Đúng là nịnh nọt trắng trợn, còn vờ vịt hỏi han, chúa tới sởn gai ốc nhưng kể vanh vách như thế chứng tỏ là xem kỷ lắm rồi, làm Dương Hồng Hạnh đắc ý vô cùng, mặt hếch lên trời: “ Vì anh có nhãn quảng như vậy, không cần bồi thường nữa, tặng anh đấy.”
Giản Phàm gặp họa được phúc còn vui hơn cả đối phương: “ Oa, vớ bở rồi, em yên tâm, anh sẽ trân trọng cất đi thưởng thức một mình. Lớp trưởng này, mấy bức ảnh nghệ thuật quá kinh điển, mở triển lãm cũng không thành vấn đề.”
“ Thế à, đó là tác phẩm của thợ ảnh áo cưới hiệu ảnh Đài Bắc đấy, Giản Phàm, anh thích nhất bức nào? “ Dương Hồng Hạnh vui lắm, hừ Lương Vũ Vân là đồ vô dụng, toàn nghĩ ra thứ bậy bạ, chiêu của mình mới là hiệu quả:
Giản Phàm thấy Dương Hồng Hạnh má đỏ au bộ dạng hạnh phúc như cô gái nhỏ, lấm lét nói: “ Đương nhiên là bức ít y phục nhất rồi.”
Dương Hồng Hạnh phì một tiếng, mặt tức thì nóng rực, lại thấy Giản Phàm không nói gì nữa mà cứ tựa cửa nhìn mình chằm chằm như tưởng tượng ra thứ không lành mạnh, không nhịn được đẩy y rằ: “ Miệng chó không mọc được ngà voi.”
Rồi nhảy xuống xe chạy mất.
Giản Phàm cất cái máy vào túi lầm bẩm, thật đúng là, nói dối tới mình cũng nổi da gà thì hí hửng, mãi mới nói thật được một câu dọa em gái sợ chạy mất rồi, ha ha ha ...
Ai nấy bận rộn chỉ mình nhàn, thu thập hành trang, lại bận rộn thêm mấy tiếng, nào là gạo Nguyên Dương, bột Vận Thành, dấm thơm Đại Nguyên, dầu salad, chân giò hun khói, mấy chục hộp ngũ vị hương. Trước kia không dám bén mảng tới nhà Hương Hương, cha mẹ cô không thích y, năm nay khác rồi, khoác lên người cảnh phục, tự tin hơn, cắn răng mua chai rượu đắt tiền, ít mỹ phẩm làm quà cho cha mẹ vợ. Vừa khuyên mãi vừa muả, vòng quảnh mấy cái siêu thị, Giản Phàm chất đầy hàng hóa ở khoang sau, tới trưa lái xe tới cty di động, nếu không phải đợi Hương Hương thì hai ngày trước đã về rồi.
Đứng ở trước cửa công ty, một thân áo gió màu đỏ, Hương Hương vô cùng bắt mắt, trông xâ như đóa loa kèn trên đỉnh núi ở quê Phong Lâm, bấm còi vài tiếng, cô gái nhỏ nhắn chạy tới nhảy lên xe. Trước đó bị thương, thêm vào Hương Hương bận rộn công việc, lâu lắm rồi không phát tiết thú dục, nhìn thấy Hương Hương trong trang phục mới, lòng ngứa ngáy ghé đầu tới làm tư thế hôn một cái.
Nhưng Hương Hương chẳng phải vừa, cong ngón tấy gõ cốp lên đầu y, rồi véo tai Giản Phảm chỉnh lại tư thế đáng hoàng, đanh đá nói:” Lái xe cho tử tế, lúc nào cũng giở trò lưu manh.”
Giản Phàm cười hì hì bật nhạc, khởi động xe, đi tới đường vành đai, lên đường cao tốc, trong xe ấm áp, mang theo niền vui trở về nhà, Hương Hương ở bên cạnh như cô vợ nhỏ bóc quít đưa tới tận miệng, tức thì cảm thấy được mùi vị của cuộc sống ngâm trong hũ mật.
Lên cao tốc, xe đi ổn rồi, Hương Hương như có điều muốn hỏi, vặn nhỏ nhạc xuống:” Giản Phàm, thời gian trước Tương Địch Giai có tìm anh không?”
“ Có, làm sao?”
“ Em hỏi anh cơ mà? Quản hệ hai người không bình thường à?”
Giản Phàm nghe vậy vui vẻ đáp:” Anh cũng muốn phát triển quản hệ không bình thường, nhưng người ta không chịu.”
“ Biết ngày anh không ra gì.” Hương Hương rõ ràng không bận tâm chuyện ấy, ghé tới vừa nhét quít vào mồm, vừa như dụ cung:” Cô ấy tới bệnh viện thăm anh không nói gì sao?”
“ Cô ấy nói thích anh, em tin không?”
Vừa không đàng hoàng liền bị Hương Hương nhéo tắi, hết kiên nhẫn chất vấn:” Anh là cái đồ ngốc, người ta mang tiền tới tận nơi, sao anh không nhận?”
“ Em nghe Hà Phương Lộ thì thầm cái gì rồi hả? Nữ nhân đó không tin được, cẩn thận người ta bán em đi đấy.”
“ Vì sao có chuyện không tìm em thương lượng?”
Giản Phàm xem thường:” Em tới rửa bát còn chẳng sạch, bảo anh tìm em thương lượng chuyện ẩm thực à, em hiểu gì chứ? Chuyện thịt ngâm nhà ta chưa bao giờ làm vào mùa hè, em không phải không biết, nhiệt độ cao một cái là thối chum, nhận tiền của người ta mà làm không được, tới khi đó đập nồi bán sắt mà đền à?”
“ Xin anh đấy, đây là thời đại nào vậy hả, máy lạnh còn thiếu à, kho lạnh, máy ion còn ít à, đó có phải là vấn đề không? Sao cái đầu anh không chịu thông, chị Hà ra giá 20 vạn, em tưởng anh chê ít, hừ, thế mà giá tăng lên rồi, anh không thèm lấy luôn. Có phải anh vì lấy lòng Tương Địch Giai mà không nhận tiền không?” Hương Hương cố ý kích thích:
Giản Phàm thở dài, đỗ xe lại ở giải phân cách bên đường, quảy đầu sang nghiêm túc nói:” Em giống bọn họ, IQ quá cao, thông minh quá mức rồi đấy, quá tin tưởng vào máy móc hiện đại, xem thường kỹ thuật truyền thống. Em đã bao giờ xem anh ngâm thịt chưa? Xem đã thấy xưởng làm thịt chưa? Một cái phòng có hai ba chục mét vuông, từng chum xếp sát nhau tới không có một khe hở, khi thịt chín cho vào ngâm, nhiệt độ giữa các chum có thể lên tới 50 - 60 độ, em có biết không?”
“ Giờ em thử tính đi, không gian lớn như thế, để giảm nhiệt độ xuống 5 tới 10 độ cần bao nhiêu cái máy điều hòa? Cho dù em có dư tiền lắp điều hòa, một khi nó tản nhiệt không đều là có vấn đề, 30 chum chỉ cần thối 3 chum là vụ mua bán này lỗ vốn. Dùng kho lạnh cũng được, có điều một cái kho lạnh cớ nhỏ giá mười mấy vạn, thứ thịt này lợi nhuận không nhiều, anh làm ăn để kiếm tiền hay là để lỗ vốn?”
Hương Hương không hiểu mấy chuyện này, càng nghe mặt càng tái đi:” Nói như anh tức là mùa hè không cách nào làm món này?”
“ Nhiệt độ không khí mà cao hơn 20 độ thì căn bản không được, 5 độ C là nhiệt độ thích hợp nhất, nguyên lý của nó giống làm dấm, xì dầu vậy, đều là dựa vào loại vi khuẩn đặc biệt lên men. Trừ khi em có thể khống chế nhiệt độ không đổi, nhưng em khống chế được cái này thì chi phí lại thành nan đề không cách nào giải quyết. Anh thừa nhận Cửu Đỉnh có thừa năng lực giải quyết vấn đề này, bọn họ có tiền mua thiết bị, cũng có thể bán món này trong khách sạn với giá cao để bù đắp chi phí. Nhưng những tiểu thương ở dưới làm sao đây? “ Giản Phảm không muốn rắc rối vì chuyện này nữa, giải thích thật cặn kẽ:” Em tìm hiểu giá thị trường chưa? Một cân thịt đầu lợn có 11 đồng, tim lợn gan lợn thì 13 đồng, còn tới mùa hè, cứ coi như họ có tiền đầu tư trang thiết bị đi thì làm thành phẩm phải tốn 15 đồng, bán sao đây? Đây là món ăn đại chúng, hay ở chỗ món ngon giá rẻ, dựa vào thị trường bình dân rộng lớn kiếm tiền, giá cao lên rồi, không có đại chúng ủng hộ em, em bán được nữa không?”
Đây mới là nút thắt không cởi được, mà người ở thượng tầng sống trong điều kiện ưu việt không hiểu, một người lương 100 vạn và người lương 1 vạn, không chỉ vẻn vẹn là hai giai cấp khác nhau, mà ở phương diện tư duy và quản niệm chi tiêu khác biệt, là khoảng cách lớn không thể vượt quả.
Nên Tương Địch Giai mới không thể hiểu được Giản Phàm.
“ Thì ra là thế.” Hương Hương ỉu xìu xìu như bánh đa nhúng nước, dậm chân liên hồi:” Em còn hi vọng chúng ta có nhà có xe, hóa ra là mừng hụt.”
“ Chẹp, xem xem, em luôn nói mình thông minh, sao lại suy nghĩ bế tắc thế? Không có nhà, chúng ta thuê, thuê lãi hơn mua nhiều, không xe thì chúng ta đi xe công, xăng còn được nhà nước trả, sướng bao nhiêu. Chúng ta mới hai mấy thôi, nghĩ mấy chuyện phiền lòng như thế làm gì cho chóng già?” Giản Phàm cười thỏa mãn, xem ra đang rất hài lòng với cuộc đời làm anh sát nhỏ của mình:
“ Anh ..” Hương Hương nghe vậy lại nổi nóng rồi, xỉa đầu Giản Phàm một cái:” Giản Phàm, sao anh không có chí tiến thủ gì cả, ở tỉnh thành lái xe tư mười mấy vạn người ta còn chẳng coi mình ra gì, anh lái cái xe cảnh sát nát đã vui rồi. Anh kiếm được 2000 một tháng đủ làm gì? Anh đợi em nuôi anh à? ... Mẹ em coi khinh anh, suốt ngày nói em chia tấy anh đấy, anh không biết thương em à? Còn lừa em đi xem mắt mấy lần rồi, toàn là người thành đạt, trong nhà ép em thế nào, anh có biết không? Em nói cho anh biết, năm sau gom tiền mua nhà, anh còn cứ sống cái kiểu được chăng hay chớ thế này, chúng ta đường ai nấy đi.”
Lời như búa nện vào ngực, Giản Phàm không cách nào biện bạc, vặn chìa khóa:” Không nói nữa, Tết rồi, nói chuyện này chẳng còn tâm trạng ăn Tết nữa.”
Xe tiếp tục đi, Hương Hương giận dỗi ngả ghế ra sau nửa nằm ngửa ngồi, nhìn Giản Phàm một cái không nói nữa, nhắc tới chuyện này là lại phiền lòng. Công ty của cô có mức độ thu nhập rất cao, muốn tìm một người trẻ tuổi mà đã sắm sửa được nhà xe không khó, người đùa cợt hoặc cố ý tán tỉnh cô cũng phải hai ba người, ai không hơn đứt Giản Phàm? Cô muốn sống cuộc sống đầy đủ tiện nghi, có thể diện, có địa vị, được coi trọng, nhưng trong lòng cô không cắt bỏ được tình cảm từ nhỏ này, nhưng tình cảm mà không có cơ sở vật chất vững chắc thì chẳng chắc chắn.
Tình cảm trong tiểu thuyết có thể thề non hẹn biển, trung trinh không dời, nhưng trong cuộc sống nó bị nhà bị xe chi phối, vật chất là thứ nâng đỡ là điểm tựa cho tình cảm.
Giản Phàm cũng phiền lòng lắm, an ủi:” Hương, đừng nghĩ nữa, nếu không được, sau khi chuyển chính chức, anh điều về Ô Long, hay là em cũng điều về, ở quê nhà đất rẻ, chi phí sinh hoạt không cao, chúng ta không phải phiền lòng nữa.”
Hương Hương mở mắt rằ, cắn môi nhìn Giản Phàm hồi lâu, thấy vẻ mặt y rất nghiêm túc, hoàn toàn không phải trêu mình, lòng càng chán, chẳng còn sức mà giận nữa, không trốn tránh thì bàn lui, chẳng có chút tiến bộ nào, cô hết hi vọng vào Giản Phàm rồi.
Rời cao tốc, đi trên con đường quốc lộ về quê, tuyết nhỏ lác đác rơi xuống, khung cảnh sông núi thiên nhiên đẹp vô kể, nhưng Hương Hương thì say rồi, Giản Phàm nhìn cảnh đẹp, nhưng không dám đánh thức cô, cũng không biết trong lòng cô gái nằm bên cạnh đã trải quả bao biến hóa phức tạp.
Ở tỉnh thành Dương Hồng Hạnh cũng vừa kết thúc cả trực bước chân ra ngoài phòng, đưa tấy đón bông tuyết, một mình cô đơn trên con đường lẻ loi lạnh giá, nhìn cặp đôi tấy trong tấy lại không khỏi chạnh lòng, với điều kiện của cô muốn tìm một chàng trai không có, nhưng trong tim cô đã lấp đầy hình bóng Giản Phàm.
Một cô gái có giả thế, có nhà có xe lại chẳng có được trái tim chàng trai mình yêu thương, một cô gái chiếm được trái tim đó, nhưng muốn nhà muốn xe ..
Dù thế nào thì Tết đã gần lắm rồi.
Hết Q2.
2 quyển đầu thực ra mới chỉ để làm nóng với giới thiệu hoàn cảnh tính cách nhân vật thôi, quyển 3 mới khác thác đề tài kịch tính.