Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 101 - Chương 023: Chưa Đi Làm Đã Trốn Việc. (Ì)

Hắc Oa Chương 023: Chưa đi làm đã trốn việc. (ì)

Phải nói là Dương Hồng Hạnh sinh ra là để mặc cảnh phục, vóc dáng cao ráo nhưng không mang cảm giác mảnh khảnh yếu ớt, đôi mắt sắc xảo có đôi phần lạnh lùng, chiếc mũi cao thẳng như nét mác tô điểm thêm khí chất, khuôn mặt dưới mũ cảnh sát trong quyến rũ không thiếu phần mạnh mẽ.

Nhưng Giản Phàm lúc này tâm tư nào đi tán thưởng mỹ nhân:” Em nói đùa đấy à, không vui tí nào đâu. Chẳng lẽ anh tồn tại vì làm em cao hứng?”

“ Anh .. “ Dương Hồng Hạnh bị nói một câu xém tức chết, có điều lập tức bình hòa trở lại, nghĩ Giản Phàm hẳn không thể vui được, nhoẻn miệng cười: “ Được, em không nói chuyện này nữa. Dù sao thì anh cũng ở lại rồi, nếu như bây giờ anh muốn mời em ăn cơm, hoặc là có lời gì muốn nói với em, em có thể suy nghĩ tiếp nhận.”

Giọng điệu này phải nối là cố tình chiều ý Giản Phàm rồi, rất nghịch ngợm, cô chưa bao giờ như thế.

Giản Phàm lại phũ phàng:” Hiện giờ anh không có hứng thú.”

Dương Hồng Hạnh nghẹn lời:” Vậy em mời anh được chưa?”

“ Không đi, không có hứng thú.” Không hiểu sao, lúc này Giản Phàm rất không thích giọng điệu chỉ huy của Dương Hồng Hạnh, con gái cục trưởng thì ghê gớm à:

“ Vô tích sự, chẳng quả là cảnh sát hình sự có gì mà sợ ...” Đối với cô gái từ nhỏ mang lý tưởng làm cảnh sát như Dương Hồng Hạnh, hành vi của Giản Phàm khó chấp nhận:

Không ngờ chưa nói hết thì Giản Phàm đã bước thẳng tới mặt, khuôn mặt thanh tú luôn nói cười ấy lúc này không có chút cảm xúc nào, đáng sợ tới mức khiến Dương Hồng Hạnh giật mình lùi lại.

“ Chỉ có mẹ anh mới được nói anh là vô tích sự, em còn nói thêm lần nữa, anh không nể mặt.” Giản Phàm nói xong quảy người đi thẳng, không thèm ngoái đầu lại lần nào, sau lưng Dương Hồng Hạnh tuôn một tràng vô tích sự, vô tích sự như súng liên thanh.

Giản Phàm không hứng đấu khẩu với cô, về tới cửa phòng rồi còn chưa từ bỏ hi vọng, không sai, hướng phân phối là:" Đại đội một chi đội điều tra hình sự thành phố Đại Nguyên!" Cái dấu đỏ kia cứ như đang cười nhạo mình, Giản Phàm nhìn chỉ muốn xé tắn nát.

Cơ mà không dám xé, gan y chưa to như thế, tiếng nổ đoàng đoàng ở Trì Khẩu ô long, đám hình cảnh mặt lầm lì như sát thủ, tòa nhà âm u tựa hầm ngục, nhớ lại thôi khiến Giản Phàm sởn gai ốc, thời gian trong trường cũng nghe không ít chuyện đáng sợ về hình cảnh, cảm tưởng chung là ... đây là công việc có thể chết bất kỳ lúc nào.

Con bà nó, ai hãm hại lão tử ... Không được, phải về Ô Long thương lượng với mẹ thôi, việc này không chơi, mẹ mà không thương mình thì mình vẫn phải thương bản thân chứ.

Không liên hoan gì hết, không tụ hội gì hết, Giản Phàm thu dọn hành lý lên đường về luôn, ngày cả Hương Hương cũng chẳng kịp gặp mặt. Đùa, Hương Hương mà biết y làm cái công việc nguy hiểm này dám chia tấy ngày tức khắc lắm, lần trước chỉ nghe y đi bắt tội phạm đã chửi mắng té tát rồi.

Khi Giản Phàm xông vào Đệ nhất oa thì là hơn 4 giờ chiều, Đào Hoa giật nảy mình, sau đó là mừng rỡ gọi:” Chú ơi, chú ơi, anh Giản Phàm về rồi.”

Lại nói Giản Phàm lúc này một thân cảnh phục mới tinh, đường nếp đàng hoàng, uy phong không nói lên lời, cả tắm Cường, Thủy Sinh lẫn Đào Hoa đều vây quảnh mồm năm miệng mười hỏi đông hỏi tắy, vội vội vàng vàng chạy vào bếp bê lên một cái đĩa bánh bao hấp, một bát canh, sau đó lại hào hứng ngồi quảnh. Hơn một tháng không ăn cơm nhà rồi, cái gì cũng ngon, bánh bao mềm thơm ngọt, canh thịt đậm đà thêm đía rằu muối chúa ngọt, ăn tới không biết chán.

