Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 119 - Chương 041: Đường Chạy Trốn. (1)

Hắc Oa Chương 041: Đường chạy trốn. (1)

Miệng khô khốc, Tương Địch Giai vô thức đưa lưỡi liếm, là nước, nước, chỉ là nước thôi nhưng tích tắc làm người ta tỉnh táo. Như người chết đuối vớ được cọc, Tương Địch Giai tóm chặt lấy tấy người kia, nắm ngón tấy như bấu vào thịt người đó, nghe người đó kêu một tiếng. Là Giản Phàm ... Tương Địch Giai tích tắc lại oa khóc tại chỗ.

Giản Phàm đầu chùm một miếng vải, nhịn đau chỉ về phía trước: “ Chị Tương, nhẹ tấy chút, đi theo tôi, hạ thấp người xuống, tránh xâ thứ bằng kim loại, suỵt!... Đừng nói gì cả

Đầu óc chẳng kịp nghĩ gì, Tương Địch Giai gật đầu nghe theo, hai người như như hai con chuột lớn, bò lồm ngồm di chuyển về phía trước, ánh đèn pin yếu ớt chiếu tới đâu cũng chỉ thấy khói, ánh sáng không đủ mạnh chiếu quá xâ. Cứ lặng lẽ như vậy một trước một sau bò đi, bò tới mỏi lưng đau tấy đau gối, cổ cũng mỏi, nhưng vừa nhổm người lên cao cho dễ chịu một chút thì sặc khói, phải vội vàng cúi thấp mới đỡ hơn.

Thi thoảng Giản Phàm lại quảy đầu ngậm nước phun vào mặt Tương Địch Giai rồi bò tiếp.

Quải quái, Tương Địch Giai không dám nói, đầu óc đã trấn tĩnh hơn không ít, cô nhận ra Giản Phàm nãy giờ bò lên trên, không phải xuống dưới à? Nhưng lúc này cô chẳng còn chủ ý gì nữa, chỉ còn ý thức duy nhất bám theo Giản Phàm, ở nơi tĩnh lặng như chết này, y thành chỗ dựa duy nhất của cô.

Leo được bốn tầng, Giản Phàm kéo Tương Địch Giai từ cầu thang vào tầng lầu, phân biệt phương hướng, đá cửa một gian phòng, kéo cô vào, đóng sầm cửa lại.

Gian phòng này cũng có khói, nhưng vẫn miễn cưỡng thở được, Giản Phàm tới phòng tắm, vặn vòi nước chảy rào rào, kéo vải che mặt xuống gọi: “ Vào đây .”

Tương Địch Giai rốt cuộc thở mạnh được mấy hơi, có chút tham lam hít không khí đầy mùi khói, ho khù khụ mấy tiếng, nghe Giản Phàm gọi chạy vào, vùi đầu vào bốn nước ấm mấy lần, "a" một tiếng sáng khoái.

Sau đó nhũn người ngã xuống đất.

Ánh đèn yếu ớt không nhìn rõ được Giản Phàm, chỉ thấy y đang thấm ướt khăn che mặt, sau đó ghé tới, giọng nói không hề thấy sợ hãi, còn có vài phần trêu đùa: “ Này, tưởng chị chạy mất rồi, hóa ra nửa ngày trời mà vẫn còn ở giữa đường ... Tiếc quá, đang định hô hấp nhân tạo thì chị tỉnh lại.”

“ Cậu “ Tương Địch Giai thình lình vung tấy lên, chỉ nghe tiếng chát đanh gọn, Giản Phàm kêu đau đớn, ngồi bịch xuống đất:

Giản Phàm xoa xoa má:” Chỉ nói đùa thôi mà.”

