Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 103 - Chương 025: Một Đấm Vào Đầu.

Hắc Oa Chương 025: Một đấm vào đầu.

Vì thế Giản Phàm ở nhà, nhanh chóng khôi phục nhịp độ cuộc sống như trước kia, sáng dậy tập thể dùng, đi mua rằu, trưa thì cùng cha vui vẻ nấu ăn, nhăm nhe tìm khách để xẻo, tối về lấy lòng mẹ. Mẹ mình ấy, mắng thì mắng, đánh thì đánh, tới lúc quản trọng tuyệt đối đứng ra bảo vệ con trai không suy nghĩ.

Cứ thế lề mề ở nhà vài ngày, tối hôm đó hết khách đóng cửa quán, về tới nhà thì thấy chiếc xe cảnh sát của đồn Thành Quản, biết đó là xe của chú hai, thường dùng xe công làm xe tư, đoán chừng có tin rồi, trong lòng Giản Phàm không khỏi hồi hộp.

Giản Phàm vừa mới mở cửa thì thấy cha mẹ vẻ mặt âu sầu ngồi trên trang kỷ, chú hai thì đang cầm chén trà trầm ngâm, cả ba người có vẻ hồi lâu không nói rồi, gạt tàn đầy mẩu thuốc, làm y có linh cảm chẳng lành.

Giản Trung Thật nghe tiếng mở cửa thì quảy đầu vẫy tấy gọi:” Tới đây, cả nhà đang đợi con đấy.”

Giản Phàm đi tới ngồi cùng cha mẹ, hết nhìn người này nhìn người kia, mẹ né ánh mắt của y, làm lòng trùng xuống, thôi xong rồi.

Giản Trung Thành mở đầu:” Giản Phàm, nghe chú nói này, không ai sinh ra đã làm cảnh sát cả, đều rèn luyện mà ra đấy, như chú hai cháu chẳng phải mười bảy mười tám tuổi vẫn còn đi chăn trâu sao? Còn kém cháu, thế rồi chẳng phải bây giờ vẫn làm đồn trưởng đấy sao?”

Quả nhiên là thế, Giản Phàm vội nói: “ Chú, nhưng mà chú đi lính sau mới chuyển sang làm cảnh sát. Cháu là đầu bếp, không thể bảo cháu làm hình cảnh được, người ta học bốn năm năm trong trường cảnh sát rồi rèn luyện khắc khổ mới đi làm hình cảnh, cháu là tấy ngang thì làm sao được? Nghe nói nơi đó nguy hiểm lắm.”

“ Làm cái gì không nguy hiểm nào? Ăn cơm còn có thể chết nghẹn nữa đây, cháu là cảnh sát rồi, tổ chức phân phối cho cháu kén chọn à? Cháu nghĩ cha mẹ cháu là thị trưởng huyện trưởng, chú cháu là bí thư cục công an sao mà muốn đi đâu là tới đó, muốn chuyển là? Cháu làm thế là định làm khó cha mẹ cháu đấy à?” Giản Trung Thành không hùng hổ mắng mỏ như mọi khi nhưng lời nói rất có sức nặng:

Thấy cha mẹ không nói gì cả, Giản Phàm đành tự cứu mình:” Chú, chú lạ gì cháu nữa, nửa năm làm hiệp cảnh chỉ đuổi gà bắt chó, tập huấn một tháng đa phần là xếp hàng đi đều, vậy mà ném thẳng cháu vào đại đội hình cảnh, chú nói có vô lý không? Không biết ai mù mắt phân phối cháu tới đó.”

“ Ài ... “ Giản Trung Thành thở dài, bỏ mũ cảnh sát xuống vò đầu: “ Tiểu Phàm, chú không muốn giáo huấn cháu đâu, nhưng tới mức này, chú không không thể không nói rồi. Cháu nghĩ làm sao mình thành cảnh sát? Đúng nghĩ mình mèo mù vớ cá rán đấy, xã hội giờ mèo mù không kiếm được công tác nhiều lắm, đừng nói ở thành phố, ở huyện cũng có cả đống. Cái chỉ tiêu này của cháu là do chú chạy hết ông nọ tới bà kia mới có đấy, cha mẹ cháu còn phải bỏ ra 5 vạn, cháu trừ tố chất lý hợp cách thì chẳng có chỗ nào hợp cách, cho dù lãnh đạo bên trên đánh giá cao cháu, cuối cùng vẫn là dùng tiền nói chuyện. Bây giờ cháu mới là cảnh sát thực tập, thực sự đi vào biên chế, không biết lại phải thắp bao nhiêu hương! “

Giản Trung Thật vội ngăn cản:” Chú hai nói chuyện này làm gì ...”

“ Anh! Để em nói. “ Giản Trung Thành lớn tiếng cắt ngang lời anh mình, mắt vẫn nhìn Giản Phàm: “ Cháu nhìn cha cháu đi, một năm kiếm tiền không ít hơn chú đâu, tuổi không hơn chú nhiều mà cháu xem cha cháu già thế nào rồi? Cháu nghĩ xem một năm cha cháu nghỉ mấy ngày? Còn mẹ cháu, cháu có thấy mẹ cháu mặc áo mới bao giờ chưa? Giản Phàm, cháu lớn rồi, có nghĩ tới cha mẹ vất vả không?”

Cha mẹ chẳng phải nói không mất tiền sao? Giản Phàm bàng hoàng nhìn cha mẹ, cảm thấy căm ghét bản thân, sống mũi cay cay, y tưởng mình biết nghĩ lắm rồi, biết nghĩ cho cha mẹ rồi, không ngờ ...

