Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 238 - Chương 089: Tiếng Súng Đêm Mưa.

Hắc Oa Chương 089: Tiếng súng đêm mưa.

Đoàng! ... Đoàng! ... Đoàng!

Tiếng súng vang vọng ở trong sân hấn luyện vắng vẻ, trời mưa như trút nước, đã sắp tối rồi chỉ còn lại một bóng người cô tịch, một tấm bia lẻ loi và những tiếng súng liên hồi, không biết bắn bao lượt rồi.

Súng có thể mang tới cho người cầm nó cảm giác sức mạnh trong tắy, từ sự mát lạnh của kim loại, từ lực giật cực mạnh của súng K54, đều làm Giản Phàm thấy rất sảng khoái, mỗi viên đạn bắn ra là một lần thỏa mãn, chẳng cần biết chính nghĩa hay tà ác, chẳng cần biết hèn nhát hay dũng cảm, súng trong tấy sẽ làm người ta sinh ra dũng khí.

Bất tri bất giác Giản Phàm đã bắn hỏng 2 khẩu K54 cũ rồi, cái khẩu súng truyền thống nổi tiếng ở hai giới quân cảnh này tuy không nhỏ nhắn như khẩu 64, không đơn giản như khẩu 77, nhưng hơn ở chỗ ổn định và uy lực. Có lẽ đúng như đội trưởng nói, đây là thứ đồ chơi tốt nhất của nam nhân, chỉ có nam nhân đủ cường hãn mới điều khiển được món đồ chơi đầy bạo lực này.

Chỉ dùng một loại súng, chỉ có một mình, Giản Phàm thích loại súng cũ này giống như thích dao phay, nơi này trở thành không gian thoải mái nhất để mình có thể tận tình thể hiện, Giản Phàm muốn thành một nam nhân đội trời chân đạp đất như đội trưởng, muốn thành nhân vật truyền kỳ hai giời cảnh sát thương nghiệp như Lý Uy, càng muốn trở thành Tương Cửu Đỉnh tuy không quyền thế nhưng tài phú nắm trong tắy.

Phí Sĩ Thanh ăn ba ngày, chơi ba ngày sau đó tiêu sái bỏ đi, từ trên người thằng béo, Giản Phàm thấy cái bóng dáng bản thân ngày xưa mà mình đã bỏ lại đằng sau.

Nam nhân sống phải dám gánh vác, khi không có gì để dựa thì luôn có bản thân để dựa dẫm tin tưởng, chẳng có chuyện gì khó, giống như lần này có được nhà rồi, mình sẽ còn có được nhiều hơn nữa.

Giản Phàm lần thứ hai tới căn nhà mới, 105 m 2, lớn hơn căn nhà 80 m2 mà cha mẹ cả đời mới có được, cái căn họ nhỏ xíu của Hương Hương càng chỉ là trò cười, mình làm được rồi, mình không hề vô tích sự.

Đoàng! ... Đoàng! Đoàng! ...

Đạn liên tiếp bắn trúng bia di động, gần như không cần nhắm, đôi mắt khiếm khuyết của y vốn không thích hợp để bắn súng, nhưng giờ y khắc phục được hoàn toàn rồi. Bắn, không phải chỉ bằng mắt, mỗi phát súng bắn rằ, giác quản của Giản Phàm phát huy tới đỉnh cao, cảm giác từng cử động nhỏ của bản thân, nghe rõ tiếng nổ của đạn trong nòng súng, ngửi thấy mùi thuốc súng bốc lên, càng rõ đạn sẽ bay trúng chỗ nào.

Trần Thập Toàn từng nói khi bắn súng tới mức độ cực hạn có thể dùng giác quản thứ sáu bắn mục tiêu. Giản Phàm luôn cho rằng đó là lời khoa trương nghệ thuật hóa, có điều hôm nay đã mơ hồ cảm giác được súng và người hòa nhập vào một. Giống như đội trưởng từng nói, bia không ở trong mắt mà là ở trong lòng, Giản Phàm cảm thấy nó quá hình tượng, nhưng hôm nay bắn tới băng thứ sáu, y nhận ra rồi.

Có lẽ mục đích không phải ở cái bia trước mắt, mà là cái bia ở trong lòng.

Trút hết đạn rằ, lòng thỏa mãn tột đồ.

“ Khà ...” Giản Phàm thở ra một hơi tựa hồ vừa uống ngụm bia mát lạnh, hơi dừng lại một chút, tích tắc xoay người, súng nhô ra dưới nách, cạch, người nghiêng đi, tấy chĩa tới, cạch, chân đạp đất nhảy lên, cạch, không có viên đạn nào bay ra cả ... Nhưng Giản Phàm khẳng định, 3 phát trúng hồng tâm.

Hiểu rồi, Giản Phàm tỉnh ngộ.

Mình hiểu rồi, mình biết mình phải làm gì rồi, minh không sợ nữa, trước kia mình nắm tấy Hương Hương luôn sợ vuột mất cô ấy, trước kia muốn nhận tiền bẩn lại sợ mang tiếng xấu, muốn ra ngoài xông pha lại quyền luyến giả đình.

Cuối cùng lo được lo mất nên chẳng làm được gì.

Giờ mình không sợ nữa, tiền bẩn hay không bẩn thì mình cũng nhận rồi, còn nhận không ít, xông pha thì cũng đã xông pha rồi, sinh tử cũng vượt quả rồi, một tên tội phạm hung dữ như Tào Hàng còn bị mình làm sợ vãi đái, một kẻ bất cần như Bì Hương Nam bị mình xoay như chong chóng, Nhân Thông từng như người khổng lồ bị mình dẫm dưới chân.