“ ... Vì sao lại bỏ tôi lại ... hu hu hu ...” Tương Địch Giai bật khóc nức nở:

Giản Phàm luống cuống quên cả đau:” Ai bỏ chị lại, tôi vào bếp tìm nước, quảy lại thì chị chạy rồi, đáng lẽ chị phải ở nguyên tại chỗ chứ ... Khói nhiều như thế, chị chạy đi nạp mạng à? Chị không biết tôi gọi mãi .. gọi mãi ... tìm không thấy chị, tôi sợ thế nào ...”

Đột nhiên trong bóng đêm, thân hình mềm mại nhào vào lòng, Giản Phàm chỉ thấy một khuôn mặt ướt át dụi vào cổ, người bị ôm chặt như bạch tuộc, chẳng có chút lãng mạn nào, chỉ thấy khó thở.

“ Này, này ... Lát nữa mới khóc được không? ... Đừng, đừng ôm chặt như thế ... Chưa tới lúc thân thiết đâu, phải tiếp tục leo lên trên, nơi này không ở được nữa, khói vào rồi.” Giản Phàm vất vả gỡ tấy Tương Địch Giai rằ, quảy đầu vớt khăn mặt, không ngờ Tương Địch Giai lại ôm lấy hông mình:

“ Tôi sợ.” Tương Địch Giai run run nói:

“ Ai mà chả sợ!” Giản Phàm quát to một tiếng, giờ không phải lúc thương hương tiếc ngọc, buộc ngày khăn mặt ướt lên mặt cô:

Tương Địch Giai cứ như sợ Giản Phàm bỏ mình chạy mất, cứ bám lấy:” Đưa tôi ra ngoài đi.”

Bất kể làm cảnh sát hay hiệp cảnh, một hạng mục không thể thiếu là tham giả diễn tập phòng cháy chữa cháy, trong hỏa hoạn 80% chết là do khói, 20% chết do hoảng sợ làm những chuyện ngu xuẩn, Giản Phàm cũng sợ chứ, chỉ cố gắng hết mức giữ bình tĩnh thôi, gỡ tấy Tương Địch Giai đặt lên miệng cô, nói:” Giữ chặt, đi theo tôi.”

Nói rồi lại buộc kín mặt, chỉ lộ ra mắt, lần mò trong phòng, tìm được hai cái khăn tắm, thấm nước khoác lên vai, kéo Tương Địch Giai, hai người lom khom như trộm đi ra ngoài.

Vừa thở được mấy hơi, đi dễ dàng hơn nhiều, lên được một tầng, lại thêm một tầng nữa, không nói chuyện, chỉ lặng lẽ đi, không nhanh không chậm. Lối đi khẩn cấp khói còn đậm hơn chỗ khác, đi được hai tầng, Giản Phàm lại vặn vòi nước, hất nước lên mặt mình và Tương Địch Giai để giữ tỉnh táo.

Không biết tới tầng nào rồi, Giản Phàm tìm thấy rìu chữa cháy liền thở phào, bên cạnh rìu chữa cháy là chậu nước, đây là tầng 20. Tương Địch Giai nhìn là hiểu, Giản Phàm có chuẩn bị mới đi tìm mình, cái nồi kia dùng trộn rằu, nước hất vào mặt có vị salad.

Chỉ nghỉ một chút rồi tiếp tục đi lên, Tương Địch Giai gần kiệt sức, phải dùng cả chân lẫn tấy bò, một do dự cũng không hoài nghi, càng lên cao thở càng dễ hơn, khi sắp tới tầng thượng, bị Giàn Phàm kéo vào trong, dùng rìu chữa cháy mở cửa khẩn cấp, hô hấp lập tức trở nên khoan khoái, nơi này cửa đóng chặt, khói vào chưa nhiều.

Hai người đi trong hành lang u ám, Giản Phàm chĩa đèn pin phân biệt phương hướng, đi được mấy chục mét tới trước một cánh cửa, giơ rìu phá cửa, kéo Tương Địch Giai vào, đóng vội cửa lại.

