Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 221 - Chương 072: Tiểu Binh Chống Đại Tướng. (2)

Hắc Oa Chương 072: Tiểu binh chống đại tướng. (2)

Lần này người của Nhân Thông không dám báo cảnh sát, chẳng có lý do mà báo vì Đường Đại Đầu lấy danh nghĩa Uy Thịnh đi đòi nợ.

Chuyện vẫn chưa xong, phó tổng và thư ký tới chính phủ khu tìm người ủng hộ Nhân Thông phản ánh tình huống, không ngờ tới nơi người ta chẳng thèm tiếp.

Tới chiều càng kịch liệt, một quán ăn ở đầu ngõ Liếu, một quán trò chơi ở khu dân cư Khấu Trang, phòng đánh bài ở đường Tiền Tiến lần lượt xảy ra những vụ tụ tập ẩu đả, khiến hai bên bị thương. Nặng nhất bị chai bia đập vỡ đầu, nhẹ thì tấy chân chảy máu, bị đồn công an bắt giữ. Nhiều người có kiến thức biết đây là thế' lực tranh đấu, gần như đều là thủ hạ của Hắc Bì, mỗi lần gặp chuyện giải tỏa không thể giải quyết bằng biện pháp bình thường thì đầu do những tên này ra tắy. Đồn công an xử lý mấy việc này rất thuần thục, hỏi lấy lời khai quả loa rồi xác định là lưu manh đánh nhau, bồi thưởng tổn thất cùng xử phạt trị an.

Đáng thương là trước kia đi gây sự thì có người giao tiền phạt chuộc về, lần này vô duyên vô cớ bị đánh thì lại bị giam không ai ngó ngàng tới.

Thời buổi này đánh nhau không phải dựa vào nắm đấm có cứng hay không mà là chỗ dựa có vũng hay không. Người ta không sao mà mình lại bị giam hết, đám lưu manh hiểu chỗ dựa của mình có vấn đề rồi.

Ngày hôm đó bận rộn nhất chính là đám thủ hạ đàn em của Đường Đại Đầu, một nửa là lưu manh, một nửa là bảo an của Thịnh Đường và anh rể. Tới lúc này Đường Đại Đầu dù ngốc tới mấy cũng hiểu dụng y của mấy chiêu này, đám Hắc Bị bì đưa tới đồn công an tạm giam, tương đương chia cắt Nhân Thông, ông chủ không chỉ huy được thủ hạ mà thủ hạ không rõ bên trên xảy ra chuyện gì, mà thiếu chỉ huy thì đám lưu manh chỉ còn là lũ vô dụng.

Tiếp sau đó đi gây sự đánh nhau để cả hai bên đều bị bắt vào đồn, bên mình tất nhiên nộp phạt ra ngoài, đối phương thì nằm im đấy, toàn bộ thế lực Trương Nhân Hòa có thể sử dụng đã bị cảnh sát bắt sạch, quá tiện lợi, chả khác gi bỏ ít tiền thuê cảnh sát bắt người hộ.

Đường Đại Đầu phục anh rể nhất là hành động quyết đoán, không nương tắy, không làm thì thôi, một khi hành động là không cho đối phương cơ hội để thở, trừ bắt Hắc Bì thì còn lại là chủ ý của anh rể, chuyến này anh rể muốn nuốt chửng Nhân Thông rồi.

Minh thương ám tiễn liên miên bất tuyệt khiến thế lực ngoài sáng trong tối của Nhân Thông bị quét sạch, Trương Nhân Hòa lại ru rú ở nhà không đi đâu, không phải nghĩ cách đối phó mà là đã cùng đường hết cách rồi. Giống như rất nhiều nhà giàu mới nổi, Nhân Thông nhìn bề ngoài tài phú đã chất thành đống để triển lãm, kỳ thực sau lưng khoản nợ và nguy cơ cũng tích lũy, tới mức độ nhất định sẽ sụp đổ dây chuyền như domino. Chủ nghĩa tư bản sùng bài mậu dịch tự do còn không thoát khỏi vòng tròn quái ác này huống hồ xí nghiệp dân doanh nửa mùa? Lại còn ở cái thị trường nhân trị nhiều hơn pháp trị này.

Mở tiểu khu Liên Hoa đã đặt hết tài sản vào đó rồi, mới đầu lấy chính giá trị những căn nhà còn chưa xây để thế chấp vay tiền, đây là hành vi mượn thuyền ra biển, mượn vợ người khác sinh con, đây là chiêu số Trương Nhân Hòa vô cùng thuần thục.

Nhưng giờ thì tin đồn ngợp trời biến tiểu khu Liên Hoa thành ổ chó chuồng lợn cũng không bằng, vốn chỉ cần mở bán một tuần là đã thu hồi tài chính, về sau là khoản tăng trưởng kèm. Nhưng tai bay vạ gió đến đúng lúc, dù có hạ giá cũng chẳng ai thèm, xui xẻo hơn người đã mua cũng trả nhà đòi tiền, riêng áp lực vay ngân hàng đã đủ làm Nhân Thông sụp đổ.

Tin tức xấu liên tiếp truyền tới làm Trương Nhân Hòa sôi máu đập vỡ di động, suy sụp vùi đầu vào ghế sô pha, không thể liên lạc với đám tấy sai, ông ta biết toàn bộ thế lực của mình đã bị nhổ bật gốc. Suốt buổi chiều ngồi ở nhà nghĩ cách đột vây, nghĩ đi nghĩ lại đều không khả thi. Phía ngân hàng nếu không thấy lợi ích hoặc thêm tài sản thế chấp thì không lấy được tiền, phía chính quyền có quản hệ tới mấy cũng chẳng thể cưỡng ép ai đi mua nhà, tài chính đặt vào tiểu khu Liên Hoa thành đống rác rồi.

Thuả lần này quá uất ức, ở chỗ tới giờ không biết vấn đề bắt đầu nảy sinh ở đâu.

“ Tên vương bát đàn này dám đâm sau lưng lão tử ...” Trương Nhân Hòa càng nghĩ càng giận, cầm ly uống nước trên bàn đập choang một cái vỡ tắn tành:

Tiếng động làm mỹ nữ ở trong bếp giật này mình chạy rằ, nhìn chồng hờ ủ rũ không khuyên, đi lấy chổi quét mảnh vỡ.

Mỹ nữ vóc dáng xinh đẹp ngồi đó dọn dẹp, Trương Nhân Hòa chẳng hứng thú gì, cô gái như con chim nhỏ đáng yêu này còn ít tuổi hơn con trai ông tắ, nghĩ tới cuộc sống của mình bây giờ, biệt thự, xe sang mỹ nữ nói không chừng một đi không bao giờ quảy lại nữa, cảm khái:” Tiểu Tuệ, chồng em sắp thành ăn mày rồi, em có còn theo anh không?”

Tiểu Tuệ coi như trò đùa, lườm một cái:” Chồng nói gì thế, anh giỏi nhất mà.”

Câu này thường nghe mỹ nữ thỏ thẻ trong chăn, chỉ là lời nữ nhân dỗ nam nhân thôi, Trương Nhân Hòa chẳng bao giờ coi là thật:” Thế hệ của anh, người phất lên không nhiều, không mất sạch tiền ở TTCK phải treo cổ thì cũng buôn lậu bị bắt mà vào tù, luyện sắt lỗ vốn phải nhảy lầu. Giàu lên trong một đêm thì cũng trắng tấy quả một ngày, anh thấy nhiều rồi, nói không chừng chồng em cũng có kết cục như thế.”

“ Đáng ghét, sao hôm nay toàn nói những lời nhụt chí, có em bên cạnh, anh sợ gì?” Tiểu Tuệ nũng nịu:

Thân thể trẻ trung thơm tho sán tới, Trương Nhân Hòa xuả tắy: “ Em đi đón đám phó tổng.”

Trời nhá nhem tối thì phó trong dẫn mấy trung tầng mang theo vài phần hớn hở tới nhà: “ Chủ tịch, Uy Thịnh đã đồng ý mai gặp chúng ta ở công ty.”

Trương Nhân Hòa như vớ được cọng cỏ cứu mạng: “ Thật sao? Họ có đưa điều kiện gì không?”

“ Không ạ.”

“ Không đòi tiền à? Khoản tiền 40 triệu vay bọn họ gom đủ chưa?”

“ Chủ tịch, chúng tôi chạy hết cả chiều cũng chỉ có hơn 20 triệu, không cách nào có nhiều hơn nữa.”

Trương Nhân Hòa tự biết tình thế của mình không thể đòi hỏi nhiều hơn, có một nửa cũng ăn nói được rồi: “ Đám Hắc Bì đâu, bị giam chỗ nào?”

Mấy người phó trong đều lắc đầu, mặt lộ vẻ khó khăn:” Chủ tịch, nghe nói là đồn công an Tây Sơn, nhưng chúng tôi tới lại không thấy người đâu, hỏi không ai biết.”

“ Các anh đi đi, là do tôi bị ma bịt mắt, biết rõ Uy Thịnh có bối cảnh cho vay nặng lãi mà còn dám quịt tiền người ta ... Ài, tới đâu hay tới đó. Nếu người ta giơ cao đánh khẽ thì tôi phải thắp hương cảm tạ rồi.” Trương Nhân Hoa đã anh hùng mạt lộ, giờ chỉ mong người ta tha cho một con đường sống thôi:

Phó tổng cẩn thận nhắc:” Chủ tịch, tôi thấy mục tiêu của Uy Thịnh không phải là tiền, mà là muốn nuốt công ty của chúng tắ.”

“ Ha ha ha, bằng vào cái công ty của hắn à, cao lắm chỉ có vài chục triệu lưu động, cái ngành nghề này hắn hiểu được mấy? Công ty chúng ta tuy lớn, nhưng khoản nợ cũng cao, kẻ nào dám nuốt vào, không sợ nghẹn à? Tặng không cũng chẳng ai dám sáp nhập.”

Trương Nhân Hòa cười phá lên, đó là chiêu mà ông ta không lo nhất:

Đám phó tổng ngượng ngùng lui rằ, cô vợ nhỏ bận rộn cả chiều nấu xong món cháo chân giò, nhún nhảy vui vẻ mang ra thì Trương Nhân Hòa đã tâm lực kiệt quệ cuộn mình ở góc ghế sô pha ngủ rồi .

Có người nhìn ảnh thương tâm, có người nâng chén tiêu sầu, có người cảm thản vận mệnh gập ghềnh và có người đang xuân phong đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment