Kết hôn với Giản Phàm là chuyện trông đợi từng ngày, còn về ly hôn thì chưa tưởng tượng ra được, cảm thấy ly hôn vẫn là cái gì đó to tát, chị hồ vừa xinh đẹp, giỏi giang lại còn hiểu lòng người như vậy, sao gặp phải bi kịch đó?
“ Ài, chúng ta làm cái nghề có độ nguy hiểm cao, nhưng nguy hiểm nhất không phải là an toàn nhân thân, mà là vấn đề hôn nhân. “ Lục Kiên Định liếc Giản Phàm một cái, thở hắt rằ: “ Nói thế này nhé, cưới một nữ cảnh sát không phải là chuyện may mắn gì cả, Hồ Lệ Quân ra thực địa, cậu chắc không lạ đi thực địa giờ giấc nó loạn thế nào, chồng cô ấy ngoại tình, kết hôn được có nửa năm mâu thuẫn đã không thể điều hòa. Chuyện này không thể trách ai hết, cưới vợ về mà phải thường xuyên ôm phòng trống, nam nhân đang tuổi tinh lực dư thừa, chịu nổi không? Chẳng quả Hồ Lệ Quân có chút đáng thương ... Kỳ thực không chỉ nữ, cưới một cảnh sát nam cũng thế mà thôi, nữ nhân cũng có nhu cầu đúng không, lại chẳng phải thời phong kiến yêu cầu người ta phải tắm trinh cửu liệt.”
Giản Phàm không nói gì, bất giác nghĩ tới mình và Hương Hương, Hương Hương vốn ngày từ đầu phản đối mình làm cảnh sát rồi, lần trước mình lái xe cảnh sát tới đón còn có một tên nhìn mình như kẻ thù, khỏi nói cũng biết là đang tích cực theo đuổi cô.
“ Mà này, cậu hỏi thế là có ý gì hả? Chê người ta từng kết hôn à? Nói cho cậu biết, người ta chưa có con, thế thì khác gì chưa kết hôn? Nữ nhân bây giờ chỉ cần chưa có con thì đều có thể coi là chưa kết hôn. Cậu chê người ta nhiều tuổi hơn cậu? Bây giờ đám tiểu cô nương hai mươi có khi cũng quả tấy vài lần rồi. Nữ nhân có tuổi mới biết thương nam nhân, hiểu không, bọn trẻ con chỉ nhõng nhẽo đỏng đảnh thôi, phiền lắm. Muốn ra tấy phải nhanh lên, thời buổi này nữ nhân tốt không nhiều đâu, đừng kén cá chọn canh, lên giường tắt đèn giống nhau hết, vợ chồng ấy, quản trọng lúc sáng đèn, hiểu nhau biết thông cảm cho nhau ...”
Lục Kiên Định lải nhải không ngừng, Giản Phàm phát hiện hắn còn nói nhiều hơn cả Tiêu Thành Cương, căn bản không giống một vị đội trưởng một đại đội, giống ông chú rảnh việc, hơn nữa càng nói càng không ra sao cả. Nhưng nói thế nào người ta vẫn là đội trưởng, Giản Phàm uyển chuyện nói:” Đội trưởng Lục, chúng ta đừng thảo luận vấn đề riêng tư được không?”
“ Được, vậy giờ nói chuyện công, muốn tới tổ trọng án không? Lương cao hơn đội hình cảnh một cấp, trợ cấp phúc lợi đều hơn, khi công tác bên ngoài một cái là đi khắp đất nước, du lịch không mất tiền. Hơn nữa cho cậu biết, tới đội trọng án rồi, theo đuổi Hồ Lệ Quân càng tiện, tôi biên hai người vào một tổ. Như thế cả sinh hoạt lẫn nhà cửa đều được giải quyết ... Ha ha ha, xem tổ chức quản tâm tới cậu không?” Lục Kiên Định nhìn Giản Phàm như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt:
Giản Phàm không còn gì để nói: “ Sao anh vòng đi vòng lại vẫn là chuyện ấy, không phải như anh nói đâu, tôi rất tôn trọng chị Hồ.”
“ Ài, tôn trọng có ảnh hưởng tới lên giường sao? Tôn trọng là tốt, phối hợp càng tốt. “ Lục Kiên Định nói hết sức hiển nhiên:
Giản Phàm trừng mắt lên, tuổi này rồi sao mà lắm chuyện thế, không thèm đáp nữa, vờ bị thương chưa lành, gà gật ngủ, không ngờ xe không về đội, mà lái tới trường cảnh sát. Chưa kịp hỏi thì cái mồm nhanh nhảu của Lục Kiên Định đã nói:” Giản Phàm, trời tối đen như vậy mà có thể bắn trúng nghi phạm, sáng nay tôi nói đưa cậu về đội, Tần Cao Phong nói đưa cậu tới đây, té ra cậu luyện dữ phết đấy nhỉ? Học cho tốt, xạ thủ giỏi nhất và tấy súng nhanh nhất ở Đại Nguyên đều trong đội cậu.”
“ Xạ thủ là Trần Thập Toàn đúng không? Vậy tấy súng nhanh là ai?”
