bay phấp phới làm lộ ra đôi chân dài của nam nhân cao lớn, mái tóc đen xoăn cũng bị thổi bay hiện ra khuôn mặt tái nhợt giống như yếu ớt nhiều bệnh, chiếc kính gọng vàng đặt ngay ngắn trên sống mũi cao thẳng, sau kính là đôi mắt phượng hẹp dài, ánh mắt sâu thẳm lạnh băng.
Tiểu trợ lý đi theo vừa nhìn thấy sườn mặt tiến sĩ Tống là trái tim lại không nhịn được nhảy lên không ngừng, cậu ta không ngừng tìm đề tài để nói với nam nhân, "Sao bọn họ lại xuống lâu như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lời nói vừa dứt cửa sân thượng đã bị đá mở, nam nhân thân hình cao lớn mặc bộ đồ đen tác chiến ôm một người bị bao kín mít không thấy rõ mặt xuất hiện trên sân thượng, Kỳ Trạch quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người mặc áo blouse, gật đầu chào hỏi: "Tiến sĩ Tống."
Tống cũng gật đầu đáp trả, "Kỳ phó tướng." Tầm mắt sau đó lại không khống chế được mà nhìn vào đôi chân trắng nõn kia, đôi chân này làm y cảm thấy rất quen thuộc.
Trợ lí hồi phục tinh thần, che lại mái tóc bị gió thổi loạn rồi tiến lên hai bước, "Kỳ phó tướng, yêu cầu là phải kiểm tra xem có bị cắn hay không?" Trợ lí đưa bàn tay ra định chạm vào người trong lòng Kỳ Trạch, Kỳ Trạch nhanh chóng tránh né: "Không bị cắn."
"Nhưng mà...." Trợ lí xoắn ngón tay, "Không kiểm tra thì không thể vào căn cứ."
Cửa sân thượng lại "phanh" một tiếng bị đạp ra, hai dị năng giả thân hình cao lớn đang khiêng thân thể để trần tràn ngập cơ bắp cùng những vết cào đỏ tươi của Lộ Hoài Châu xuất hiện. Lúc khuân người đám dị năng giả không dám nhìn thẳng vào cơ thể trần trụi của hắn nên đã lột chiếc quần trên người một tang thi mặc vào cho hắn.
Trợ lí lập tức chạy nhanh tới, toàn thân kích động đem Lộ Hoài Châu lăn qua lộn lại kiểm tra, "Báo cáo tiến sĩ Tống, không bị cắn."
Tống như suy nghĩ gì đó mà liếc mắt nhìn người trong lồng ngực Kỳ Trạch, nhưng mà người này được bao bọc quá kín, y không thể nhìn ra điều gì. Nhưng dù cho gió thổi mạnh như thế nào cũng không thể thổi hết hương vị tình dục quanh quẩn nơi đây.
Có dị năng giả vẫn chưa từ bỏ ý định mà mở miệng hỏi Kỳ Trạch: "Trạch ca, người trong lồng ngực anh chẳng lẽ không phải kiểm tra sao?"
"Đúng vậy, che kín mít như vậy, đừng có mà bị cắn rồi nhé." Thực chất bọn họ muốn nhìn cái gì, chỉ có bọn họ mới hiểu.
Tống nhíu mày lại, y bảo những người khác chuyển người bị thương về phía sau, sau đó y đi về phía Kỳ Trạch, bàn tay cầm gang tay trắng nắm thật chặt, ánh mắt luôn nhìn về phía người trong ngực kia, "Để tôi kiểm tra một chút."
Kỳ Trạch tránh khỏi bàn tay Tống đang duỗi tới, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mấy nam nhân đang mang dục vọng chói lọi kia, "Đến căn cứ rồi kiểm tra sau."
Ngón tay Tống dừng lại giữa không trung, y "Ừ" một tiếng rồi thu tay về.
Đám đàn ông tiếc nuối lên trực thăng, thời gian hai tiếng đồng hồ sau đó bọn họ không ngừng thốt ra những lời thô tục rồi lại mộng tưởng điều gì đó.
Kỳ Trạch không buông người trong ngực ra dù chỉ một khắc, Dư Ổ nằm trong lồng ngực nam nhân ngủ ngon lành, không biết gì về chuyện Tống ca ca của cậu đang ở trước mặt, hệ thống đã cố gắng mấy lần nhưng vẫn không thể nói nên lời, nó càng thêm chắc chắn việc mình phải đi kiểm tra, nó hoài nghi virus của hệ thống bạch liên hoa lúc trước trong người nó vẫn chưa được giải quyết sạch sẽ.
Tầm mắt Tống vẫn không khống chế được, y luôn nhìn về phía người trong ngực Kỳ Trạch, ánh mắt y dừng trên bàn chân xinh đẹp kia, cảm giác quen thuộc khiến y muốn cởi bỏ ngay đống quần áo đang che kín mít kia, nhưng trong khoảng thời gian ngắn y lại không thể biết được loại cảm giác quen thuộc này là từ đâu mà có.
Căn cứ nằm trên núi, dễ thủ khó công, sau một năm xây dựng phát triển đã trở thành một thành trì phồn hoa của nhân loại. Sau khi trực thăng đáp xuống, Lộ Hoài Châu ngay lập tức được người của quân đội đưa đi, Tống một mình dẫn Kỳ Trạch tới phòng kiểm tra.
Tống kéo mành che trong phòng lên, ra hiệu cho Kỳ Trạch đặt người lên giường dài, y đứng một bên lấy ra bao tay đeo vào. Bên ngoài phòng kiểm tra có vô số dị năng giả, chỉ cần khu kiểm tra xuất hiện tang thi thì bọn họ sẽ ngay lập tức tiến vào tiêu diệt.
Kỳ Trạch ôm người trong ngực đặt lên giường, anh chậm rãi kéo xuống chiếc áo khoác to rộng, mái tóc đen ngoan ngoãn rủ xuống vai, da thịt tuyết trắng từ cổ trở xuống không chỗ nào là lành lặn, bên trên toàn là những vệt đỏ chói mắt, mùi sữa, mùi tinh dịch, mùi dâm thủy lan tràn trong căn phòng không được tính là lớn này, nhìn thôi cũng có thể đoán được trước đó nam sinh này đã bị hung hăng dạy dỗ như thế nào.
Sau khi nhìn thấy thân thể quen thuộc đằng sau lớp quần áo kia, mắt phượng sau kính của Tống khẽ híp lại, y dừng động tác đeo bao tay lại, Tống cúi đầu, mái tóc quăn rủ xuống mang tai che đậy những cảm xúc đang quay cuồng trong đôi mắt, cảm giác vui sướng khi mất đi mà tìm lại được cùng với lửa giận bạo ngược đang hỗn loạn bên trong con người y, nhìn đến gương mặt trắng nõn dính đầy nước mắt cùng với đuôi mắt đỏ ửng kia, cảm xúc của y không kìm nén được mà bùng nổ.
Chỉ trong nháy mắt Kỳ Trạch đã nhận ra luồng sát ý sắc bén này, anh tranh chóng kéo quần áo lên che lấy Dư Ổ, một tay còn lại tung ra dị năng.
Tống nghiêng đầu né tránh, băng lạnh sượt qua trên khuôn mặt của y tạo nên một vết thương nhỏ, ngón tay y không nhanh không chậm ấn xuống một chiếc nút, tiếng còi cảnh báo ngay lập tức vang lên, cửa kính nhanh chóng bị đẩy ra, nhóm dị năng giả cầm súng tràn vào bên trong, lớn tiếng kêu: "Không được nhúc nhích."
"Kỳ phó tướng, buông người trong tay cậu ra." Tống vứt đi đôi gang tay trắng, đôi mắt y gắt gao nhìn về người trong ngực Kỳ Trạch, số lượng dị năng giả bên ngoài không ngừng tăng lên, chỉ chốc lát sau đã đứng đầy sân.
"Tống tiến sĩ, có chuyện gì vậy?" Có dị năng giả ngoài cửa hô to vào trong phòng.
"Có khả năng bị lây nhiễm, hy vọng Kỳ phó tướng có thể phối hợp với quy định của căn cứ." Tống trả lời với người bên ngoài, cũng như đang nói với Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch nhìn vô số dị năng giả bên ngoài, con ngươi lạnh xuống, "Tống, cậu đây là có ý gì?"
Theo như anh biết, trong lòng Tống đã có người thương, y đối với những người câu dẫn trong căn cứ dù trai hay gái cũng không bao giờ để ý tới. Nhưng câu nói tiếp theo của y đã giải thích rõ ràng nghi hoặc của anh, "Nhìn vào chuyện cậu đã đưa Ổ Ổ về đây, tôi sẽ rộng lượng không truy cứu những chuyện cậu đã làm với em ấy."
Bảo bối của y, cục cưng của y, là bảo bối ngoan ngoãn luôn kêu y là Tống ca ca, là bảo bối nhỏ vừa yếu ớt vừa thích khóc nhè, y đã cố gắng đem em ấy bảo hộ dưới cánh chim của mình, để em ấy không bị những ánh mắt dơ bẩn bên ngoài nhìn trộm, thế nhưng cuối cùng y vẫn để em ấy phải chịu thương tổn.
Song quyền khó địch bốn tay, dù Kỳ Trạch có cường đại như thế nào đi nữa thì dưới tình huống bị quy tắc thế giới chế trụ anh vẫn lâm vào trạng thái dị năng khô kiệt, nhìn người rơi vào trong ngực Tống, ánh mắt Kỳ Trạch lạnh tới mức như hóa thành băng, không khí mơ hồ trở nên vặn vẹo, khi sắp bị xé tan lại trở về hình dáng bình thường.
Nơi cuối chân trời xa xăm có một nơi tiên khí ngập trời, vô số tường vân bảy màu bay dọc theo kiến trúc huy hoàng uy vũ nơi đây, trên đỉnh đám mây cao chót vót có một tòa đại điện, một nam tử cao lớn lạnh lùng, mái tóc đen dài đang nhắm mắt ngồi trên chiếc đệm hương bồ trong điện, lông mi y chợt rung lên, đôi mắt mở ra, trong đôi mắt sâu thẳm có vô số biển sao, trong biển sao ấy có một cái đang bị khí xám kịch liệt dao động bao vây lấy, chốc lát sau đã bình tĩnh trở lại. Khương Vũ tiếp xúc một chút, sau khi cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo đã được thu về thì một lần nữa lại nhắm mắt lại, biển sao trở nên quay cuồng, thế giới của bạch liên hoa - khu vực săn bắn của săn giết giả.
"Dư Ổ đang ở đâu?"
"Tôi không biết a a a, đừng giết tôi, đừng giết tôi...."
Tống ôm lấy người vào trong ngực, thân thể y dường như đang không ngừng run rẩy, y ôm người rời đi, mãi cho tới khi vào biệt thự trong căn cứ y mới dám kéo mũ xuống khỏi đầu người trong lòng. Nhìn khuôn mặt say ngủ yên tĩnh kia, ngón tay y khẽ khàng sờ lên gương mặt đã bao lần xuất hiện trong mộng của bản thân, trái tim đã đóng băng suốt 6 năm một lần nữa lại loạn nhịp, trong đôi mắt phượng lấp lánh ánh nước, nước mắt không khống chế được mà theo khóe mi lăn xuống, khuôn mặt tái nhợt của Tống cũng trở nên hồng hào hơn. Y ôm chặt Dư Ổ vào trong người mình, cái ôm gắt gao như muốn đem cậu dung nhập vào trong máu thịt của bản thân y, biến thành một bộ phận của y, để cậu không thể rời xa khỏi mình nữa. Nhất thười y không biết phải nói gì cho được, chỉ biết liên tục kêu tên của người thương, "Ổ Ổ, Ổ Ổ....."
"Tên nhóc không có lương tâm, mấy năm nay đã chạy đi đâu vậy, em còn biết đường trở về sao? Còn biết trở về....."
Dư Ổ bị y gọi cho tỉnh lại, cánh tay nắm chặt eo cậu làm cậu đau đớn, cậu nức nở một tiếng, "A.... ca ca, ca ca, đừng mà....."
Cánh tay nắm bên hông cậu cũng không chịu rút lại, Dư Ổ cọ cọ cổ nam nhân, cậu nhắm mắt lại muốn tiếp tục ngủ, nhưng ngay sau đó cậu đã nghe thấy âm thanh lạnh băng quen thuộc bên tai mình, "Ổ Ổ đang gọi ai vậy? Kỳ Trạch hay là Lộ Hoài Châu?"
"A?" Dư Ổ mờ mịt mở mắt ra, cậu đột nhiên ý thức được người ôm mình đã thay đổi, Dư Ổ sợ tới mức vội vàng giãy giụa, vừa giãy giụa vừa nhìn liền thấy gương mặt thân quen của nam nhân, cậu sững sờ chốc lát, lẩm bẩm nói: "Tống ca ca?"
