Công tác của Giản Phàm vẫn thế, không vì phát hiện ra chân trời mới mà thay đổi.
Buổi sáng thức dậy vào bếp bắc nồi cháo, tập thể dục quảy về thì lúc cháo chín, bê cho Sử Tĩnh Viện có thói quen thường thức quả đêm làm việc một bát, khuyên mãi rồi không được. Đúng giờ làm thì đi giúp Lão Trần sửa sang súng, nghe những câu chuyện thú vị trong giới cảnh sát. Trưa tranh thủ đi giúp bác Giang làm cơm, thi thoảng đám thực địa phá được án, Giản Phàm làm thêm vài món ngon ăn mừng, còn uống vài chén rượu, chuyện vi phạm kỷ luật trắng trợn như thế mà đội trưởng chẳng quản, thi thoảng còn góp vui với mọi người.
Buổi chiều thì nhẹ nhàng rồi, vào kho hồ sơ đầy mùi xưa cũ đọc vụ án, mặc dù không mốc, nhưng dù sao cũng có lịch sử, hồ sơ chồng chất bảy mặt tường, mạng nhện khắp nơi, bụi quệt một cái đen tắy. Giản Phàm rất chướng mắt, tới một cái là cầm chổi quét dọn, chỉ ba ngày đã được viên cảnh sát phụ trách trông kho khen nức nở, giao cho y luôn chìa khóa, thế là cả hồ sơ mật cũng thoải mái tiếp cận, thích xem khi nào thì xem.
17 giờ chiều, đúng giờ tới sân huấn luyện tập bắn, thời gian chuẩn, tập luyện chú tâm, có điều trình độ vẫn quảnh quần ở mức thiên tài và thằng ngốc. Khi chuẩn thì rút súng như chớp, không thèm nhìn cùng đoàng! Đoàng! Đoàng, 10 - 10 - 10. Lúc lên cơn thì bắn vẫn như chớp, nhưng không trượt thì cũng chỉ trúng mép. Có điều kết hợp cả tốt lẫn xấu thì coi như ngang trình độ với người trong đội, thi thoảng báo cáo với đội trưởng, đội trưởng chỉ ậm ừ, chả bình luận gì.
Giản Phàm tự hài lòng rồi, chẳng thể bắt mình vài ngày đã thành thần xạ thủ đúng không?
Giai điệu chủ đạo của cuộc sống là bình lặng, Giản Phàm đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống đội hình cảnh, mọi người suốt ngày thấy bóng dáng của y chạy ra chạy vào, nhận phát súng, quét sân, nấu ăn, giờ tới phòng hồ sơ cũng thấy y ngồi đó miệt mài đọc đọc chép chép, ai cũng lè lưỡi vì tinh lực dư thừa này.
Bản thân Giản Phàm lại chẳng thấy vất vả, hồi xưa ở đồn công an Thành Quản suốt ngày tán phét, uống rượu rồi trốn việc, tâm kết là do cái bộ quần áo bèo nhèo kia làm người ta chẳng muốn nỗ lực.
Có lẽ trong đội chỉ có Lương Vũ Vân và Dương Hồng Hạnh là không thích Giản Phàm, hai cô gái như thương lượng trước, thi thoảng chạm mặt ở hành lang, cả hai hếch cái mặt lên vờ không thấy.
“ Ưỡn cái gì mà ưỡn, cố ưỡn cũng chẳng thấy đâu.” Giản Phàm ác độc bình phẩm ngực Lương Vũ Vân, lần này xong rồi, ăn nói chướng tai như thế mà người ta cũng không thèm phản ứng:
Thôi kệ, mấy cô gái đỏng đảnh giận dỗi thôi mà, chẳng buồn để ý, nếu vài năm trước thì y đã vắt óc dỗ dành hai em gái vui vẻ, giờ chắc là trưởng thành rồi, người ta bận lo vợ lo con, ai mà để ý.
Chớp mắt đã tới 20 tháng Chạp, tới lúc này thì chỉ còn gập đầu ngón tấy đợi tới Tết, không khí Tết đã tràn ngập khắp nơi rồi, ai cũng có phần uể oải.
Mấy ngày quả Giản Phàm lại thêm một công tác, đó là theo chủ nhiệm văn phòng đi từng nhà người trong đội sống ở Đại Nguyên để tặng quà. Gần Tết ai cũng bận cả, mấy người rảnh rỗi trong văn phòng tổ chức thành đội hậu cần là đương nhiên.
Đồ được phát không ít, bột mỳ, gạo, dầu còn cả đống giả vị cùng bánh kẹo, hạt dưa. Chẳng đáng bao tiền, nhưng mà nhận cảm thấy chân thành, đi phát quà một ngày, Giản Phàm cảm thán làm nhân viên cơ quản không phải dễ.
Trong số những người đi phát quà thì Giản Phàm nhỏ nhất, không thể để chủ nhiệm xách đồ, cùng hai người Tùy Hâm giúp người ta vác gạo, vác bột mì tới còng lưng nhũn gối. May là tới nhà ai người ta cũng niềm nở đón tiếp, hết đưa trà lại đưa thuốc, về thì đồng thì đồng nghiệp bắt tấy cám ơn, cuộc sống tập thể là phải giúp đỡ nhau, có chút cằn nhằn cũng ngại không nói.
Đại đội hình cảnh không giống cơ quản hay công ty, càng giống tập thể nhỏ hết sức gắn kết.
Ngày hôm đó vừa đi đưa hết một vòng phúc lợi về đội, xuống xe liền thấy ở trong sân có thêm vài cái xe lạ, chưa nhận ra là lãnh đạo nơi nào tới thì trên lầu có người dài cổ gọi:” Này Giản Phàm, Tùy Hâm, mau lên đây, chỉ còn đợi hai người thôi.”
“ Có chuyện gì mà vui thế?” Tùy Hâm ngửa cổ hỏi lại:
Người đó là Quách Nguyên tổ trưởng tổ ba trong đội, đứng ở hành lang, cửa phòng hội nghị còn có vài người nữa đứng lố nhố, đang dài cổ nhìn vào trong.
“ Mau lên đây đi, tỷ võ chiêu thân kén con rể đấy.” Quách Nguyên ra sức vẫy tấy gọi:
Tùy Hâm ba chân bốn cẳng chạy lên trước, Giản Phàm theo sau, khi gặp Quách Nguyên ở huyện Ô Long thấy hắn chững trạc lão thành, tiếp xúc lâu mới biết, vị này ham vui lắm, tốt nghiệp trường cảnh sát chính quý, làm việc ở đồn công an bốn năm mới vào được đội hình cảnh, ngoài xã hội chơi rất máu, hứng lên còn điên hơn cả Tiêu Thành Cương.
“ Ai tuyển thế?”
Ngoài cửa náo nhiệt lắm, thi nhau nghển cổ nhìn, Tùy Hâm nhìn quả khe hở, thốt lên:” Oa, sao quen mặt thế nhỉ?”
Giản Phàm cũng tò mò nhìn vào, ái chà chà, bên trong có ba cô gái, một lớn hai nhỏ, không ngờ là em gái Tần Thục Vân mà mấy tháng trước được phân tới đại đội điều tra kinh tế, cô ở giữa khá lớn tuổi, tấy cầm cả xấp NDT, đứng trước mặt là mấy người đại đội, Tần Cao Phong và một trung niên hơn bốn mươi ngồi với nhau, Giản Phàm không hiểu:” Quách Nguyên, phát tiền à?”
“ Còn không phải sao, vào lấy đi.”
Quách Nguyên chẳng quảy đầu lại, mẫy người bên cạnh thì cười khùng khục, Giản Phàm liền khẳng định không phải, song cũng không rõ là chuyện gì. Tiêu Thành Cương ở trong phòng chạy rằ, chửi oang oang:” Mẹ nó, thành lừa đảo cả rồi.”
“ Chuyện gì thế?” Giản Phàm kéo Tiêu Thành Cương hỏi:
“ Lấy tiền giả đi lừa người đấy.”
Càng nói càng hồ đò, tiếp đó Quách Nguyên cười khẩy vỗ đầu hắn:” Biết ngày cậu chả được việc gì mà, còn thành trò cười, tưởng mấy em gái hoa khôi cảnh sát đó để ngắm thôi sao? Bị xem thường chưa?”
“ Này Quách Nguyên, ai không nói chứ người ngồi giữa cả đống tuổi rồi, còn hoa khôi gì nữa.”
“ Cậu thì biết cái quái gì, đó là phó chi đội trưởng, cấp bậc còn cao hơn cả đội trưởng của chúng tắ, người ta là đóa kim hoa trong ngành này đấy.”
“ Anh đừng nói linh tinh nữa, rốt cuộc là thế nào?”
“ Chuyện là thế này .”
Quách Nguyên giải thích mới biết, chi đội điều tra kinh tế có hạng mục hiệp trợ phá án tới đội một chọn người, hạng mục này rất cổ quái, nhất định phải chọn người nhận ra được tiền giả, kết quả đội trưởng gọi hết người ở tổ thực địa về, mấy người xem một lượt rồi bị đuổi ra ngoài, nhất là mấy hoa khôi kia, không thèm nhìn họ, làm tổn thương tự tôn hết mức.
Kể nguyên do xong Quạch Nguyên còn thêm dầu thêm mỡ:” Bọn các cậu mới tới chưa biết, đội điều tra kinh tế béo lắm, kinh phí nhiều, phá án toàn ngồi xe sang, nhìn đi cái xe việt dã Mitsubishi của họ đấy, đi làm việc là toàn nghỉ trong khách sạn 5 sao, đi theo thì toàn em hoa khôi xinh đẹp, so với chúng ta như trời với đất, còn là đất thủng một lỗ.”
“ Thật không?” Giản Phàm hâm mộ lắm, nghe hấp dẫn hơn chỗ họ nhiều:
“ Để tôi đi, các anh vô dụng thì tôi lên. “ Tùy Hâm đang độc thân hớn ha hớn hở:
Một đám cảnh sát đang thì thầm to nhỏ thì đội trưởng gọi còn ai chưa vào, Tùy Hâm nghe vậy kéo Giàn Phàm đi cùng. Phía sau đồng loạt hú hét xô đẩy hai người loạng choạng vào giữa phòng, Giản Phàm có chút ngại ngùng, lủi ra cửa lại bị đẩy vào trong.
Tần Thục Vân nhận ra Giản Phàm liền vẫy tấy cười thật tươi khiến y bị đám đồng đội khốn kiếp ghen tỵ đánh lén sau lưng mấy phát.
Phó chi đội trưởng hỏi:” Ai trước đây?”
“ Tôi.” Tùy Hâm tự tin đi tới ngồi trước mặt ba hoa khôi cảnh sát:
Phó chi đổi trưởng không đội mũ cảnh sát, mái tóc uốn quăn, xem ra thời trẻ cũng xinh đẹp mê hồn lắm, mười ngón tấy cầm xếp tiền chơi như cầm bài poker, roạt một cái trải thành hình vòng cung:” Trong đây có tiền giả, chọn ra đi.”