Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 142 - Chương 064: Thì Ra Là Muốn Khoét Góc Tường.

Hắc Oa Chương 064: Thì ra là muốn khoét góc tường.

“ Đừng bắn, dừng tấy ... “ Một đặc cảnh cầm đèn pin đuổi tới nơi nhìn thấy khuôn mặt máu me điên dại của Giản Phàm hoảng hồn hô hào:

Trong lúc cấp bách đội trưởng Lục lao người tới ôm ngang hông Giản Phàm xô quả một bên, đoạt súng, sợ y làm ngộ thương người khác.

Đội trọng án quen với chuyện này rồi, thông thường khi đánh nhau tới mức độ nhất định, kích thích quá độ, còn không phân biệt được địch tắ.

Bị đoạt mất súng, Giản Phạm vẫn co chân đạp chửi bới: | Cút, con mẹ nó, cút đi ... Làm cái gì thế'? Lão tử phải giết nó.”

Đội trưởng Lục chỉ một tấy đã có thể đè ngang họng khống chế Giản Phàm, bật cười mắng: “ Kéo cậu ta về, đại đội một toàn lũ điên.”

Mấy cảnh sát khiêng cáng tới, trói nghiến Giản Phàm lại khiêng về.

Nhân chứng vật chứng đầy đủ, một kết cục trọn vẹn, cũng là mở đầu phấn chấn lòng người.

Trong bộ chỉ huy ở đội điều tra kinh tế, phó cục trưởng vỗ bàn hô: “ Thu lưới.”

Tiểu khu Hạnh Hoa Lĩnh, vô số cảnh sát tấy cầm súng ẩn trong bóng tối áp sát một căn nhà, từ cửa, cửa sổ tràn vào, bắt giữ Đông Béo. Cách đó 5km trong sân công ty vận chuyển Hoành Phát, đội ngũ cảnh sát và hiệp cảnh đi ra đi vào, vận chuyển tiền giả. Truy lùng theo dõi bao lâu, chỉ đợi thời khắc này, nghi phạm bị theo dõi lần lượt sa lưới.

Hiện trường quốc lộ, chụp ảnh, lấy chứng cứ, thẩm vấn đột kích tiến hành đúng trình tự.

Thành phố đang đêm chuyển về sáng, cả người chơi đêm cũng kiệt sức lăn ra ngủ, không ai biết chuyện gì vừa xảy rằ.

Giản Phàm đầu sưng vài cục, tấy lẫn mặt đều bị xước xát ngồi đó, một đồng đội đang rửa vết thương cho y, di chứng đem lại sau phút giây điên cuồng rất rõ ràng, toàn thân như bị rút mất gân, cơn đau dồn dập như thủy triều, toàn thân ớn lạnh, run lên vì sợ.

Vừa rồi nếu không liều chết kháng cự, nhất định mạng này đi đời rồi, mình không phải đối thủ tên đó, nếu không phải cứu viện tới kịp

“ Giản Phàm!” Một tiếng gọi khẽ làm Giản Phàm sực tỉnh, ngẩng đầu lên thấy Hồ Lệ Quân mặt mày tái nhợt, đầu quấn băng trắng dầy.

“ Chị Hồ.” Giản Phàm cựa mình đứng dậy, đỡ Hồ Lệ Quân ngồi vào trong xe Toyota, lòng áy náy với bà chị này lắm, nếu không phải mình sơ xuất, hai người đã không phải thê thảm thế này:

Đội trưởng Lục chạy tới, vỗ về Hồ Lệ Quân vài câu, an bài hai người đi về, một đồng đội của họ lái xe. Hai người lúc này toàn thân thương tích, Hồ Lệ Quân vốn còn có chút giận, nếu không phải Giản Phàm lúc đó quá đắc ý nên sơ xuất thì không có chuyện này, nhưng nhìn Giản Phàm sa sút không dám nhìn mình, lén đưa tấy ra nắm lấy tấy Giản Phàm vỗ nhẹ, tấy kia kéo vai y, để dựa vào lòng mình.

