Hắc Nho

Chương 22

Kha Nhất Nghiêu nhíu mày lại nói:

– Thế nào chẳng lẽ Đinh lão đệ lại quen biết bản nhân Triệu Nguyên Sanh ư?

Đinh Hạo gượng cười bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

– Lão ca tìm sai đối tượng rồi.

– Tại sao?

– Chuyến đi về phía bắc của Diệp Mậu Đình chính là tìm kiếm tung tích về Triệu Nguyên Sanh.

Kha Nhất Nghiêu biến sắc mặt nói:

– Họ Triệu kia không phải là tổng quản Nam trang ư?

– Đó là chuyện quá khứ, y mất tích đã lâu, hành tung vẫn không biết ở đâu, có lẽ...

– Thế nào? Ẩn náu tại Vọng Nguyệt Bảo.

– A! Tại sao có thể như thế này nhỉ?

– Lão ca cùng Triệu Nguyên Sanh có quan hệ gì chăng?

– Kha Nhất Nghiêu nghiến răng đáp:

– Ta tìm hắn giải quyết món nợ.

– Món nợ thế nào?

– Đinh lão đệ, lượng thứ cho ta không thể nói được, đó là chuyện riêng tư của ta.

– A! Tiểu đệ xin lỗi.

– Có sao đâu, Đinh đệ làm khách tại Tề Vân Trang cũng là để mưu tính việc gì ư?

– Đúng thế.

– Tình hình thế nào?

– Điều này để dịp khác đệ sẽ nói lại.

– Có cần ngu huynh ra sức ư?

– Đa tạ lão ca, về sau nếu có gì nhờ vả, tiểu đệ sẽ thỉnh cầu.

– Đinh lão đệ khiêm nhường vậy, chỉ mong rằng có cơ hội giúp sức tiểu đệ một phen để tỏ lòng quen biết giữa hai ta mà thôi.

– Lão ca xem trọng tiểu đệ thái quá...

– Sự thật vốn là thế.

Bỗng Đinh Hạo liên tưởng đến thân phận và ý đồ trước mắt của mình, ở trong phạm vi thế lực của Nam trang không tiện tiếp xúc thái quá với bằng hữu mà mình chưa rõ lai lịch của họ, để tránh sự liên lụy bất trắc y đành chắp tay nói:

– Tiểu đệ còn bận nhiều việc, xin cáo từ nơi đây, lượng thứ tiểu đệ không thể hầu lâu. Kha Nhất Nghiêu môi mấp máy muốn nói nhưng lại thôi cuối cùng chắp tay:

– Đinh đệ bảo trọng.

Đinh Hạo cũng không còn rảnh rỗi để thưởng thức phong cảnh danh lâu này nữa, leo lên ngựa chạy một mạch nơi hoang vắng một cách vô mục đích rồi quay trở về Tề Vân Trang, chắc Diệp Mậu Đình đã nghênh đón ở lầu, hắn thoáng thấy Đinh Hạo trở về hấp tấp liền tới thăm hỏi tình hình ra sao, Đinh Hạo làm ra vẻ làm nên như vậy bèn nói:

– Tiểu đệ đã gặp được Hắc Nho rồi, y bằng lòng nới cho một khoảng thời gian nhưng vẫn bảo quý trang chủ phải có sự giải quyết rõ ràng với y.

Diệp Mậu Đình cười nhạt:

– Nhất đại quái kiệt này lại đòi tệ trang giao người ra, quả thực khó mà hiểu được.

– Có lẽ bên trong phải có uẩn khúc gì đó, chứ y không khi nào vô duyên vô cớ mà lại đòi người quý trang, như nói Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh đã từng là tổng quản quý trang, người mà y muốn tìm có lẽ... có liên hệ đến Triệu Nguyên Sanh.

– Y thổ lộ sự việc như thế nào?

– Không phải đó là do tiểu đệ phán đoán mà thôi.

– Sao Đinh đệ không thừa dịp mà hỏi thăm cho tường tận.

– Đinh Hạo cười bí mật đáp:

– Có những lời không thể báo cáo lại, Hắc Nho làm việc rất cẩn mật.

– Đúng thế.