"Sao vậy?" Tống ôm gắt gao người cậu vào trong ngực, lửa giận ghen ghét bùng nổ trong đôi mắt, "Nhìn thấy anh không vui sao?"
Bộ dáng của nam nhân đã thay đổi rất nhiều, tóc dài hơn, nét thiếu niên trên mặt y cũng đã biến mất chỉ còn lại gương mặt góc cạnh nghiêm nghị, mũi cao thẳng, da thịt vẫn tái nhợt như trước, Dư Ổ duỗi tay ôm lấy y, mềm giọng nói: "Tống ca ca, Ổ Ổ rất nhớ anh nha, Ổ Ổ cuối cùng cũng được nhìn thấy anh rồi."
Thân thể của Tống ngay lập tức cứng đờ, lửa giận trong mắt cuối cùng đã bị niềm vui sướng khi tìm lại thứ mình đánh mất che lấp, nhưng quanh quẩn trong chóp mũi y đều là hương vị dâm đãng, điều này khiến y không thể bỏ qua việc bảo bối của mình bị mấy nam nhân khác gian dâm rót đầy tinh dịch, bàn tay to rộng từ lưng quần với vào trong đè trên mông thịt căng tràn, xúc cảm dính ướt đầy tay, Dư Ổ ngượng ngùng rụt rụt lỗ nhỏ, nhỏ giọng nói: "Tống ca ca, em muốn tắm rửa."
Trong phòng tắm, Dư Ổ không lâu sau đã bị Tống lột sạch đò ném vào trong bồn tắm, cậu ngồi trong bồn dùng hai tay che ngực mình lại, bầu ngực ban ngày mới bị nam nhân hút sạch sẽ bây giờ lại trướng lên, bàn tay đặt ở trên thôi cũng có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại không giống trước kia, cảm giác ngứa ngáy cũng dần truyền tới. Đôi mắt hồ ly nhìn vào người đàn ông đang cởi quần áo kia, nam nhân mặc đồ thì có cảm giác gầy, vậy mà cởi quần áo lại săn chắc vô cùng, thân cao chân dài, cơ bắp trên người so với trước kia còn nhiều hơn, tuy rằng da thịt vẫn trắng nhợt nhạt nhưng mỹ cảm rất tuyệt vời. Dư Ổ không nhịn được mà kẹp kẹp chân, đặt cằm trên đầu gối thẹn thùng nhìn mỹ nam cởi đồ.
Chân dài bước vào trong bồn tắm, nước trong bồn lập tức tràn ra, con cặc nửa mềm trực tiếp đánh vào mặt Dư Ổ, cậu ngẩn người, mặt nhanh chóng đỏ lên, cổ họng trộm nuốt nước miếng, lớn quá, thật muốn ăn. Căn cặc dần cương cứng, dịch nhầy tràn ra dính trên đầu buồi, đầu cặc chọc vào mặt mỹ nhân rồi dần trượt xuống giữa hai cánh môi, Dư Ổ hơi hé miệng, nhưng mà căn cặc lại tiếp tục trượt xuống.
Tống ngồi xuống nhìn trên thân thể xinh đẹp có vô số vệt đỏ dâm đãng, thấy dáng vẻ thẹn thùng che ngực của Dư Ổ, y cười một tiếng: "Che cái gì? Đều bị nam nhân khác địt nát rồi đúng không?"
"Không.... Tống ca ca...." Dư Ổ ủy khuất nhìn về phía anh, trong đôi mắt ngập tràn ánh nước, như là chỉ cần một giây thôi cũng sẽ rơi lệ.
Tống đưa ngón tay chạm vào đuôi mắt của mỹ nhân chậm rãi cọ xát nốt ruồi đỏ, y mang theo sự sủng nịch bất đắc dĩ mở miệng, "Sao lại thích khóc nhưu vậy chứ, chẳng lẽ lời ca ca nói không phải sự thật sao?"
Một bàn tay khác dần dần sờ về phía sau nắm lấy bờ mông nhiều thịt của bé cưng, Tống ghé vào tai Dư Ổ nói khẽ: "Kỳ Trạch và Lộ Hoài Châu địt em như thế nào, có phải bọn họ ôm em ở giữa, hai con cặc cùng nhau địt vào...." Ngón tay cắm vào trong lỗ đít nóng ướt, moi đào thật mạnh, "Rót tinh dịch vào trong cơ thể em, bọn họ địt em thành con điếm dùng nắm tay cũng có thể nhét là trong lỗ đĩ của em."