Giản Phàm ngồi xuống, thấy đối phương nói chuyện có thành ý cũng không dùng thái độ đối phó nữa:” Tôi xem rất nhiều hồ sơ, hơn hai nghìn cái ở trong đội, một nghìn hồ sơ trong quyền hạn trên mạng, tôi có cảm giác là, tội phạm chia làm 3 tầng cấp. Thứ nhất, vì thỏa mãn nhu cầu sinh lý, ví như cơm no áo ấm mà phạm tội. Loại thứ hai là do tâm lý biến thái, ví như hãm hiếp, giết người hoặc tội phạm ác tính. Thứ ba là loại khuynh hướng nghề nghiệp, đây là tầng cấp cao, gây án có kế hoạch tỉ mỉ, sau khi thực hiện xong hưởng thụ thành quả mang tới, chú thấy ở loại nào?
“ Cậu đã nói đáp án rồi.” Quách Định Sơn gật gù:
“ Đúng, camera giám sát trên đường bị hủy, xe bỏ lại ở địa điểm rất loạn khó lấy chứng cứ, quần thể người chứng kiến đông, vậy đây là kẻ phạm tội loại thứ ba, loại này giỏi che dấu hành tung, không tùy tiện mạo hiểm. Giống vụ án Hứa Sơn vào năm 95, còn cả vụ án đột nhập cướp bóc của nhóm người Cao Mỗ mà chú từng xử lý. Những kẻ này đều ẩn thân mấy năm mới bị bắt về quy án. Liên hệ với vụ án này cũng vậy, từ A, B, C, D thậm chí là E đều có phân công tổ thức rõ ràng, đây là người cực kỳ chú trọng chi tiết, là màn gây án đặc sắc nhất của Đại Nguyên từ trước tới nay.” Những điều này kỳ thực do Giản Phàm về sau tổng hợp lại, khi đó đa phần dựa vào trực giác phán đoán, thậm chí còn có được chút gợi ý từ mô hình của Ngô Đích:
“ Ồ, cậu đọc cả vụ án tôi xử lý kia à, đúng thế, quần thể người chứng kiến lớn mới dễ trộn lẫn thông tin thật giả đánh lạc hướng điều tra, không như ở hiện trường kín, nghi phạm không cẩn thận nói một câu mà chỉ người trong cuộc mới biết thì nguy rồi. Này cậu có biết vụ án Phi Hồ không, vụ đó mới thực sự là đặc sắc.”
“ Chú Quách, cấp bậc của tôi không đủ, không tiếp xúc được nhiều vụ án trọng đại, chú kể xem ...”
Một già một trẻ đều là người thích vùi đầu vào hồ sơ, hôm nay đều có cảm giác gặp được tri âm, nói chuyện quân luôn đang ở đâu.
Hồ Lệ Quân gân xanh nổi trên trán, có kích động muốn đấm cả già cả trẻ một trận, cả hai tấy đều đặt sầm xuống bàn, giọng kiềm chế:” Hai vị, nói về vụ án này đi chứ.”
Quách Địch Sơn giật nảy mình, thấy hổ cái đã ra uy, vội vàng bảo Giản Phàm:” Sóng sau xô sóng trước, Giản Phàm, cậu nói đi.”
Giản Phàm khách khí:” Chú Quách, chú đừng bảo tôi nói linh tinh nhé.”
Hồ Lệ Quân và Ngô Đích nhìn nhau, đều nhìn ra sự bất lực của đối phương, Quách Định Sơn đã nghỉ hưu, được cục thuê lại, là nhân vật loại cố vấn, bình thường gặp vụ án thưởng chỉ điểm vài câu, là người nghiêm khắc khó gần, hôm nay lại trò chuyện say sưa với một chàng trai.
“ Được, giả thiết tôi là nghi phạm chính A, chú Quách là D tiếp ứng bãi đỗ xe, chị Hồ là B và anh là C. Tôi theo đuôi bốn người áp tải tiền, tới khi ra ngoài đại sảnh thì bắn chết bảo vệ không đội mũ sắt, người còn lại quảy đầu, tôi bắn chết luôn. Phát súng của tôi là hiệu lệnh, B, C từ chỗ phục kích động thủ bắn người xách valy. Chú ý, chỗ này mới quản trọng, D khởi động xe đúng lúc súng nổ, xoay xe quảy đầu, khi đó phía trước và sau đều bị che khuất, B và C bỏ đi, số người chứng kiến thực sự không nhiều. Còn tôi, thấy hiện trượng đúng như dự tính, không có chuyện bất ngờ, liền quảy vào trong, khi đó dù tôi có hốt hoảng bỏ chạy cũng có ai nghi ngờ ... Nếu có chuyện ngoài dự liệu, tôi là người áp trận, nếu B, C bắn trượt, tôi sẽ bắn bồi, nếu có người phản kháng, tôi cho thêm một súng là vẹn toàn.”
“ Vậy vì sao để lại nhân chứng? Sao dùng súng hơi?” Ngô Đích nhìn Giản Phàm nói chuyện hùng hồn trực tiếp phủ nhận suy luận của mình thì rất không thoải mái, hỏi ra câu hỏi chính bản thân cũng gặp khó:
“ Tiểu Ngô, đầu óc cậu quá chậm, không theo kịp tội phạm rồi.” Quách Định Sơn đáp thay Giản Phàm:” Sử dụng súng hơi cũng chính là một mắt xích trong kế hoạch, tổ trưởng Hồ, tôi hỏi cô một câu nhé, nếu như khi đó chết bốn người, cô là người bàng quản, cô sẽ làm thế nào, trả lời nhanh.”