– Lần này tiểu đệ Nam du quý trang hậu lễ tiếp đãi rất là cảm kích, tiểu đệ muốn ngày mai cáo từ Diệp huynh.

– Nói sao, tiểu đệ từ biệt ư?

– Vì có bận nhiều việc, chờ dịp khác chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Diệp Mậu Đình ấp úng nói:

– Đinh đệ, ta có điều muốn nói cùng đệ.

– Có điều chi chỉ giáo, xin nói tự nhiên.

– Trang chủ hữu ý muốn lưu Đinh đệ ở lại lâu dài.

Đinh Hạo trong lời nói hàm chứa thâm ý:

– Sự yêu mến của trang chủ với tiểu đệ đành ghi nhận thôi, tiểu đệ cũng rất lưu luyến thắng cảnh Động đình, chẳng bao lâu... sẽ đến vậy.

– Một lời hứa chắc chắn?

– Đương nhiên, tiểu đệ chưa từng hai lời.

– Tốt lắm, để ngu huynh trình với trang chủ.

– Mong huynh thay thế đệ trình lên lời cảm tạ.

– Ngu huynh tiếc nuối nhất là Đinh đệ đã có hôn ước, chưa thể cùng thiên kim trang chủ kết duyên trăm năm..

– Cũng có lẽ là ba đời vô duyên danh nghĩa.

Thình lình ngay lúc ấy có một âm thanh ngông cuồng nói:

– Vô duyên tức là có duyên, có duyên chưa phải là vô duyên.

Diệp Mậu Đình biến sắc hạ giọng nói:

– Chúng ta lên lầu thôi.

Đinh Hạo kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy một ông lão đầu tóc bù xù đứng ở hành lang trang viện, hai mắt chăm chú nhìn về phía hai người, may mà đứng ở trong trang viện, nếu là ở ngoài lộ tướng là lão ăn mày đi ngang cổng ăn xin mà thôi, không khỏi kinh ngạc cất tiếng hỏi:

– Vị này là ai vậy?

Diệp Mậu Đình chẳng đáp câu hỏi của Đinh Hạo mà nói:

– Chúng ta lên lầu vậy.

Cặp mắt ông lão chả hề chớp nháy nhìn chòng chòng vào Đinh Hạo lẩm bẩm nói thầm:

Quả thật xứng đáng với Văn Lan, nhân duyên này không thể bỏ lỡ được.

Đinh Hạo ngạc nhiên không biết Văn Lan là ai? Tề Vân Trang xưng bá Nam phương, tại sao lại có ông lão hình thù như ăn mày thế này?

Diệp Mậu Đình thấy Đinh Hạo chưa chịu lên lầu, không còn cách nào hơn đành tiến tới ông lão cung kính xá một xá nói:

– Thưa lão gia khỏe?

Đôi mắt ông lão trợn to nói:

– Chưa chết liền được đâu, cái gì mà khỏe với không khỏe.

Diệp Mậu Đình vẻ mặt sượng sùng, ấp úng nói không ra lời, ông lão ấy liền tiến tới nhìn Đinh Hạo từ đầu đến chân một hồi, cười ha hả nói:

– Quả thật một cặp thiên địa tạo tác.

Diệp Mậu Đình dở khóc dở cười nói:

– Vị Đinh thiếu hiệp này đã đính hôn rồi.

Đinh Hạo bỗng hiểu được tên Văn Lan gì đó chắc là con gái cưng của trang chủ, nhưng thân phận ông lão này là thế nào? Xem qua dáng điệu Diệp Mậu Đình kính nhi viễn chi (Kính mến và nể sợ không dám đến gần) không biết đó là nguyên do gì?

Ông lão lại trợn tròn cặp mắt nói:

– Nói ẩu, ngoại trừ Văn Lan, ai có thể sánh được với nó?

Diệp Mậu Đình đỏ mặt không nói nên lời.

Ông lão quay sang Đinh Hạo nói:

– Tiểu tử mi đừng tính sai chủ ý nghe.

Đinh Hạo cười nhạt nói:

– Tại hạ lúc nào cũng có tự chủ hết.

Ông lão hừ một tiếng nói:

– Tốt lắm, tối nay đến chỗ của lão, ta bị nhốt ở đây.