Cơm nước của cảnh sát phải nói là không hề tệ chút nào, ưu đãi tốt, nhưng vẫn thuả kém cơm trong nhà tới mấy bậc. Vừa về tới nhà tâm tình lại thoải mái, ăn càng khỏe, vừa ăn vừa ứng phó với sự hiếu kỳ của ba người kia. Trong cái quán cũ xuất hiện một cảnh sát, thực sự hiếu kỳ, còn cẩn thận sờ cảnh phục, Giản Phàm cũng vui vẻ cởi mũ đội lên đầu Đào Hoa, biến Đào Hoa thành cô cảnh sát.

Cha vẫn thế, biết con trai về mà mãi một lúc sau mới thong thả đi rằ, tấy bê một đĩa thịt ngâm thái mỏng, ngồi xuống đối diện với Giản Phàm đang ăn như chết đói:” Tiểu Phàm, sao về mà không gọi điện thoại? Xem con đói thế kia”

“ Con ...” Giản Phàm đang đang định nói, nhưng miếng thịt vào mồm là quên béng hết rồi, nhai kỹ mấy lần rồi giật mình:” Cha, cha lại tiến bộ rồi, vị nước tương không đậm bằng trước kia, nhưng thịt càng ngon hơn nữa.”

Da lợn trong trong nối liền với miếng thịt mở trắng rồi lớp thịt nạc hồng hồng, cho vào miệng nhai dai dai ngòn ngọt, sau là vị thuốc thoang thoảng, chấm thêm tỏi băm, quện cái vị cay cay đó, hương vị như nhảy múa trên đầu lưỡi, Giản Phàm ăn như nuốt mất lưỡi, không nghi ngờ gì nữa, cha lại tiến thêm một bước.

Lại nhớ chuyện mình đem bí phương bán năm vạn vẫn dấu trong nhà, trừ bị em gái xẻo mất 4000, bị đám nữ sinh trong lớp xẻo mất 1000, mua di động mất hơn 1000, vẫn còn hơn bốn vạn chưa xử lý, Giản Phàm muốn đưa số tiền này cho cha mẹ, nhưng không mở miệng ra được.

Cha rất tiết kiệm, còn mẹ thì keo kiệt, mặc dù từ nhỏ chưa bao giờ Giản Phàm phải thiếu thốn, song chưa bao giờ dư dả, nếu mình lấy mấy vạn rằ, e là cha sợ hết hồn, mẹ càng véo tai mình thẩm vấn ba ngày ba đêm.

Con trai tán dương, cha chỉ cười nhẹ, hứng thú nhìn trang phục cảnh sát trên người con, ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn.

Giản Phàm vòng vo hỏi:” Cha, nếu bí phương này của nhà ta đem bán, con nói nếu, cha bảo được bao nhiêu tiền? Con bỏ công không ít vào bí phương này, tương lai quyền sở hữu thuộc về con hết đấy nhé.”

“ Ha ha ha, được được, của con hết, quán cũng cho con. Làm cảnh sát rồi mà còn muốn cái quán nhỏ này.” Giản Trung Thật cười hiền từ, chỉ coi con trai nói vui, sau đó suy nghĩ:” Bí phương này mỗi khi cha rảnh rỗi lại suy nghĩ cải tiến món ăn này, lần này có chút tiến bộ, song cơ bản vẫn chưa được, không thể giải quyết vấn đề nhiệt độ và lên men thì nó vẫn không đáng một xu. Trước kia cha không tin truyền thuyết tổ tiên là ngự trù của La gia, giờ tin rồi, cha đã làm món này tới ba mươi mấy năm, mùi vị cha dám tự tin , kỹ thuật cũng đạt rồi, nhưng cha vẫn chưa dám dùng nhựa thông, sợ dùng không tốt hại người ăn. Người xưa đúng là có chỗ độc đáo, nếu không sao có thể truyền mười mấy đời không suy.”

“ Oa, đúng là nghịch thiên, lại còn làm khó được cha của con tới ba mấy năm.” Giản Phàm nịnh cha:” Cơ mà sao người xưa lại còn thông minh hơn chúng tắ, chúng ta có khoa học, họ không có.”

“ Chuyện này khó nói lắm, mỗi đằng có sở trường của mình mà, cha lấy Trung Y ra làm ví dụ nhé, mặc dù đã đi xuống, nhưng muốn nó tiêu vong không phải dễ. Nếu không có Trung Y, rất nhiều món ăn sẽ biến mất, đừng coi thường thứ tổ tiên để lại, giống món hầm Ô Long cũng truyền thừa mấy trăm năm. Từ bếp đất tới nồi sắt, thêm vào mấy vị Trung dược làm giả vị, lấy Trung dược nấu canh, công đoạn chỉ thế thôi. Nhưng dùng nồi inox và nổi áp suất, bếp ga, lại nấu không thể ra vị ...” Giản Trung Thật không khỏi có chút kiêu ngạo:

Chỉ cần liên quản tới nấu ăn, hai cha con không khác nhau là bao, cả Giản Trung Thật thường ngày kiệm lời cũng thao thao bất tuyệt.

“ Cha lại thế rồi.” Giản Phàm cắt ngang lời tự khen của cha, kéo về chủ đề cũ:” Cha nói có thể đem phối phương hiện tại lấy tiền không, con ăn ở ngoài nhiều, quán lớn quán nhỏ, thậm chí có quán khoe khoang bếp trưởng ở Ô Long huyện tu luyện chục năm cũng không so được với nhà tắ. Chúng ta bán đi lấy tiền, có tiền rồi, cha nghiên cứu tiếp.”

Không ngờ Giàn Trung Thật nghiêm mặt:”

Bán? Con định lừa người ta sao?”

Bình Luận (0)
Comment