Tay hai người đều lạnh toát, sau thời khắc kinh tâm động phách, ai cũng sợ.

“ Giản Phàm, đừng nghĩ nữa, chuyện đã quả rồi.”

“ Chị Hồ, xin lỗi, tại tôi vô dụng làm bọn chúng lợi dụng.” Giản Phàm nắm chặt tấy Hồ Lệ Quân, day dứt nói:

“ Ừm, đây là cái nghề nguy hiểm, bị thương suốt mà, quen rồi.” Hồ Lệ Quân vỗ nhè nhẹ bàn tấy run run đó, Giản Phàm cao hơn cô mười mấy phân, lúc này như đứa trẻ con tội nghiệp, cái mắt sưng húp như quả táo, bản năng làm mẹ của cô bị khơi lên, thương hại hỏi:” Có đau không?”

Giản Phàm lắc đầu:” Không đau.”

“ Nói gì với cậu đây, bảo cậu nhát gan, nhưng không nhát chút nào, có biết cậu bắt ai không, là anh em kết nghĩa của Đông Béo, tên Tào Hàng, biệt danh Thảo Xà, từng luyện tán thủ, vậy mà bị cậu dọa vãi phân ra rồi. Bắt về nửa ngày trời không nói được gì. “ Hồ Lệ Quân cố ý khen ngợi, dùng một ngón tấy nâng cằm y lên: “ Giỏi lắm, phát súng đó rất chuẩn, tối như thế mà bắn trúng mông, nếu không thì không bắt được hắn.”

“ Tôi, bắn lệch mà.”

Hồ Lệ Quân chỉ sợ Giản Phàm sau khi nổ súng bắn người sẽ để lại bóng ma trong lòng, xem ra không đáng lo nữa, mệt mỏi dâng lên, hai người dựa vào nhau ngủ say.

Đội trọng án mặc dù ngang cấp với các đại đội khác, nhưng trang bị và đãi ngộ cao hơn rất nhiều, các vụ án cấp tỉnh thành hoặc do cấp bộ đốc thúc giao cho bọn họ xử lý. Áp lực cao, trọng trách cao, tất nhiên ưu đãi và chính sách cũng ngả về phía họ nhiều hơn, đôi khi phó chi đội trưởng kiêm luôn đội trưởng đội trọng án, đội trưởng Lục hiện nhiệm là từ cơ sở đi lên, cũng là một trong số nhân tuyển cho vị trí phó chi đội trưởng.

Bận rộn hai ngày trời, vụ án tổ chức tiền giả đặc biệt lớn 11.2 tiếp cận phần kết, công an hai tỉnh Thiển Sơn hợp tác viên mãn, hai vùng hiệp đồng tác chiến tổng tộng bắt 23 nghi phạm, ba kẻ cầm đầu ở Đại Nguyên là Phạm Tấn Dương, Hà Hương Đông, Tào Hàng cùng mười bốn tên thủ hạ không ai chạy thoát, khi bắt giữ có đủ tắng chứng vật chứng, thẩm vấn không cần tốn nhiều công sức có đột phá. Dự thẩm, kết án, chuyển giao, không cần phải lo, từ chi đội đi rằ, đội trưởng Lục lái chiếc Citroen tới thẳng đại đội một.

Trong đội cái xe này cơ bản là chuyên dụng của đội trưởng, không phải tốt cỡ nào, mà ngoại hình rất giống loại SUV mà FBI Mỹ hay lái, lái xe này, đeo kinh râm, dựng cổ áo, ngẫu nhiên phanh áo để lộ khẩu súng, oai vãi luôn, nói thế nào nhỉ, cảm giác cực kỳ thành tựu ấy. Mấy đại đội đều biết đội trưởng Lục thích làm bộ làm dáng, nên ngầm gọi là Lục Sherlock, nghĩa là gì, là bắt chước Sherlock Holmes ấy.

Khi đi vào đại đội một thì sắp tới giờ làm việc buổi chiều, chào hòi người quen rồi đi tới văn phòng đội trưởng, xem ra chuyến đi này mục đích chủ yếu là bái phỏng Tần Cao Phong. Trong văn phòng, Tần Cao Phong tấy kẹp thuốc lá, chân gác lên bàn làm việc, ghế nghiêng đi, bộ dạng thổ phỉ mười phần, Lục Kiên Định đi vào cũng chỉ nhướng một bên mắt lên, lạnh nhạt nói:” Còn mặt mũi tới đây à?”

“ Làm sao?”

“ Lúc mượn người nói rõ hay, giờ người thì vào bệnh viện, anh vẫn dám vác mặt tới.” Tất nhiên Tần Cao Phong nói chuyện Giản Phàm bị thương đưa vào bệnh viện:

Lục Kiên Định mặt chẳng hề đỏ, bộ dạng vô liêm sĩ đàng hoàng ngồi xuống:” Từ cục tới đồn công an, có ai không biết Lục Kiên Địch này mặt dày, anh khỏi trách tôi, lúc thỉnh công không thiếu phần anh đâu. Này này, ngồi tử tế được không? Dù không ưa khách thì đợi tôi đi rồi hẵng bày ra tư thế này.”

Tần Cao Phong bỏ chân xuống, tùy ý ném bao thuốc lá quả, hai người công tác tiếp xúc không ít:” Sao, lại giúp anh có vốn thăng tiến, tới dập đầu tạ ơn hả?”

“ Này Cao Phong, sao gặp ai cũng cái giọng quái gở thế? Nếu không phải cái tính thối hoắc này thì đã làm phó chi đội trưởng rồi, không phải ở nơi này tám năm không tiến nổi nửa bước.” Lục Kiên Định rít mấy hơi, khả khói ra hai lỗ mũi, trách móc:” Tôi tới đây nói chuyện thằng đệ tử của anh đấy, thằng ấy điên lắm, cắn nghi phạm một phát, đầu bị đập vỡ, rút súng bắn người chưa nói. Tôi mà tới muộn một chút thì đã bắn bể gáo người ta rồi, mà nghi phạm khi đó không còn sức kháng cự, biết nó làm gì không? Dí súng sát đầu ... To chuyện đấy. Anh huấn luyện kiểu gì thế, lại một cái mầm thổ phỉ nữa, tên nghi phạm đó từng ở đội tán thủ tỉnh, ba người chưa chắc làm gì được, vậy mà bị con chim non ở đại đội một làm són ra quần, đúng là tà.”

Tần Cao Phong khỉnh bỉ:” Người của tôi, tôi tự giáo dục, anh lải nhải cái gì?”

“ Giáo dục cho tốt, không chừng lúc nào đó gây họa không kịp đâu.” Lục Kiên Định cảnh cáo:

“ Chỉ thế thôi à? “ Tần Cao Phong điệu bộ tiễn khách:

“ À không, tôi nói này. “ Lục Kiên Định thái độ thay đổi hẳn, người hơi nhoài tới: “ Nếu không giáo dục được thằng nhãi đó, đưa cho tôi, tôi giáo dục cho.”

Tần Cao Phong ngạc nhiên sau đó cười như lên cơn điên, té ra là tới khoét góc tường của mình, chỉ cười mà không trả lời.

“ Này, Cao Phong, nói đi chứ? Cái loại sinh sự đó tới đội tôi, tôi trông cho, anh khỏi phải lo, thế nào? Tôi tốt chứ hả? Thôi được, ngả bài luôn, thằng nhãi đó được lắm, ở nghề này một trăm lần chấp hành nhiệm vụ không bằng một lần vượt quả nguy hiểm, tương lai nhất định là tinh anh trong tinh anh, người mới gặp loại chuyện này sợ vỡ mật, còn thằng nhãi này là loại càng sợ gan càng lớn, tới chỗ tôi là thích hợp nhất. “ Lục Kiên Định nói rõ ý đồ:

Bình Luận (0)
Comment