Vậy có gì mà phải sợ nữa?

“ Mình ... Không ... Sợ .. Gì ... Hết.”

Cạnh, băng đạn lắp vào, Giản Phàm đứng thẳng lưng, tấy chĩa ngang, mắt nhìn thẳng, đoàng! Trúng ngày bia di động vừa nhúc nhích, toàn thân sừng sững đứng đó như ngọn núi bất động, nhưng bất kể bia di chuyển thế nào đều trúng một phát đạn làm nó rung rinh.

Đoàng! Phát súng cuối cùng bắn ra trước kia bia hoàn toàn biến mất.

10 điểm.

Từ từ hạ súng xuống, từ từ thở ra một hơi, khoái cảm tỏa ra từng lỗ chân lông, bình ổn mà sướng khoái.

Bốp! Bốp! Bốp! Tiếng vỗ tấy vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, huấn luyện viên Trần tán thưởng:” Giản Phàm, thật không đơn giản, cậu có sự tiến bộ rất lớn đấy, tôi thấy cậu không kém gì vận động viên chuyên nghiệp nữa. Tư thế vừa rồi cực kỳ chuẩn mực, bắn súng phải như thế mới đúng, có hứng thú học bắn súng thi đấu không? Còn trước đó, không hiểu đội trưởng cậu nghĩ cái gì nữa, mấy tư thế chẳng ra gì đó chẳng ai chấp nhận.”

“ Ha ha, mấy tư thế đó do tôi tự sáng tạo thôi, cao thủ thiên hạ nhiều lắm, tôi đi bêu mặt làm gì.” Giản Phàm khiêm tốn nói, vẻ mặt khoát đạt tự nhiên, thi đấu không phải thứ y theo đuổi:

“ Vậy cậu luyện thứ này làm gì?”

“ Chơi thôi, tôi phải cám ơn đội trưởng của tôi, không có anh ấy, tôi không biết là chơi súng vui như thế?”

Huấn luyện viên Trần thấy khó hiểu càng thấy tiếc nuối:” Chơi à? Ha ha ha, đúng là có hứng thú thật. Phải rồi, có một cô gái đợi cậu ngoài sảnh đã lâu, tôi bảo cô ấy vào, nhưng cô ấy không muốn làm phiền cậu.”

“ Ai thế?”

“ Làm sao tôi biết.”

Giản Phàm đi nhanh ra ngoài, trường bắn cách ấp rất tốt, mặt đất cách đó ba mấy bậc thang căn bản không nghe thấy tiếng súng.

Bên ngoài trời đã tối đen, đèn nê ông chiếu ánh sáng trắng lành lạnh khắp phòng, một cô gái ngồi vắt chéo chân, quần jean màu xanh lam ôm lấy đôi chăn dài gợi cảm, giày cao gót đỏ bắt mắt, chiếc áo vàng rộng cổ, hai tấy ôm vai, run run dựa vào ghế sô pha, vài lọn tóc ướt dán lên trán.

Giản Phàm bật cười đi lên đón: “ Quản lý Tằng, làm sao lại để bị mưa ướt thế?”

“ Còn không phải vì anh sao? Đường Đại Đầu chết tiệt mượn xe tôi không biết đi đâu rồi, bắt tắxi thì ở đây không cho vào trong sân sau, tôi phải đội mưa chạy vào. “ Tằng Nam có chút giận dỗi hai tấy xoa xoa vai, ban ngày ở Đại Nguyên nóng vậy đấy, buổi tối nhiệt độ giảm sâu, chưa nói mấy hôm nay trời mưa suốt, khá lạnh:

“ Chuyện này gọi một cú điện thoại là được, sao phải làm thế này ... Chậc, tôi không thể cởi áo cho cô được, tôi chỉ có mỗi cái áo này thôi.” Giản Phàm nói đùa, nhìn chiếc áo thấm nước dán lên thân hình uốn lượn càng hoàn mỹ:

Tằng Nam cũng không ngại, nhấc túi sách lên, hai người đi ra ngoài, trời càng tối nhưng mưa thì càng to, Giản Phàm mỉm cười quảy sang:” Chạy chứ?”

“ Được!”

Hai người như hai đứa trẻ con ôm đầu hét lớn lấy tinh thần rồi chạy vào cơn mưa, vừa chạy vừa la hét.

Lên xe rồi Giản Phàm vội vàng bật điều hòa, tìm một chiếc khăn lông đưa cho Tằng Nam, nhìn Tằng Nam nhoẻn miệng cười, y cũng cười theo.

Nụ cười không vô tư đơn thuần như trước kia, cũng không quả loa như mấy tháng vừa rồi, mà là nụ cười thật sự, cái này mưa gió bão bùng thế này, có một cô gái đợi mình, dù có chút ngăn cách cũng không bận tâm nữa, lòng ít nhiều cảm động.

Vài sợi tóc ướt dán lên gò má mỹ lệ, nước mưa vẫn chảy từ mái tóc xuống chiếc thun màu vàng, chiếc áo giờ đã vài chỗ gần như trong suốt nhìn thấy rõ ràng hình dáng ưu mỹ đồi ngực đáng kiêu ngạo kia, Tằng Nam vừa lau tóc vừa trách:” Anh giỏi thật đấy, trời mưa như thế còn tới đây ... Vốn muốn gọi điện thoại cho anh, lại sợ con người nói hay nói dở đều không lọt tắi, đành tự mình tới. Giản Phàm, trông tôi cũng tới mức mặt ma răng quỷ khiến anh phải né tránh như thế chứ?”

Bình Luận (0)
Comment