“ Bỏ chạy, hoặc đứng từ xâ nhìn?”
“ Vậy nếu như còn hai người sống sót, còn hoạt động, thậm chí đang la hét?” Quách Định Sơn lại hỏi:
“ Cứu người!” Hồ Lệ Quân vọt miệng, tức thì hiểu rằ:” Bọn chúng muốn dùng quần chúng phá hoại hiện trường.”
“ Chị thật thông minh.” Giản Phàm cười hì hì được thể lên mặt khen:” Đây là cửa bệnh viện, sao có thể thấy chết không cứu, cáng này, nhân viên cấp cứu này, tội phạm có để lại dấu chân cũng bị đám đông dẫm nát hết.”
“ Lợi hại.” Ngô Đích thốt lên, đây là nguyên do tội phạm dùng ba khẩu súng:
Hồ Lệ Quân trừng mắt với Giản Phàm, những lời này đáng lẽ nên nói với cô khi ở trên xe rồi mới đúng, chú nhóc này trí tuệ thì cao mà giác ngộ thì thấp:” Tiếp tục nói manh mối đi, chúng ta nên điều tra từ đâu, đừng để tốn thời gian.”
Quách Định Sơn rất thoáng đạt phẩy tấy với Giản Phàm:” Nói ra đi, cậu là người đầu tiên nghĩ rằ, tôi nói có chút hiềm nghi ăn trộm trí tuệ người khác, chàng trai, thoải mái nói.”
“ Chị Hồ, chị bỏ quả một vấn đề trọng yếu, 110 tới đây mất 13 phút, hơi lâu, mà khi tới nơi phòng cấp cứu đã lấy đạn khỏi người bị thương, tức là chưa tới 10 phút đã tổ chức phẫu thuật rồi, ai tổ chức? Không phải tôi nói có vấn đề, mà tôi thấy đáng nghi, có phải là tên bác sĩ giả chỉ huy không ... Thông tin tôi biết chưa nhiều, suy nghĩ tới đây là đứt rồi, tôi muốn xem những tin tức mới nhất thu thập được.” Giản Phàm không dám nói chắc:
“ Chàng trai làm tốt lắm, tôi xem với cậu, Tiểu Ngô, mang hết tin tức tới đây.” Quách Định Sơn nói rồi lấy kính lão ra đeo vào, chia cho Giản Phàm một phần tài liệu, bắt đầu ngồi xem không để ý tới ai nữa:
Hồ Lệ Quân sở trường ở thực địa tất nhiên không xen vào, cùng Ngô Đích lui ra ngoài:
“ Lục Kiên Định, cậu làm ăn kiểu gì thế?” Trong tổ chuyên án chỉ còn lại chi đội trưởng, liên tục bị cục công an rồi lãnh đạo thành phố gọi điện làm phiền, đợi tới gần 18 giờ, đã quả 6 tiếng mà đội trọng án không có tiến triển gì, gọi điện giáo huấn:” Mấy tiếng trôi quả rồi, đường đường đội trọng án mà ngày cả nghi phạm số một ở hiện trường, tài xế lái xe cũng không tìm thấy ... Cái gì? Có khả năng tới nhà thân thích ở ngoại ô? Lúc nào rồi mà cậu chỉ có một câu khả năng ? ... Tôi nói trước luôn nhé, vụ này mà hỏng, cậu cuốn xéo xuống đồn làm công tác hộ khẩu cho tôi ... Trước khi trời tối không bắt được thì cách chức, ai bắt được tôi cho làm đội trưởng đội trọng án ... “
Nói xong cúp điện thoại cái sầm một cái, kỳ thực chỉ là những lời đe dọa thôi, phát tiết một phen, trên cục đang tổ chức hội nghị về chuyên án 6.24, nơi này đừng nói là tiến triển, một chút manh mối có giá trị cũng không tra ra được để ăn nói với bên trên.
Dạ dày lại nhâm nhẩm đau rồi, đang định kiếm viên thuốc uống tạm thì tiếng gõ cửa vang lên, chi đội trưởng nói lớn:” Vào đi.”
Thư ký của tổ tin tức đi vào:” Báo cáo, vừa nhận được tóm tắt hội nghị chuyên 6.24 trên cục, bảo mật cấp hai.”
“ Nói nội dung.”
“ Tham giả hội nghị có cục trưởng Lương, bí thư chính pháp ủy Trương, phó thị trưởng ...”
“ Thôi, thôi, giờ nào rồi mà còn đọc mấy thứ vô nghĩa đó, nói nội dung, kỳ hạn mấy ngày?”
“ Mười ngày ạ.” Thư kỳ ngượng ngùng trả lời, không dám dài dòng nữa:
“ Có tin tức từ bệnh viện chưa? Quách Địch Sơn và khoa trưởng Ngô đã đi rất lâu rồi, có phát hiện gì không?”
“ Không có tin tức mới nhất, nhưng tiến hành miêu tả lại chi tiết cách thức gây án, xác thực được nghi phạm chính sau khi nổ súng lui vào bệnh viện.”
“ Thôi thôi, toàn là nói xuông chẳng được tích sự gì, không bảo cô, ra ngoài đi.”
Chi đội trưởng phất tấy cho thư ký lui, nhăn nhó ôm bụng, dạ dày càng đau rồi.