Lão vừa nói vừa đua tay chỉ vào cánh cửa nhỏ màu đỏ ở tận cuối hành lang.

Đinh Hạo gật đầu nói:

– Tại hạ y hẹn tối nay sẽ đến.

Ông lão không nói nữa, quay người đi mất. Đinh Hạo nhìn theo bóng lưng ông lão đi mất, hoang mang không hiểu gì cả, lão hẹn mình tối nay gặp mặt nói những chuyện gì? Vậy thật là buồn cười, không nén được sự tò mò hỏi lại:

– Diệp huynh ông lão này là ai?

Diệp Mậu Đình hình như khá mắc miệng mà nói:

– Lão... lão là sư phụ của tiểu thư tệ trang. Đinh Hạo thật không ngờ điều này, lạ lùng nói:

– À! sư phụ của tiểu thư, vị lão nhân có vẻ hào phóng... không kiềm chế được.

– Tâm thần thất thường, cả trang chủ cũng chẳng dám lãnh giáo, ngày thường chỉ có tiểu thư có thể nói chuyện với lão được, tiểu thư không có mặt, nhiều khi cả mấy tháng lão cũng chẳng ra khỏi Tiểu Hồng Môn một bước, lúc nãy lão nhắc đến hôn sự, chắc có lẽ do tiểu tỳ nữ của lão lẻo mép nói cho lão biết.

– A!

– Đinh đệ lên lầu nghỉ ngơi đi, ngu huynh ta không làm phiền nữa.

Hai người chắp tay chào nhau rồi mạnh ai nấy về phòng nghỉ. Đinh Hạo về đến Lâm Bích Lầu ngả lưng xuống giường rồi nghĩ thầm:

ước hẹn ông lão nên đi chăng? Ông sẽ nói những gì? Diệp Mậu Đình nói ông tâm thần thất thường, một người điên khùng làm sao dạy đệ tử ư? Huống hồ là con cưng trang chủ? thật không thể tưởng tượng được.

Có lẽ lão giả vờ điên ư? Hoặc là gần đây mới thất thường mà thôi? nhưng căn cứ lời nói của lão lúc ấy, ngoại trừ có chút cổ quái, ngoài ra chẳng thấy có gì là lạ cả, nhưng hình thù y áo của lão thì quả thật lôi thôi.

Cơm chiều như thường lệ ăn tại Lâm Bích Lầu do Diệp Mậu Đình ngồi hầu với hắn.

Trong bàn ăn, Diệp Mậu Đình ấp úng nói:

– Đinh lão đệ, trang chủ... mong lão đệ đừng dự hẹn lão nhân gia.

Đinh Hạo ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao?

– Sợ lão nói chẳng khéo, đường đột đến đệ.

– Điều này ư? không hề chi, tiểu đệ chẳng phải là khách thượng tân gì đâu mà sợ đường đột.

– Tốt hơn hết đừng đi.

Đinh Hạo nghĩ thầm chẳng lẽ đối phương có điều gì cố kî, sợ ông lão ăn nói điên loạn, tiết lộ bí mật ra, đúng rồi đây là cơ hội từ nơi ông lão mà có thể biết được chút ít manh mối huyết án năm xưa không chừng, hắn nghĩ thế bèn nghiêm trang nói:

– Tiểu đệ luôn luôn trọng lấy lời hứa, xin chuyển lời lượng thứ đến trang chủ vậy.

Diệp Mậu Đình lẳng lặng gật đầu, cơm nước xong xuôi rồi xin cáo lui.

Trời sụp tối âm u, Đinh Hạo bước xuống Lâm Bích Lầu dọc theo hành lang đi tới chỗ tận cùng có cánh cửa nhỏ sơn màu đỏ, cánh cửa hé mở. Đinh Hạo ho nhẹ một tiếng nói:

– Tại hạ có thể vào ư?

Bên trong vang lại âm thanh như điên như khùng nói:

– Tiểu tử, mi cứ vào đây.

Đinh Hạo liền đẩy cửa nhìn vào, bóng mát cây cối xum xuê bên kia một gian nhà tranh ánh sáng yếu ớt của đèn đuốc lấp lánh, ở trong trai viện kiến trúc nguy nga này có lợp một mái nhà tranh thế này tuy nói rằng có một lý thú đặc biệt nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp chút nào.