Mở toang cửa sổ, gió ùa vào, hai người ra sức hít thở không khí tươi mát có mùi khói nhạt. Chưa bao giờ thấy được thở thôi cũng là hạnh phúc lớn lao như thế. Cửa sổ này ở góc tây bắc, ngày đầu gió, khói ở dưới bốc lên không bị gió thổi bạt đi hết, nên không tới được cửa sổ này. Nhìn xuống dưới, xe cứu hỏa, xe cấp cứu vây kín bốn phía, mười mấy cột nước đang phun xối xả vào đám cháy.

Lửa vẫn cứ hoành hành, người tới cứu viện mỗi lúc một nhiều, hiệp cảnh, tuần cảnh duy trì trật tự mở đường cho các loại xe chuyên dụng, những chiếc xe ở bãi đỗ bị kéo khỏi hiện trường. Lãnh đạo chính pháp ủy, thành ủy đích thân tới chỉ huy, khẩn cấp điều những chiếc xe buýt lớn tới, bố trí những khách thoát khỏi khách sạn, bệnh viện đường sắt số hai gần đó thành nơi tị nạn và bố trí người bị thương, mười mấy chiếc xe cấp cứu quả lại chở người, mấy chục nhân viên cứu hỏa, đội vũ cảnh đã trang bị xong chuẩn bị xuất phát. Cầu tháng sắt đã được bắc lên tầng 6, dưới sự áp chế của xe chữa cháy, ngọn lửa đã dần bị khống chế.

Đám đông không kinh hoàng nữa, trong cái đêm tồi tệ đó, hi vọng cuối cùng đã xuất hiện.

Ở tầng 27, hít đủ không khí, Giản Phàm bắt đầu bận rộn, đây là một văn phòng, có gian vệ sinh và khu nghỉ ngơi, lục tủ lấy chăn đệm làm ướt rồi nhét vào chỗ hở. Nước chảy chỉ được một lúc rồi tắt, có điều bên trong văn phòng có nước tinh khiết, đủ cầm cự một thời gian. Lúc này Tương Địch Giai cũng hiểu, khi lửa không lan đi, chỉ cần đảm bảo không bị sặc khói là an toàn, cho dù có khói tràn vào, dùng khăn thấm ướt lọc khói có thể cầm cự được.

Kỳ thực rất đơn giản, nếu mình không hoảng loạn thì có lẽ hôm nay không xấu mặt thế này.

Xong xuôi rồi Giản Phàm như hoàn thành công tác trọng đại, mệt mỏi ngồi bên cửa sổ, lau khuôn mặt ướt sũng không biết là nước hay mồ hôi.

Tương Địch Giai đi tới ngồi xuống bên cạnh, trong lòng vô vàn cảm xúc, ngày cả phóng viên như cô mà nghĩ mãi cũng không cách nào biểu đạt được tâm tình của mình, khẽ nói:” Cám ơn cậu.”

Trong bóng tối Giản Phàm chỉ nhìn thấy một bóng người ngồi xuống bên cạnh, cười yếu ớt:” Vì nhân dân phục vụ mà.”

Một câu rất bình thường nhưng trong hoàn cảnh này lại hết sức buồn cười, khóe môi Tương Địch Giai hơi nhếch lên:” Quên mất, bây giờ cậu là cảnh sát nhân dân, phục vụ tôi là chuyện phải làm, có thể không cần cám ơn.”

“ À quên, tôi là cảnh sát thực tập, chưa chính thức.”

“ Hì, anh cảnh sát, chúng ta đã an toàn chưa?”

Giản Phàm khá tự tin nói:” Ít nhất không bị chết sặc, nơi này đúng hướng gió, khói ở ngoài không thổi vào được, lửa đoán chừng phải cháy tới tầng 20 mới nóng tới đây được, cả cả khi đó chúng ta vẫn còn có thể chạy lên sân thượng. yên tâm, tòa nhà kiểu này cháy thôi thì không sập được đâu, nên lý luận là an toàn.”

Bình Luận (0)
Comment