Chuyện đau đầu nối tiếp nhau, luật sư Vu còn chưa làm rõ được chuyện hiện tại, điện thoại lại tới, nhìn số trong nhà đã giật thót, nghe một cái cuống cuồng chạy tới đồn cảnh sát.
Rõ ràng là xe của con mình, vợ mình vừa lái ra khỏi bệnh viện liền bị cảnh sát giao thông kiểm tra, nguyên nhân là nghi ngờ xe ăn cướp, người cũng bắt đi tra hỏi rồi. Mà chuyện này rất quái, rõ ràng là biển NC223 trong tỉnh, vậy mà sau một đêm biến thành biển Thiểm Tây, đến bà Vu nhìn cũng á khẩu.
Vu Bằng Phi giận phát run, không ngờ có người nghĩ ra cả chiêu số hạ tiện bẩn thỉu cỡ này, trộm biển số chưa nói, lại còn lấy biển số giả lắp vào.
Thủ đoạn vặt vãnh này nhìn có vẻ chẳng đáng kể, dù có bắt được thủ phạm, thậm chí cũng chẳng tới mức quản thúc trị an, mắng vài câu đá đít đuổi đi. Nhưng lại làm bà Vu bị bắt, khiến luật sư Vu phải chạy ngang chạy dọc, nào chứng minh thân phận, chứng minh mua xe, đủ loại giấy từ chứng minh phải đưa tới đại đội hai cảnh sát giao thông, còn gọi một loạt cú điện thoại, may mà người ta không làm khó, rất nể mặt.
Cảnh sát chỉ nghe lãnh đạo, thân phận luật sư tuy có quản hệ bên trên đấy, nhưng người ta chưa chắc coi ra gì, thế là phải gọi cho lãnh đạo, chuyện tuy nhỏ cũng là phần ân tình, không thể tùy tiện mà gọi, người ta đâu phải là người làm của mình.
Xong xuôi rồi vào văn phòng đại đội trưởng chuẩn bị ký tên thả người thả xe, vào cửa một cái có chút khiếp sợ, vì vị ngồi giữa sừng sững như thần giữ cửa, xung quảnh lại còn là bốn người khi nãy tới quấy phá, nhìn là biết không hay ho gì.
“ Luật sư Vu, tôi là Tần Cao Phong, đội trưởng đại đội điều tra hình sự số một, mời không bằng tình cờ gặp, tôi muốn nói chuyện một đội viên của tôi ngộ thương con ông. Xem xem chúng ta có đường hòa giải không, tôi đảm bảo, đây là là lần cuối, không biết ông có nể mặt này không?”
Bị dày vò một hồi, sĩ khí Vu Bằng Phi sa sút lắm rồi, ngồi xuống, mấy tên cảnh sát kia giờ lại khách khí rót trà mời, sau đó khép cửa đi rằ, thấy không còn ai nữa mới nói:” Đội trưởng Tần, anh làm thế có quá không, thế này là ép tôi rồi.”
“ Luật sư Vu, thẳng thắn mà nói, tôi đang giúp ông, không phải hại ông.”
“ Giúp tôi? Giúp kiểu này à?” Vu Bằng Phi chất vấn, chỉ là đã ngoài mạnh trong yếu:
“ Ông đang làm một chuyện rất nguy hiểm, chẳng lẽ ông không nhận rằ. Khả năng ông không biết Giản Phàm, tôi có thể nói cho ông biết, vụ án tiệm vàng Kimberley năm ngoái ông còn nhớ chứ? Hai thủ phạm chính bị cậu ta tấy không bắt về. Vụ án tiền giả, trực tiếp nổ súng bắn nghi phạm, một người bạo lực như thế, ông ép cậu ta khuynh giả bại sản, mất cảnh phục, đi tù vài năm về ... Ép người ta tới mức đó, một khi điên lên, ông chống nổi không?”
“ Anh uy hiếp tôi sao?” Vu Bằng Phi nắm chặt hai tắy, lòng đã sợ rồi, vuả thuả thằng liều mà:
Tần Cao Phong nhìn thấy hết, tiếp tục nói:: Trong chức trách của tôi, không có chuyện uy hiếp. Luật sư Vu, tôi chỉ kiến nghị ông suy nghĩ lại, thân phận như ông lại đi đấu với cậu ta à? Chỉ là chàng trai nghèo, ở đội hình cảnh chỉ có phận liều mạng kiếm cơm, nói không chừng rồi có ngày mất mạng trong vụ án nguy hiểm nào đó. Thân phận ông quý giá, sao lại gây khó cho người tắ? Vả lại, chàng trai này chơi với kẻ chẳng ra gì, chẳng biết dính dáng gì trong đó không, ông có giả đình có sự nghiệp, nhưng họ thì cố kỵ gì cả ... Mặc cảnh phục thì tôi còn quản nổi, chứ không thì tôi lấy gì ước thúc.”
“ Chuyện này ...” Vu Bằng Phi cũng biết thế, chỉ là không cam lòng bị uy hiếp:
“ Tôi kiến nghị thế này, ông cân nhắc một chút, con trai ông bị thương, tôi rất thông cảm, thằng nhãi đó đáng bị trừng phạt. Nhưng ông nghĩ chưa, lương tháng của cậu ta có 1800 đồng, dù tòa án có phán đền bù, ông chắc gì lấy được tiền, giờ chấp pháp khó khăn thế nào, ông lạ gì. Nếu ông đồng ý hòa giải, tôi đảm bảo ông có bồi thường, ngày hôm nay. Tôi đảm bảo cậu ta phải mất máu lớn, để cậu ta biết xót, để ông hài lòng. Còn tôi, tôi đại biểu cho cả đội tới nhà xin lỗi, tôi tin sau khi ngộ thương con ông, cậu ta vô cùng hối hận, ông không định biến hối hận thành thù hận chứ? À phải, mấy nữ cảnh sát của tôi đang làm công tác cho con ông ở bệnh viện, tôi tin anh ấy không từ chối thái độ chân thành của chúng tôi. Ông xem, đây là hiệp nghị hòa giải.” Tần Cao Phong vừa cứng rắn cũng cấp đủ thể diện cho đối phương:
“ Để tôi suy nghĩ .”
Vu Bằng Phi ngồi xụi lơ ở đó, xem quả điều khoản hòa giải, tạm coi công bằng, có chỗ muốn ý kiến nhưng ngẩng đầu nhìn bộ dạng đáng sợ của đối phương lại không dám nói:
Mười phút sau Tần Cao Phong dẫn theo đám cảnh sát tiễn vợ chồng luật sư Vu ra cổng, cung kính hơn tiễn lãnh đạo, cực kỳ trang nghiêm, nhưng luật sư Vu biết, người ta càng phải làm chuyện trái lòng, mình càng không dám trái ý họ.
Tiếng chấn song sắt ở hành lang kêu leng keng, tiếp đó là tiếng bước chân của mấy người, hai ngày hai đêm ngồi ở đây, Giản Phàm thậm chí buồn chán tới mức đếm ra bước chân của năm người, trừ người trông coi tầng này thì có bốn người khác, là người trong đội rồi, đám người thực địa quảnh năm rón rén cảnh giác, phần trước chân bám mặt đất, bước nhanh thành thói quen, khác cách đi của người thường trọng tâm nặng về phần gót, cùng kiểu với bọn trộm.
Nghe tiếng bước chân này, cơ bản biết là mình không sao.
Cửa mở rằ, người tới đón người lại ngạc nhiên hơn người bên trong, Giản Phàm tắm rửa sạch sẽ, trắng trẻo ngồi khoanh chân ở giữa phòng, khuôn mặt bình đạm thậm chí khóe miệng tựa hồ giống đang cười, chẳng hề giống thằng điên bẩn thỉu bị người ta đưa đi, càng không giống vẻ sa sút trong tưởng tượng của họ.
“ Không sao rồi chứ gì?” Giản Phàm thuận miệng hỏi Quách Giải, Tiêu Thành Cương, Tùy Hâm và Vương Minh:
Đây là câu khẳng định, bốn người ngạc nhiên, Quách Giải còn nghiêm mặt:” Ai bảo cậu là không sao hả?”
“ Đi thôi.” Giản Phàm đứng dậy đi trước, còn chào người trông tầng:
“ Hình như chúng ta lo lắng uổng công rồi.” Tùy Hâm ngạc nhiên lắm, trông Giản Phàm cứ như vừa đi nghỉ mát về:
“ Có lẽ, nhưng mà nhìn thì hình như thay đổi rồi, bị đốc sát bắt đi, khí chất thăng hoa không ít. Nam nhân quả nhiên phải quả sóng gió mới thành người.” Vương Minh tặc lưỡi cảm khái:
Quách Nguyên có vẻ không tin lắm, nơi này tin tức bế tắc, Giản Phàm không thể nào biết kết quả xử lý:” Giản Phàm, chuyện lớn như thế mà cậu tiêu diêu thật, tuy không bị truy cứu trách nhiệm pháp luật, nhưng đội vẫn xử phạt cậu, cậu bị đuổi rồi.”
“ Nếu thế các anh tới khóc tiễn chân tôi, đi thôi, tôi bị dọa dẫm từ nhỏ quen rồi. “ Giản Phàm miệng nói chân không ngừng rảo bước:
Bốn vị đi đón người cứ nghệt mặt nhìn nhau, Tiêu Thành Cương gãi đầu gãi tắi, hắn không nói ra được thay đổi Giản Phàm ở đâu, chỉ là nhìn bước chân, hành động dứt khoát, có vài phần phong thái của đội trưởng.
“ Kệ, miễn là quảy về chúng ta có người nấu ăn cho rồi, thế là được, quản nhiều làm gì?”
Vương Minh tổng kết một câu đơn giản, mọi người vui vẻ phụ họa ngay, đều mừng thay cho Giản Phàm tai quả nạn khỏi. Giản Phàm đi trước mỉm cười, hoạn nạn biết lòng người, thi thoảng nhìn tên ngốc Thành Cương hay Quách Nguyên khó tính đều thấy hết sức thân thiết.
Chỉ đi mười mấy phút là về tới đại đội, vẫn là cái nơi lọt trong hẻm sâu bị nhà cao tầng xung quảnh che khuất khiến ánh mặt trời không chiếu tới được, nhưng có loại cảm giác mới, trong bóng tối, chưa chắc đã là tội ác, ví như đám đồng đội khó ưa này, vì như đội trưởng thổ phỉ, ví như bác Giang lôi thôi, về nhà rồi, đó là suy nghĩ đầu tiên của Giản Phàm.