“ Ha ha ha, cậu là đồng chí mới nên không biết, chính là Tần Cao Phong, trong mấy nghìn cảnh sát Đại Nguyên, tên đó quỷ nhất, mười mấy năm ở tuyến đầu, chưa từng rụng một sợi lông. Tôi và đội trưởng cậu thân thiết nhất, chuyện tôi thích làm nhất là khoét góc tường của hắn, cảnh sát chúng ta truyền nghề dạy nghiệp là một truyền thống ưu tú, hắn dạy cậu nửa chiêu thôi cũng đủ dùng. Thôi không nói nữa, ở phương diện này tôi phục hắn, thủ hạ của tôi quá nửa từng ở đại đội một. Cho cậu biết, làm cảnh sát ấy, là phải thành Tần Cao Phong.” Lục Kiên Định đánh giá Tần Cao Phong rất cao, lái xe vào trong trường, lại lắm mồm chào hỏi gác cửa, lái xe vòng vèo tới sân huấn huyện, có vẻ quen thuộc lắm:
Giản Phàm tò mò:” Đội trưởng Lục, anh nói đội trưởng tôi lợi hại như thế, vậy mà bao năm không được đề bạt, có phải do tính khí không?”
“ Ha ha ha ha, nhóc con tinh ý lắm, chuyện bí mật như thế cũng nhìn ra rồi, chỉ tôi mới nể cái mặt của thằng cha ấy chứ lãnh đạo trên một cấp không ai ưa hắn hết. Nói đi phải nói lại, người càng tài giỏi càng kiêu cũng là hợp lý, Tần Cao Phong là thế. Cậu tập luyện cho tốt, hắn ở bên trong đợi cậu.”
Giản Phàm suốt dọc đường bị Lục Kiên Định quấy nhiếu đã không chịu nổi nữa:” Đội trưởng Lục, tôi thấy anh hơn đội trưởng tôi nhiều lắm, lại hiền hòa, chắc là lãnh đạo thuận mắt anh lắm phải không?”
“ Tất nhiên rồi.” Lục Kiên Định không suy nghĩ, đáp luôn:
Giản Phàm cười toét miệng đóng cửa xe lại chạy mất, Lục Kiên Định cảm giác có chỗ nào không đúng, chợt vỗ đầu hiểu rằ, bị thằng nhãi đó vòng vẻo đá xoáy một phát rồi, không giận mà bật cười. Chú nhóc này cơ trí như thế, theo Tần Cao Phong thời gian, khẳng định là rất lợi hại, lại được Hồ Lê Quân dã man ngang ngược chỉ dẫn, tương lai thế nào cũng là tinh anh.
Nhân tài thế này, không thể bỏ quả.
Trường cảnh sát đã cho nghỉ phép lâu rồi, cả cái trường vắng tắnh vắng ngắt, vốn có chút sập sệ thì chớ, giờ thiếu bóng người trông càng thê lương, sân trường vẫn có giấy màu bị gió thôi bay loạn xạ, chắc là tàn dư của liên hoan cuối năm.
Giản Phàm đi tới sân huấn luyện, cửa khép hờ, chỉ có vài công nhân đang bận rộn tháo lắp gì đó, cứ theo hành lang trống trải đi, thi thoảng ngó đầu nhìn, một gian còn sáng đèn, đội trưởng ở trong đó.
Nơi này không giống chỗ tập bắn, nhỏ hơn nhiều, kiến trúc hình hộp chữ nhật, rộng chưa tới 5 mét, đủ hai ba vị trí bắn, Tần Cao Phong đứng đó, dưới chân có đống mẩu thuốc, xem ra đợi lâu rồi, mặt chẳng có tí cảm xúc nào.
Tiếp xúc lâu rồi, Giản Phàm không để ý điểm ấy, đoán chừng đội trưởng là loại người thẩm mỹ có vấn đề, bất kể nhìn nam hay nữ, già hay trẻ, đẹp hay xấu đều với ánh mắt nhìn tội phạm ấy, nếu không phải người quen thuộc sẽ không nhận ra biến đổi tình cảm của đội trưởng. Lâu ngày không gặp, Giản Phàm ưỡn lưng khép chân kính lễ, hưng phấn nói:” Đội trưởng, tôi Giản Phàm, nhận lệnh về đội.”
Giàn Phàm rất cảm kích vị đội trưởng luôn quản tâm tới mình này, trải quả chuyện vừa rồi, càng cảm thấy không có đội trưởng bình thường đốc thúc không có phát súng kia rồi.
Có điều Tần Cao Phong vẫn chẳng có biểu thị gì, không nóng không lạnh hỏi:” Vết thương lành chưa?”
“ Lành rồi ạ.”
“ Kể lại chi tiết chuyện ra thực địa xem nào.”
“ Vâng, là thế này ạ ...” Giản Phàm có vài phần đắc ý, nói thao thao bất tuyệt, từ lúc bắt liên hệ với nghi phạm ra sao, kể không sót chi tiết nào, dù sao đến cục cũng cho rằng đây là vụ án thành công, phó cục trưởng còn tới thăm mình. Bỏ đi chuyện bị thương thì Giản Phàm thấy mình đủ tư cách kiêu ngạo rồi, mơ hồ nhận ra dụng ý của đội trưởng.
Nghe Giản Phàm kể tình thế nguy hiểm ra sao, sắc mặt Tần Cao Phong không hề thay đổi, nghe hết nhìn chằm chằm rất lâu mới hỏi:” Cậu có cảm giác gì?”
“ Không, không có cảm giác gì.” Ánh mắt của đội trưởng bỗng dưng làm Giản Phàm khẩn trương:
“ Tào Hàng là kẻ phạm tội nhiều lần, bị đội tán thủ tỉnh khai trừ, hai lần vào tù, trong giới là nhân vật có chút tiếng tăm, bị hạ trong tấy cậu đúng là xui xẻo.”
“ Hì hì, tôi cũng không thấy hắn lợi hại lắm. “ Giản Phàm vểnh đuôi lên rồi:
Tần Cao Phong hừ một tiếng khinh bỉ: “ Cảm thấy sướng lắm chứ gì, sáng khoái lắm chứ gì, tự tin tăng lên một chút rồi chứ.”
“ Cũng có một chút ạ.”