Đinh Hạo bước tới cửa nhà tranh, thấy lão quái chân đang xếp bằng ngồi trên giường gỗ, đôi mắt óng ánh chiếu sáng y như cặp mắt mèo ban đêm dưới ánh đèn đuốc yếu ớt trong nhà tranh. Đinh Hạo cất bước tiến vào trong nhà, chắp tay nói:

– Tại hạ tuân lệnh y hẹn tới đây.

Lão quái nhân nói trống rỗng:

– Ngồi xuống.

Đinh Hạo bèn ngồi trên ghế gỗ cạnh bàn vuông đảo mắt quan sát một lượt thấy trong nhà trưng bày rất đơn giản, ngoại trừ giường gỗ bàn ghế ra không còn thứ gì khác hơn, cặp mắt tiếp tục lướt tới cửa phòng bên cạnh, không khỏi giật bắn người lên, bên trong buồng bày một cỗ quan tài to bằng ô mộc (gỗ đen) trông thấy thế rợn cả tóc gáy.

Lão quái nhân cất tiếng:

– Mi là Đinh Hạo ngoại hiệu tên là Toan Tú Tài có đúng vậy không?

– Không sai.

– Năm nay bao nhiêu tuổi?

– Hai mươi tuổi tròn.

– Hừ, tối nay bảo mi đến đây không có ý gì khác hơn là lão phu có ý định gả nữ đệ tử Dư Văn Lan của lão cho mi.

Lão nói một cách không dấu giếm mà lại cương quyết như đinh đóng vào cột, Đinh Hạo mỉm cười nói:

– Thịnh tình của tiền bối, vãn bối xin ghi vào lòng.

– Ý người thế nào?

– Vãn bối đã đính hôn từ bé.

– Hồi lại, nữ đồ đệ của lão mi có tìm kiếp khắp thiên hạ cũng không ai bằng, mi không thiệt thòi đâu mà phải lo.

Đinh Hạo dở khóc dở cười, ông lão quả thật là điên khùng rồi, nên bảo người ta hồi hôn, quả thật thiên cổ kỳ đàm, hắn liền nghiêm chỉnh đáp:

– Tiền bối, hôn nhân chẳng phải trò đùa, há có thể hồi hôn được?

– Lão quái chẳng chút suy nghĩ nói:

– Lão phu bảo hồi đi, không có sai đâu.

– Điều này tại hạ không tuân lệnh được.

– Lão quái nhân trợn mắt nói:

– Bắt buộc phải hồi, bằng không mi sẽ ân hận suốt đời.

Đinh Hạo dở khóc dở cười nói:

– Chắc không đến nỗ ân hận suốt đời đâu.

– Tiểu tử mi không chịu hồi ư?

– Thật sư không thể nào hồi hôn tái cưới được.

Miệng hắn thì nói miệng nghĩ thầm, Dư Văn Lan chỉ là môn đồ của ngươi, y còn cha mẹ lo lắng cần gì đến người.

– Tiểu tử, nữ đồ lão phu luận tài sắc chỉ thiên thượng có, nhân gian thì khó gặp, mi nghĩ kỹ lại xem.

– Vãn bối nghĩ kỹ lắm rồi, đầy là việc không thể tuân hành được.

– Không được lời nói lão phu bình sinh thốt ra rồi không thể thay đổi được.

– Tiền bối chuyện khác thì dễ, còn hôn nhân nam nữ không thể miễn cưỡng được, huống hồ..

– Huống hồ thế nào?

– Song thân lệnh cao đồ vẫn còn tại đường.

– Y mất mẹ sớm, chỉ còn lại phụ thân, ý người hiểu là lão phu không quyết định được sao? Nói cho mi biết, việc lão phu quyết định rồi thì Dư Hóa Vu phải nghe theo.

– Còn bản thân cao đồ thì sao?

– Hoàn toàn nghe theo lão phu.

Đinh Hạo lạnh lùng nói:

– Nhưng vãn bối có quyền quyết định chứ.

– Há há không thể được vậy.

– Vậy thì lạ rồi.

