Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản Be

Chương 130

Ở một tiểu trấn xa xôi có thể tích lũy đến hơn năm trăm lượng thật không dễ dàng. Tô Tô bật cười, ước chừng số này là toàn bộ vốn liếng của hắn, vậy mà cứ thế cho một "quả phụ" mới quen biết không lâu như nàng, quả nhiên là tính cách của hắn.

Hắn chưa nói xong, cho dù không nói Tô Tô cũng có thể đoán ra được.

Đừng gạt ta, nếu không làm quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.1

Cái tính cố chấp đã khắc sâu trong người Đạm Đài Tẫn, lừa tiền hắn còn dễ nói, nếu như còn mang theo tình cảm của hắn mà chạy trốn, chỉ sợ hắn sẽ giết chết nàng trước rồi tự sát luôn.

Đêm nay Tô Tô ôm tiểu A Mật ngủ rất ngon lành.

Một ngàn năm nay kể từ ngày mất đi hắn, lần đầu tiên nàng cảm thấy an tâm như thế, bởi vì Đạm Đài Tẫn đang ở ngay sát vách, nàng mở to mắt liền sẽ nhìn thấy hắn.

Bạch Tử Khiên thì đến ngủ cũng không ngon giấc.

Hắn từ nhỏ đã có trực giác nhạy cảm hơn phàm nhân nhiều, năm đó vợ chồng Bạch gia xảy ra chuyện, trong lòng hắn đã luôn có dự cảm bất thường, nghĩ hết các cách để ngăn cản bọn họ lại, thế nhưng bọn họ chỉ xem hắn như đang nói đùa, an ủi đồng ý với hắn, rồi lại như cũ ra khỏi nhà trong một đêm bão to.

Hắn gối lên cánh tay mình, trằn trọc trở mình.

Bạch Tử Khiên trong lòng biết rõ, Tô Tô cùng A Mật lai lịch bất phàm. Hắn nhặt lại hồi ức hôm đó gặp A Mật, một tiểu cô nương lại ở trên một cái cây cao như vậy, vốn dĩ không có khả năng.

Tối nay lúc cứu cục bột nhỏ thoát khỏi đám lửa, Đạm Đài Tẫn đã chú ý thấy váy áo của A Mật không bị hư hại gì.

Cục bột nhỏ cũng không sợ lửa.

Dung mạo tuyệt sắc, lai lịch quỉ dị, nghĩ như thế nào cũng không phải phàm nhân.

Bạch Tử Khiên không sợ tinh quái hay tu sĩ, điều hắn sợ nhất là cảm giác bất lực một khi các nàng rời đi.

Có khi, tối hôm qua lúc say rượu nàng mới có thể nhỏ giọng thân mật ghé vào lỗ tai hắn nói đùa, cười nói nàng chỉ cần sính lễ một lượng bạc như thế.

Về sau tỉnh rượu, nàng liền hối hận rồi.

Hừng đông hôm sau, Bạch Tử Khiên nhịn không được đi đến sát vách, vừa giơ tay lên lại buông xuống.

Cửa mở từ bên trong.

Tô Tô sớm đã biết hắn đứng bên ngoài hồi lâu, thấy hắn một mực không mở cửa đành dứt khoát tự mình mở, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt lờ đờ mông lung lúc say tối qua của nàng đã biến mất từ bao giờ.

Bạch Tử Khiên hỏi: "Nàng còn nhớ rõ những gì đã nói tối hôm qua không?"

Tô Tô đương nhiên nhớ kỹ, cố ý đùa hắn, nói: "Tối hôm qua ta cùng Bạch công tử đã nói rất nhiều lời, không biết công tử muốn ám chỉ câu nào?"

Con ngươi đen láy của hắn nhìn Tô Tô, hắn nói: "Nếu những lời nàng nói tối hôm qua chỉ là vô tình nói ra, hãy nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không dây dưa. Còn nếu bây giờ nàng không hối hận, vậy thì cả đời này cũng đừng hối hận."

Tô Tô hỏi: "Nếu như ta đổi ý, chàng sẽ lập tức từ bỏ sao?"

Hắn trầm mặc, không nói gì.

Tô Tô nhìn thấy vẻ mặt khó coi của hắn, biết chắc hẳn nội tâm hiện giờ của hắn vô cùng phong phú. Rõ ràng không phải là người rộng lượng gì, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại nói lời rộng lượng trái với lương tâm.

Nàng đung đưa túi tiền ở dây lưng, trịnh trọng nói: "Những lời đó không phải nói đùa, ta không hối hận, cũng không muốn ai khác ngoài chàng. Sính lễ đều đã thu rồi, sao còn có thể đổi ý nữa, ta và A Mật, đời này đều nhờ chàng, có được hay không?"

Bạch Tử Khiên miễn cưỡng đè khóe môi đang giương lên của mình, đáp: "Được."

Cũng không mất quá lâu Tô Tô mới nhận ra được, hắn không chỉ có nói mà thôi.

Hắn thay trang phục ngày xưa ra, mặc vào một xiêm y màu nguyệt bạch ra khỏi cửa, không nói cho Tô Tô biết mình muốn làm gì.

Thế nhưng từng cử động của hắn không thể gạt được nàng.

Bạch Tử Khiên, người mà Liễu Đông Nhạn cầu còn không được, sau khi gặp Tô Tô lại tùy tiện gả cho nàng.

Hắn đi báo danh thi Hương, muốn cho nàng cùng A Mật một cuộc sống tốt nhất.

Lúc Bạch Tử Khiên trở về đã thấy Tô Tô đứng ở cửa chờ hắn.

Thường Nhạc trấn ngày hè, hoa tường vi mấy năm rồi không nở giờ đây lại nở rộ từng đóa từng đóa lớn, sắc thái diễm lệ.

Những con chim nhảy nhót trên đầu cành, Tô Tô ngồi dưới hàng cây, gương mặt nàng có thể vẽ nên cả một bức tranh.

Sinh linh được Thần phù hộ, nhìn thấy cảnh sắc trong mắt vô cùng sinh động.

Một bức tranh hoạt sắc sinh hương thế này khiến hắn thất thần một chốc, một buổi chiều yên ả có người ở trong viện chờ hắn về, một màn này có lẽ hắn đã mong rất lâu rất lâu rồi.

Tô Tô đi đến bên cạnh hắn, nhón chân lên lau mồ hôi trên trán hắn, động tác của nàng rất nhẹ nhàng: "Đây là công tử nhà ai, mặc bạch y thật là dễ nhìn."

Khóe miệng của hắn nhịn không được mang theo ý cười, nắm chặt tay của nàng: "Đừng nghịch nữa, đều là mồ hôi, rất bẩn."

Một tờ hôn ước trong lòng hai người càng khiến cho khoảnh khắc giữa bọn họ càng thêm ý nghĩa.

Tô Tô lại nắm chặt tay của hắn, nói khẽ: "Không đâu."

Trước đây thật lâu, trong Thiên Lý Họa Quyển nàng từng nói hắn mặc bạch y thật đẹp, hắn nghe vậy liền trút bỏ huyền y, mặc bạch y trải qua nhiều năm.

Dưới lớp bạch y, những đau đớn của hắn không thể bị che đi, nàng từng tưởng hắn cố ý ra vẻ trong sạch, cho dù có mặc bạch y đi nữa cũng không thể che giấu sự thật hắn là một ma đầu.

Về sau hắn nhập ma, không tiếp tục mặc bạch y nữa, cho đến khi tự tay khắc lên bia mộ ở Hoàng Lăng, Tô Tô cuối cùng mới biết được, hắn hi vọng trong lòng nàng, hắn trong sạch.

Hắn lớn lên chưa từng nhận được một lời khen thưởng, từ khi sinh ra đã bị coi là một sai lầm. Nàng chỉ một câu khích lệ nhỏ, hắn liền có thể nhớ rất nhiều năm.

"Buổi chiều ta giúp nàng tu sửa lại chỗ ở." Bạch Tử Khiên nói.

Đêm qua Liễu mẫu đi tìm Tô Tô, thế nhưng trong nhà chỉ có A Mật, kết quả là vô ý làm đổ ngọn nến. Có A Mật ở đó, ngọn nến căn bản không thể gây đốt nhà, nhưng vì hù dọa Liễu mẫu, A Mật đã tạo một cảnh cháy giả.

Có thể tiểu A Mật không biết Chướng Nhãn pháp không thể dùng trước mặt phàm nhân, Tô Tô đành phải tương kế tựu kế tạo thành cảnh tượng chỗ ở bị hư hại.

Nghe Bạch Tử Khiên nói như vậy, nàng ngước đôi mắt long lanh sóng nước nhìn hắn: "Nếu sửa xong nhà, có phải chàng sẽ lập tức đuổi ta đi?"

Hắn thấp giọng nói: "Sẽ không, nàng muốn ở đây bao lâu cũng được."

Tô Tô nói: "Vậy thì tốt nhất chàng đừng đuổi ta đi, cái nhà đó cứ để hư luôn cũng được."

Lời này thẳng thắn cực kỳ, bên tai Bạch Tử Khiên có mấy phần nóng lên. Hắn từ lúc trưởng thành đến giờ chưa từng có loại cảm xúc thẹn thùng, giờ phút này lại lần đầu tiên cảm thấy ngượng ngùng.

Cho dù là yêu tinh cũng không bạo dạn như thế.

Nàng có biết hay không, phàm nhân trước khi thành thân, nàng ở... trong nhà chồng như vậy là không hợp quy củ.

Bạch Tử Khiên vén tóc nàng qua sau tai: "Ta sẽ đòi Liễu mẫu trả các nàng một công đạo, còn chuyện ta và Liễu Đông Nhạn có hôn ước, ta cũng sẽ xử lý tốt."

Tô Tô lắc đầu: "Không cần, chính bà ta đã bị dọa cho phát sợ rồi. Còn Liễu Đông Nhạn, chàng không cần phải tìm đến nàng ta, ta có dự định khác, chàng tin ta không?"

"Nàng tính thế nào?"

"Mấy ngày nữa chàng sẽ biết."

*

Bản thân Liễu Đông Nhạn vẫn quan tâm chuyện thi Hương, lần thi Hương này nàng ta cũng rất chú ý, Bạch Tử Khiên năm nào cũng không thi, lần này là cơ hội cuối cùng của nàng ta, không thể chậm trễ hơn được nữa.

Liễu Đông Nhạn không cam tâm gả cho người bình thường, nàng ta cắn răng, thầm nghĩ, nếu lúc này Bạch Tử Khiên không đi thi nữa thì nàng ta nên nghe theo nương, gả cho Lý Viên ngoại làm vợ lẽ.

Thế nhưng sau khi nghe ngóng mới biết được, kỳ thi Hương năm nay Bạch Tử Khiên sẽ tham gia.

Nàng ta vui sướng vạn phần, cho rằng Bạch Tử Khiên đã thông suốt, đồng ý cưới mình.

Chưa vui sướng được bao lâu thì nghe từ miệng Liễu mẫu hùng hùng hổ hổ biết được, A Mật đang cùng mẹ nàng ở nhà Bạch Tử Khiên.

Sao lại như thế được, sắc mặt Liễu Đông Nhạn liền thay đổi, muốn đi gây chuyện.

Liễu mẫu trong lòng bất an, ấp úng ngăn nàng ta lại: "Được rồi, ta nghe nói nhà của tiểu quả phụ kia bị cháy nên mới ở tạm nhà Bạch Tử Khiên."

Liễu Đông Nhạn làm gì chịu nghe, mặc kệ can ngăn vẫn xông ra ngoài, tìm tới Bạch Tử Khiên, thiếu chút nữa không duy trì được tư thái hiền lương của mình.

"Chàng dám để một đứa ti tiện ở trong nhà chàng! Chàng coi ta thành cái thá gì rồi!"

Bạch Tử Khiên thoáng nhìn Tô Tô cùng A Mật đang ở trong buồng một chút, xác định các nàng không nghe được mấy lời đó, rồi lập tức lạnh mặt, mở miệng chê cười: "Ngươi cho rằng ta coi ngươi thành cái gì, Liễu cô nương, ngươi tốt nhất nên tự hiểu lấy. Hôn ước trong miệng ngươi chỉ là mẫu thân ngươi khi còn là hạ nhân ở nhà ta tưởng lời nói đùa của mẫu thân ta là thật, còn cố ý loan tin cho cả Thường Nhạc trấn người người đều biết."

"Bạch gia xuống dốc, mẫu thân ngươi không thấy ích lợi gì nữa, đã đổi ý cả mấy năm nay, vậy ngươi xem trong mắt ta các ngươi là cái gì?" Hắn xùy một tiếng, "Đừng để ta nghe thấy ngươi dùng loại giọng điệu kia để nói về Tô Tô và A Mật, các nàng một là thê tử sắp cưới của ta, một là con gái của ta."

"Tử Khiên ca ca chàng điên rồi sao? Nàng ta đã gả cho người khác, còn sinh con cho người đó, chàng làm sao lại cưới người như vậy!"

Bạch Tử Khiên tiến lên một bước, khóe miệng lộ ra nụ cười hờ hững, dò xét nàng ta, thấp giọng nói bên tai nàng ta: "Nhưng ta không thèm để ý, ngươi có biết Vương Tử hay khóc lóc om sòm ở trấn trên chết như thế nào không?"

Liễu Đông Nhạn vừa nghe, sắc mặt biến đổi.

Vương Tử chết thê thảm, cả trấn đều biết.

"Ngươi...Ngươi..."

"Liễu cô nương, sớm đi về nhà."

Liễu Đông Nhạn khuôn mặt trắng bệch, vụt chạy không dám quay đầu lại.

Trong phòng, A Mật chớp mắt hỏi mẫu thân: "Phu quân cũng biết hù dọa người sao?"

Tô Tô bật người, ngón tay đặt lên môi, nói: "Phải, nhưng A Mật nên làm như không nghe thấy gì nhé!"

Bằng không thì hắn sẽ bất an.

Hắn dù có xấu xa, song vẫn hi vọng trước mắt bọn nàng là một người rất tốt.

A Mật vội vàng che lại cái miệng nhỏ nhắn, ngoan ngoãn gật đầu.

Trong lòng nàng, phụ quân chính là tốt nhất.

*

Mặc dù như thế, Liễu Đông Nhạn vẫn không chịu dễ dàng buông tha cho Bạch Tử Khiên.

Đối với nàng ta mà nói, lúc Bạch gia chưa xuống dốc, Bạch Tử Khiên chính là trăng sáng trên trời, hiện tại vầng trăng sáng ấy đã rơi xuống mặt đất, ai nhặt được thì chính là của người đó.

Một thiếu niên dung mạo xuất chúng, chưa nói đến tài hoa nổi bật còn là người của Bạch gia có nhiều của cải, người như vậy sao một tên Lý Viên ngoại sắp chết kia có thể so sánh được.

Liễu Đông Nhạn cắn răng, không cam lòng, song cũng không muốn gây phiền toái tới Tô Tô.

Liễu Đông Nhạn muốn đợi đến khi kì thi Hương qua đi rồi tính toán sau.

Nếu như Bạch Tử Khiên đỗ đạt, nàng ta lập tức sẽ đem chuyện hôn ước truyền đi cho toàn bộ người thân biết được, hơn nữa Tô Tô cùng A Mật đang ở trong nhà hắn, chắc chắn hắn càng đuối lý.

Còn nếu không đỗ, Liễu Đông Nhạn cũng không muốn dính líu tới người đó nữa, coi như duyên có qua đi. Một người không có tiền đồ, tặng cho tiểu hồ ly tinh kia cũng được.

Kỳ thi Hương đã qua, kết quá còn chưa có, song trong nhà Đạm Đài Tẫn rất vui vẻ hòa thuận.

Hôn kỳ dược định vào tháng Mười. Tô Tô cùng A Mật ở trong nhà hắn, hắn một mực "quân tử lễ phép", chưa từng vượt khỏi khuôn khổ.

Có một lần Tô Tô vờ ngủ trước, tay Bạch Tử Khiên vuốt ve trên mặt nàng hồi lâu, từ môi đến mi tâm của nàng, nàng thậm chí nghe thấy thanh âm hắn nuốt xuống, thế nhưng đợi cả nửa ngày, hắn vẫn không đụng vào nàng.

Chờ sau khi hắn đi, Tô Tô lặng lẽ mở ra một con mắt.

Mấy cây thạch lựu trồng khi Bạch mẫu còn sống đang kết rất nhiều trái, rất xum xuê. Nhân lúc A Mật đang ngủ, Tô Tô cầm theo giấy bút đi tìm Bạch Tử Khiên, mỉm cười nhìn hắn: "Chàng dạy ta vẽ tranh được không?"

Bạch Tử Khiên tự nhiên gật đầu.

"Vẽ gì?"

"Cây lựu bên kia."

"Được."

Tô Tô chống cằm, nhìn bức tranh dần hiện ra dưới tay hắn thật sinh động, có chút thất thần.

Đạm Đài Tẫn nếu đã gặp qua thì sẽ không quên được, nếu như không phải là trời sinh tà vật, hắn nhất định văn có thể đề bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn, năm đó khi dạy hắn họa Thương Sinh phù, hắn liền cực kỳ thông tuệ.

Cây lựu còn mấy cái lá cuối cùng.

Bạch Tử Khiên đem bút đưa cho nàng: "Tới nàng."

Tô Tô cũng không chối từ: "Được."

Nàng nhận lấy bút, vung lên, điểm xuyết vài chiếc lá cây vào giữa. Tô Tô nhìn phản ứng của Bạch Tử Khiên, thần sắc hắn rất bình tĩnh ôn hòa, giống như không thấy nàng "quỷ đến chi bút" phá hỏng cả tranh.

Tô Tô hỏi: "Đẹp không?"

Bạch Tử Khiên không chút nghĩ ngợi, nói: "Đẹp."

Tô Tô không nhịn được cười, nhìn hắn: "Chàng biết không, ta không am hiểu về vẽ tranh, cũng không biết nữ công gia chánh, sẽ không làm thơ, càng không biết ca múa."

Bạch Tử Khiên trong lòng rất bất ngờ, thật sự dung mạo của Tô Tô quá là lừa gạt đi, vẻ ngoài hại nước hại dân thế này, giống như sinh ra đều đã biết những thứ đó.

"Ta cái gì cũng không biết, chàng có ghét bỏ ta không?"

Bạch Tử Khiên nói: "Sẽ không."

"Tốt rồi, đối với vẽ ta có biết chút chút." Tô Tô cầm bút lên, "Ta dạy cho chàng."

Nàng rút ra một tờ giấy vẽ, chấm mực, bút tẩu long xà.

Nàng không biết nhiều thứ, nhưng cũng biết nhiều thứ khác, như binh khí thiên hạ, vẽ bùa bắt yêu, trấn ma chữa thương.

"Chàng biết nếu vẽ xong nó thì sẽ xảy ra điều thần kỳ gì không?"

Bạch Tử Khiên nhìn bút pháp quỷ dị kia, trong lòng có mấy phần háo hức.

Rốt cuộc muốn nói rõ lai lịch với hắn sao?

Hắn đã sớm quyết định, mặc kệ nàng là ai, hắn cũng sẽ không để nàng rời đi.

Hắn chờ đợi mặt giấy sinh hoa, vật sống đi ra, cùng lắp thì cũng là những thứ quái đản.

Có thể những thứ đó đối với hắn cũng chẳng khủng bố gì, hắn thuở nhỏ tính cách lương bạc, trong lòng hoang vu một mảnh, không sợ quỷ thần.

Bút tích trên giấy vừa đặt xuống, điều hắn chờ đợi chính là một cái hôn rất nhẹ nhàng đặt trên khóe môi.

Đôi môi mềm mại của nữ tử đặt lên khóe môi hắn, mang theo mùi hương hoa quỳnh ngào ngạt.

Toàn thân hắn cứng đờ, Tô Tô đã lùi ra.

Nàng nghiêm túc nói: "Biến thành một nụ hôn, chàng học được chưa?"

Nam tử trước mắt hai con ngươi đen nhánh như mực, yết hầu lăn lăn, thấp giọng nói: "Được rồi."

Tô Tô lúc đầu mong hắn tâm tư vui vẻ, giờ phút này bốn mắt nhìn nhau, nàng cảm thấy gương mặt nóng lên.

Vừa muốn đứng lên, cái ót đã bị người giữ lại.

Dưới tàng cây trĩu quả, đôi môi hắn nóng bỏng, ngày thu trở nên dài hơn.

Tô Tô không biết, từ giờ phút đó trở đi, hắn ngày ngày đều chờ đến hôn kỳ vào tháng Mười đến.

Nàng thích hắn, hắn cảm nhận được.+

Thế gian này, thật dịu dàng biết bao.

———————-HẾT CHƯƠNG 130———————-
Bình Luận (0)
Comment