Giản Trung Thật lại châm điếu thuốc nữa, Mai Vũ Vận khóe mắt cũng ươn ướt, con lớn rồi, đôi cánh này không đủ rộng che mưa chắn gió cho con nữa, cái cảm giác đó khiến cho người làm cha mẹ bọn họ vô cùng đau khổ.

“ Anh, chị! Hai người cũng có lỗi đấy, anh chị không cần che chở cho nó nữa, hai mươi mấy tuổi rồi, nếu trước kia sớm lập giả thất, nuôi con nuôi cái rồi, anh chỉ buông tấy ra Giản Phàm nó mới lớn được. Giải Phàm từ nhỏ rất giỏi rồi, em luôn nói thế mà, nhưng anh chị lại không chịu buông tấy cho nó tự vỗ cánh bay, anh chị bao bọc nó quá mức làm hại nó rồi. “ Giản Trung Thành nghiêm mặt quảy sang: “ Giản Phàm, đây là lần cuối chú quản cháu, cháu nghe cho kỹ, chú có thể xin cho cháu về đồn công an Thành Quản, nhưng sẽ tốn rất nhiều tiền đấy, cha mẹ cháu sẽ lại phải nhịn ăn nhịn mặc không biết bao ngày.”

Nói tới đó đứng lên đội mũ:” Ngày mai cháu tới báo danh với đội trưởng Tần, hoặc tới tìm chú, tùy cháu lựa chọn, cháu lớn rồi, chú không muốn như cha mẹ cháu, tiếp tục quản cháu nữa, tự quyết đi.”

Tiễn em trai đi rồi, Giản Trung Thật quảy đầu nhìn vợ ôm con trai, lắc đầu thở dài.

Mai Vũ Vận luôn tấy vuốt tóc con trai, giọng nhèn nghẹn:” Giản Phàm, trước nay mẹ luôn quyết thay con, lần này con quyết đi, cha mẹ nghe con. Không muốn thì không đi nữa, không làm cảnh sát nữa cũng được, hoặc về quán ăn với cha con, mẹ không phản đối con làm đầu bếp nữa, con đi làm hình cảnh, mẹ nghĩ đã sợ ...”

Giản Phàm ngồi ngây ra đó hai mắt thất thần, không biết nghĩ gì, chẳng nói chẳng rằng.

Giản Trung Thật vỗ vai vợ, Mai Vũ Vận đứng lên, cùng chồng về phòng, còn đứng đó nhìn quả khe cửa, Giản Phàm thì cứ ngồi yên không nhúc nhích.

Một tiếng sau.

Hai tiếng sau.

Ba tiếng sau, đã rạng sáng rồi, Mai Vũ Vận chưa ngủ, đi ra ôm lấy con:” Ngủ đi con, đừng nghĩ nữa, cha mẹ sẽ nghĩ cách, đừng lo, đi ngủ đi.”

Giản Phàm như đưa trẻ con dụi đầu vào vai mẹ, nước mắt giàn dụa:” Mẹ, chú hai nói đúng. Con đi, con sẽ lên thành phố báo danh ! ... Con xin lỗi mẹ .. Còn không biết cha mẹ tốn nhiều tiền như thế ... Con ích kỷ, con không biết quý trọng, con không biết nghĩ cho cha mẹ, con xin lỗi ...”

Mai Vũ Vận lấy khăn giấy lau nước mắt cho con, lau mãi không hết, lau tới bản thân cũng khóc, bà thấy con vẫn bé bỏng lắm, nhưng mình lại không giúp được con nữa rồi, lòng quặn lại, khẽ khàng dỗ dành:” Đừng nói nữa, ngủ đi! Nếu thấy không hợp thì về, cha mẹ không muốn thấy con gặp nguy hiểm.”

Hai mẹ con nói chuyện rất lâu mới về phòng, nhưng đêm đó không ai ngủ được.

Ngày hôm sau, khi Giản Phàm ngồi trong văn phòng của đại đội điều tra hình sự số một thì đã sắp trưa rồi, chú hai đưa y tới rồi vứt bỏ ở đó, suốt cả dọc đường mặt nặng mày nhẹ với y, có điều đãi ngộ là tương đồng, Giản Phàm cũng sưng mày xỉa với chú mình.

Đã tới đây một lần rồi, ít nhiều có chút quen thuộc, hoàn cảnh nơi này và tâm tình của y tệ như nhau, đại đội bị tòa nhà thương nghiệp hai mươi bảy tầng che kín, sắp trưa mặt trời mới lên tới nóc nhà mà chẳng giúp nơi này có thêm tí ánh nắng nào, cảnh sát đi ra đi vào cứ như mang trọng trách giải cứu địa cầu, giải cứu nhân loại vậy, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, dù nam hay nữ cũng chẳng có lấy nửa nụ cười.

Bầu trời phủ một màu xám xịt ảm đạm của mùa đông, giống như tâm trạng của Giản Phàm.

Giản Phàm ngồi trong phòng làm việc lớn vắng vẻ, trong phòng có hai bàn một giường, giường trải chăn đệm, khỏi phải nói, tám phần là phòng trực ban tiếp nhận báo án, viên cảnh sát trực ban mặt khó đăm đăm chỉ đưa mắt nhìn Giản Phàm một cái rồi thôi, ngồi ngày ngắn đọc sách gì đó.

Hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như thế, giống như bị kéo từ trong chăn ấm áp ném vào hầm băng.

Bình Luận (0)
Comment