– Chẳng lạ gì cả, mi không bằng lòng, tối nay đừng hòng ra khỏi nơi này.

Đinh Hạo nộ hỏa xung thiên, trên đời lại có chuyện ỷ mạnh cưỡng bách hôn nhân vậy sao? Hắn bèn mỉa mai nói:

– Liệu chắc tiền bối có giữ vãn bối được không?

– Nếu giữ lại được thì sao?

– Đinh Hạo buột miệng nói:

– Vậy thì vãn bối xin tuân mệnh.

Dứt lời, hắn thoáng cảm thấy sơ sót, muôn một chẳng may ông lão này có tuyệt chiêu gì thi thố ra chẳng lẽ mình phải y lời mà cưới con gái kẻ thù hay sao?

Nhưng lời nói đã thốt ra khỏi miệng, thì không thể thu hồi được.

Trong thâm tâm hắn bỗng hiện ra thiếu nữ áo trắng mình đã gặp ở vùng cổ mộ Mang Sơn, nếu nói về sắc đẹp, trên đời này còn ai đẹp hơn nàng sao?

Lão quái nhân giơ tay ra nói:

– Tiểu tử lời nói mi có giá trị chăng?

Đinh Hạo đánh liều nói:

– Đương nhiên có giá trị chứ, đại trượng phu nói một không hai.

– Tốt lắm, bao nhiêu đủ rồi, bây giờ hãy nói chuyện lai lịch sư môn của mi.

– Điều này lượng thứ tại hạ không thể phụng cáo.

Lão quái nhân trợn to đôi mắt nói:

– Hừ không hấp tấp làm gì, tiểu tử mi nghe cho rõ, mi vốn không hề đính hôn, đó là lời nói dối.

Đinh Hạo cả kinh nói:

– Làm thế nào lão biết được?

– Tâm thành bên trong, thần tình bên ngoài. lão tự tin đôi mắt lão nhận xét chẳng lầm, lúc mi nói chuyện thần tình cặp mắt không có vẻ thành thật chút nào, rõ biết chỉ là từ ngữ thối thác, còn nguyên nhân khước từ của mi không ngoài hai điều, thứ nhất ngươi đã gặp bản thân Văn Lan ngại nàng không xứng đáng với mi, thứ nhì mi có hoài bão gì khác.

Đinh Hạo nghe lão nói thế, bất giác rùng mình kinh sợ, ông lão này chẳng những không phải điên khùng ngược lại là một nhân vật rất đáng sợ, sự nhận xét về con người của lão thật kinh khủng khiếp sợ, nếu có bắt đầu việc báo thù, lão sẽ là tay kình địch vô cùng lợi hại.

Tuy Đinh Hạo được sự thuần luyện hun đúc hai năm của sư phụ dù có kết quả định lực và khống chế tình cảm giao động khá, nhưng hắn vẫn không dám khinh thường lão, bèn cười nhạt nói:

– Có lẽ tiền bối nói đúng, nhưng bất cứ người nào trên đời vẫn có chút ít tâm tư không thể thổ lộ cho người ngoài biết được. Ông lão chậm rãi mà có lực nói:

– Tiểu tử thái độ kinh lịch làm người của mi kinh nghiệm hơn tuổi tác mi nhiều.

– Vãn bối thì chẳng cảm thấy điều này.

– Thật đơn giản dễ hiểu, khi mi bước vào trong đã phát hiện ngay một cỗ quan tài trong phòng, sự kiện như thế này bất cứ ai cũng phải ngạc nhiên hoảng sợ mà thần tình của mi thản nhiên không có lộ vẻ hoảng hốt mà cũng chẳng thèm hỏi han, điều này đã cho thấy định lực của mi thật kinh người, lão không nói mi có tính toán gì mà chỉ nói mi có định lực cao, tại sao vậy? Mi có nhãn thần thanh khí, cái hào sảng chắc chắn không phải hạng người gian trá, không thì lão phu chẳng dám lĩnh giáo vậy.

Đinh Hạo lại cả kinh lần nữa, ông lão này quả thật không thể tưởng tượng được, nhận xét sự việc không sai ly nào thật khiến người khâm phục khôn tả, hắn cả cười nói... phần này thiếu trang cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment