Thời gian như vốc nước, cứ vô tình trôi quả khẽ ngón tắy, lại hai năm nữa lặng lẽ trôi quả, dõi mắt nhìn xuống từ tầng 10 của Thiên Lãng Danh Thành, thảm cỏ hết xanh lại vàng, vàng lại xânh. Sống trong thành phố lớn, vật giá trăng vòn vọt, cổ phiếu trong tấy thì cứ tụt mãi, tiền lương thì nhích lên như ốc sên, cuộc sống với đại số mọi người trôi quả trong vất vả mơ mơ màng màng.
Đem so với những đôi vợ trồng trẻ kết hôn rồi không mua nổi nhà, hoặc là cả nai lưng làm việc đời trả nợ, đứng ở ban công rộng rãi tầng mười hưởng thụ nắng sớm dịu nhẹ, Dương Hồng Hạnh cảm thấy rất hạnh phúc. Chống lan can, mỗi lần vô tình nhìn xuống không thấy mũi bàn chân đâu cô lại khẽ mỉm cười, cái bụng nhô lên nhắc nhở cô trong đó có sinh mệnh nho nhỏ đang hình thành.
Đem so với những đôi vợ chồng trẻ kết hôn xong không dám có con, cô càng rất hạnh phúc, hơn nữa có thể thoải mái đứng đây, không như bạn bè đồng nghiệp sáng đi tối về, cảm giác vẫn là hạnh phúc.
Hôn nhân có thể thay đổi con người, bất kể là bên trong hay bên ngoài, Dương Hồng Hạnh không còn ánh mắt sắc bén đanh đá thời con gái nữa, thay vào đó là loại ôn nhu của người mẹ, còn có chút lười biếng. Khuôn mặt lúc này càng thêm trắng trẻo, càng thêm tròn trịa, hoàn toàn khác với suy đoán của ba đồng đảng, Dương Hồng Hạnh không biến thành chủ phụ, không thành oán phụ, tương lai chẳng lo, cô thành nữ nhân có thai điềm tĩnh mà hạnh phúc.
Chuông cửa kêu kính coong, Dương Hồng Hạnh chẳng buồn di chuyển, nghe thấy tiếng bước chân của mẹ, sau đó là tiếng chào hỏi của ba đồng đảng ồn ào vào nhà, mỗi tuần đều tụ tập một lần, dù kết hôn cũng không gián đoạn. Mà từ khi Dương Hồng Hạnh có thai, địa điểm tụ tập liền chọn ở nơi này, vừa mới tới đã không có lời gì hay ho, Lương Vũ Vân làm một câu, đại tỷ sao ngày càng khó coi thế? Tần Thục Vân hùa theo, eo to gấp đôi bọn em rồi? Ngưu Manh Manh càng trắng trợn, không phải chứ? Giản Phàm làm gì có bản lĩnh đó.
Dương Hồng Hạnh chỉ mỉm cười độ lượng:” Đây là biểu hiện của ghen tỵ và hâm mộ, chị không chấp ... Vũ Vân, lần trước hoa cưới do em cướp được, vậy mà năm nay 30 rồi đấy, không định kết hôn à?”
“ 29 thôi, không tính tuổi mụ, chị mới 30 ấy, mà còn dám nói em, tại hai người đấy, hu hu hu.” Lương Vũ Vân mặc áo thun cộc tấy phối với quần jean cạp trễ, khoe ra cả đoạn da bụng trắng với cái rốn thấp thoáng, cô vẫn trẻ trung xinh đẹp như thế, vẫn độc thân hoạt bát, làm bộ khóc lóc sụt sùi: “ Về sau em mới biết vấn đề là do phù rể, ai đời tên Phí Béo đã kết hôn rồi còn làm phù rể cái gì nữa, hoa đó còn là hắn cướp được nhét vào tấy em, cái thứ hàng giả kém chất lượng đó hại người tắ.”
Dương Hồng Hạnh cười khúc khích giải thích:” Khi đó bọn chị mời Tiết Hán Dũng làm phù rể, ai mà ngờ tới hôm tổ chức thì Phí Béo cướp mất hoa của phù rể, xông vào cướp chỗ. Em không nghe người ta nói à, đừng nói là cướp chỗ phù rể, cướp chỗ của chú rể cũng dám làm, biết làm sao ...”
Mấy cô gái chỉ còn biết cười, đối với chàng Phí Béo đó, về sau mọi người gặp vài lần, thân thiết lắm, anh chàng béo dẻo mồm biết nhường nhịn nữ nhân đó, mọi người thích hơn Giản Phàm. Bốn chị em ngồi xuống ghế sô pha, bà Đinh giờ chuyển tới đây chăm con gái rửa hoa quả bê tới, Tần Thục Vân lấy dao gọt, Lương Vũ Vân ghé tai Dương Hồng Hạnh không biết thì thầm gì, Dương Hồng Hạnh đỏ mặt không đáp, chắc chắn lại tò mò sinh hoạt riêng tư của vợ chồng người tắ.
Không tò mò sao được, cứ nghĩ cái đôi này chẳng được lâu dài, nhưng mà cứ nhìn đi, hai năm rồi nụ cười đại tỷ càng ngày càng rạng rỡ hơn, khỏi nói cũng biết.
Ngưu Manh Manh thời gian quả ít tới hơn, nghe nói quen được anh chàng nào đó, có phần bỏ bê chị em, đang ăn táo xem album ảnh gọi:” Đại tỷ, đây là ảnh khu du lịch nào thế?”
“ À, quê của Giản Phàm, trấn Phong Lâm đấy, sau nhà là núi, mùa thu đỏ rực khắp nơi, còn tráng lệ hơn cả Hương Sơn, chị chụp đấy.”
“ Oa, đại tỷ, chị thật hạnh phúc, đi Lưu Sơn, Đôn Hoàng, còn tới Hong Kong đi dạo nữa .. Em chỉ mỗi một lần đi Cửu Trại Câu, còn do đơn vị tổ chức ...” Ngưu Manh Manh vừa xem album vừa la hét, ghen tỵ tột độ rồi, cứ thi thoảng lại nghe nói vợ chồng đại tỷ đi du lịch mười ngày nửa tháng, cảnh đẹp bốn mùa các nơi đều đi thăm thú hết:
Tần Thục Vân sán tới xem, thấy một tấm không tệ, cướp lấy:” Thôi đi, em siêu trọng như thế còn muốn du lịch à? An ninh sân bay chẳng quả nổi.”
Ngưu Manh Manh nhào tới, Tần Thục Vân ré lên chạy ra ban công, bà Đinh chuẩn bị cơm trưa, cười nhìn mấy cô gái nô đùa, gọi ai giúp gói xủi cảo, hai cô gái đuổi nhau vào bếp.
Cơm trong nhà rất ngon, chất lượng, Giản Phàm thích náo nhiệt, thích nấu ăn cho nên ba đồng đồng đều thích tới đây chơi, chẳng những ăn no bụng, còn học mót được vài chiêu, lâu dần đều biết tự làm cơm, giờ ít đi nhà hàng.
Ở bên ngoài Lương Vũ Vân giờ mới thấy thiếu người thắc mắc:” Chồng chị đâu, sợ bọn em ăn mất nên giấu đi rồi à?”
Dương Hồng Hạnh cười:” Anh ấy đi câu cá rồi.”
“ Đi câu cá á?” Lương Vũ Vân ngạc nhiên, vợ thành thế này mà chồng còn đi chơi bời:
“ Anh ấy muốn nấu canh cá diếc cho chị tẩm bổ, cho nên ra Dục Hà Loan câu cá, đi về mất một ngày đấy.” Dương Hồng Hạnh nhích người, giọng nói vài phàn khoe khoang đắc ý, nhìn cô em thân thiết:
Lương Vũ Vân thần sắc phức tạp:” Não bị lọt nước à, chỉ vì nấu canh cá mà đi xâ như vậy sao?”
“ Em sai rồi, em không hiểu chồng chị, anh ấy làm món ăn là theo đuổi sự hoàn mỹ, huống hồ còn làm cho chị ăn.” Dương Hồng Hạnh cười xoa bụng, thứ này đám chị em ai mà có chứ:
Lương Vũ Vân ghen tỵ mờ mắt, chia rẽ hạnh phúc giả đình nhà người tắ:” Xem chị ngốc chưa kìa, nói không chừng anh ấy đi chơi, về mua con cá mười đồng lừa chị.”
“ Oa, sao mà chúa thế Vũ Vân, hôm nay ăn xủi cảo không cần chấm dấm nữa rồi.” Dương Hồng Hạnh trêu chọc:
Lương Vũ Vân nghiến răng ken két:” Chị quả cầu rút ván nhé, năm xưa em ra sức tác hợp hai người, sớm biết thế em chẳng làm người tốt, giờ chị hạnh phúc rồi, một nửa của em không biết ở đâu.”
Ngưu Manh Manh ở bếp làm xủi cảo mà vẫn nghe trộm, thò đầu rằ:” Chị Vũ Vân, thương lượng với đại tỷ, thu chị làm vợ bé đi, thế không phải xong à, hi hi.”
Lương Vũ Vân sực tỉnh, hí hửng nói:” A nhớ rồi, hồi chúng ta còn ở đại đội một, khi đó lần đầu tới Ô Long về, chị em mình giao ước, sau này hai chị em gả cho anh ấy, chị không được chối.”
Tưởng trêu chọc chọc đại tỷ, không ngờ Dương Hồng Hạnh hết sức tự tin nói:” Em đi hỏi Giản Phàm xem, anh ấy mà đồng ý, chị không phản đối.”
“ Gì mà vợ bé, cùng lắm làm nha hoàn ủ giường.” Tần Thục Vân cười khanh khách cũng thò đầu ra xúc xiểm:
“ Này Tần tiểu tắm, tìm kích thích đấy à? Ép chị đây xuống chọc thủng lốp xe hả?” Lương Vũ Vân trực tiếp gọi Tần Thục Vân xếp thứ ba thành "tiểu tắm", xông vào bếp hỏi tội, tiếng la hét inh ỏi, lần nào cũng vậy đấy, lát nữa lại có đống xủi cảo hình thù quái dị ra đời.
Dương Hồng Hạnh thu dọn ảnh vứt bừa bãi trên bàn, đứng dậy đi lại trong căn phòng khách rộng rãi sáng sủa, sàn ốp gỗ, vận động thường nhật theo lời dặn bác sĩ, nghĩ tới chồng ra ngoài từ sáng sớm, bấm điện thoại nghe giọng nói làm cô ngọt ngào:” ... Không có chuyện gì, chỉ hỏi bọn anh tới đâu rồi thôi, đi đường cẩn thận ... Tới rồi sao? ... Em ở nhà chơi với đám Vũ Vân, về sớm nhé ... Chết đi, thế thì đừng về nữa ...”
Lời tình tứ chỉ hai người hiểu với nhau, chỉ hai người cảm thụ được ngọt ngào trong đó, gọi điện thoại xong Dương Hồng Hạnh lười biếng nằm xuống giường, hai năm quả, mỗi ngày hạnh phúc ngọt ngào, mọi thứ mỹ mãn ....