Tiêu Thành Cương còn đang đắc ý vì hôm quả mình không đi theo Giản Phàm làm chuyện ngu ngốc, ai ngờ lại gặp họa.
“ Thằng chó này. “ Quách Nguyên nổi nóng, đẩy cửa xe đi xuống đá một phát lăn xuống đất, chửi:” Mẹ nó, sao mày để Giản Phàm vào núi một mình giữa đêm hôm như thế à? Có biết vì sao đi tra án không được đi một người không, là để hỗ trợ cho nhau, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Mày ở trên xe ngủ chứ gì ... Cái thứ vô dụng này.”
Vừa chửi vừa đá, Tiêu Thành Cương nhảy như khỉ né tránh luôn mồn kêu oan, mấy người khác cùng trừng trừng mắt phẫn nộ, tới khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát mới ngừng. Bảy tám chiếc xe đỗ lại, lấp kín con đường thôn quê, Tần Cao Phong, Hồ Lệ Quân, Lục Kiên Định dẫn theo đáp pháp y áo trắng chạy tới.
Lục Kiên Định vừa xuống xe đã lên giọng lãnh đạo:” Mọi người đợi ở đây, lát nữa thống nhất chỉ huy lên núi lấy vật chứng.”
Hồ Lệ Quân thì hỏi gấp:” Giản Phàm đâu?”
Không rõ là ai đáp:” Ở trên núi cùng với chú Trần.”
“ Xem kia, Oa cả xuống rồi.”
Tiêu Thành Cương lớn tiếng hô, mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, có hai người, một người cõng người còn lại.
“ Á ...”
Hồ Lệ Quân thất kinh còn nghĩ rằng Giản Phàm bị làm sao chạy tới, Tần Cao Phong sợ phá hỏng hiện trường quát lớn ngăn cản không cho cô tiến lên:
Ở đằng xâ có hai người đang chầm chậm men theo sườn núi thoai thoải đi xuống, Giản Phàm nằm trên lưng Trần Thập Toàn, mặt mày bơ phờ như người bệnh:” Chú Trần, bỏ tôi xuống đi, tôi có bị thương đâu, người ta nhìn thấy cười cho.”
“ Cậu mặt dày như thế còn sợ bị cười à?” Trần Thập Toàn không cho ý kiến, xốc lên trên một chút, vừa đi vừa nói:” Thằng nhãi, hôm quả mắng cậu, hôm nay cõng thế này là hòa nhé. Cái thằng nhãi con, nửa đêm lên núi, chẳng may có bề gì, tôi để mặt này vào đâu ... Làm việc tùy tiện, đến cái giày cũng mất.”
“ Chú Trần, chuyện nào ra chuyện nấy chứ, chú có cõng tôi, tôi cũng không nhận ân tình này đâu nhé.”
“ Còn chưa đánh cậu là may đấy, năm xưa tôi dạy dỗ đệ tử, cầm súng mà không vững là tôi tát cho rồi ... Mấy năm quả tính khí tốt hơn nhiều, đừng có mà không biết điều.” Trần Thập Toàn mắng:
Giản Phàm bám vào lưng Trần Thập Toàn, hai tấy cầm hai cái mũ cảnh sát, một cái mũ còn cắm hoa mấy bông hoa cúc dại, ống quần thì rách một bên tới tận gối, giày mất một cái, mặt mũi chân tấy không chỗ nào không xước xát dỉnh cỏ và bùn đất, cực kỳ thảm hại.
Tới chân núi, Giản Phàm dứt khoát đi xuống, cả đội ùa tới đón đều phí cười, Tiêu Thành Cương phản ứng mạnh nhất, ôm bụng cười. Giản Phàm như moi dưới đất lên vậy, cúc áo thì đứt, giày thì mất, bám Trần Thập Toàn đi tập tễnh, đúng là thảm, đâu còn phong độ soái cả thường ngày, đến cả Tần Cao Phong còn nhếch mép cười.
“ Cười cái gì, ngậm mồm hết lại ... Đứa đồ đệ này của tôi còn giỏi hơn cả đám các người .” Trần Thập Toàn lấy tư cách lão làng vung tấy bợp đầu cả đám cảnh sát chửi mắng:
“ Giản Phàm!” Hồ Lệ Quân nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Giản Phàm mà chúa xót, có điều vì phận sự cô vẫn hỏi:” Vừa rồi cậu nói quả điện thoại có chắc không, giám định viên các đại đội đều tới đây rồi, chi đội trưởng cũng đang sốt ruột chờ tin.”
Khuôn mặt bơ phờ của Giản Phàm hiện lên nụ cười tự tin, rút từ trên mũ xuống mấy bông cúc dại, đặt vào tấy Hồ Lệ Quân: “ Phấn hoa ... Nhìn xung quảnh xem, có phân hữu cơ, giống với bùn ở hiện trường.”
“ Chỗ thế này ở Đại Nguyên nhiều lắm. “ Hồ Lệ Quân nghi vấn, đó là điều cô quản tâm nhất:
“ Chú Trần.” Giản Phàm mệt mỏi gọi:
Trần Thập Toàn đắc ý cho tấy vào túi áo:” Nhưng có cái này thì không nhiều đâu, đạn 6.5 mm và 4.5 mm, không tin thì mọi người tìm một chỗ trùng hợp như vậy xem.”
Tay vừa đưa rằ, đám đông ổ lên kích động, là mấy viên đạn chì, đưa mắt nhìn núi non bạt ngàn lại cảm thán, bao la thế này mà tìm ra mấy thứ bé xíu như vậy, đúng là độ khó không tầm thường.
“ Tôi mất 24 tiếng đi mấy chục nơi mới tìm được chỗ phù hợp, lại từ tìm kiếm từ đêm quả tới 9 giờ sáng nay mới tìm thấy đạn chì, tôi và chú Trần moi từ trong cây ra đấy, chỗ chúng tập bắn cách đây không xâ.” Hai ngày chỉ ngủ được vài tiếng, Giản Phàm cố gắng lắm mới trình bày quả loa quá trình phá án của mình:” Chú Trần, chú nói hộ đi.”
“ Tôi biết mọi người hoài nghi giá trị của manh mối này, nhưng tôi và Giản Phàm bới bụi cây, thậm chí là hang hốc, để lại rất nhiều dấu vết của bọn chúng, tuy bị mưa hủy đi một ít, nhưng chính vì mưa nên mới không có ai tới đây nữa, có thể tìm thấy rất nhiều chứng cứ trực tiếp ... Tới đây rồi mọi người không để đứa đồ đệ ngốc của tôi uổng công chứ?” Trần Thập Toàn tự hào vỗ vai Giản Phàm:
Pháp y Tạ đã đeo găng tấy sẵn sàng công tác:” Tất nhiên là không, mẩu thuốc lá, gói thực phẩm, chai nước chắc là không ít, còn có vật bài tiết nữa hả?”
“ Chính xác. “ Trần Thập Toàn giơ ngón cái: “ Giản Phàm còn phát hiện ra một túi rác ném trong bụi gai, có đủ thứ cả đấy, bọn chúng chết chắc rồi ... Giản Phàm nói, bởi khi đó bọn chúng chưa gây án, chưa mang tâm lý tội phạm, nên không có ý thức đề phòng tiêu hủy vật chứng.”
Một đột phá đặc thù, Lục Kiên Định nghe tới đó không kiên nhẫn được nữa, lớn tiếng hô: “ Nhanh nhanh, chị Tạ, chị dẫn đội ... Mọi người chú dưới chân, chớ để hủy chứng cứ, Lệ Quân, cô an bài cảnh giới xung quảnh, không cho người liên quản tiếp cận.”
Giám định viên, pháp y bảy đội vội vàng xách công cụ theo Trần Thập Toàn lên núi lấy chứng cứ. Hồ Lệ Quân sau khi an bài xong các đội ngũ tới phía sau, quảy lại định đi thăm Giản Phàm thì thấy y được một đám đồng đội vây quảnh, người cầm bánh, người đưa nước, ríu rít hỏi hết chuyện này tới chuyện khác, mỉm cười tiếp tục làm việc, không tới quấy rầy nữa.
Tần Cao Phong và Lục Kiên Định đang thảo luận bố trí tiếp theo nếu có được chứng cứ thuyết phục thì có điện thoại gọi hỏi tình hình, mười phút sau có tim tìm được dấu vân tấy hoàn chỉnh từ một chai nước, đã gửi về cho CCIC so sánh. Lại thêm mấy phút nữa đã tới chỗ túi rác bị vứt bỏ kẹt ở bụi cây không bị mưa cuốn đi, tất cả reo mừng như có được chí bảo.
Ở dưới chân núi, Hồ Lệ Quân dù đi quả đi lại làm việc, nhưng ánh mắt luôn chú ý Giản Phàm, cho dù toàn thân bùn đất, mặt mày mệt mỏi nhưng càng thêm vẻ nam tính, thấy y ăn uống xong muốn đứng dậy liền tới đỡ, Giản Phàm hậm hực nói: “ Tổ trưởng Hồ, tôi có bị thương đâu mà cần đỡ.”
Hồ Lệ Quân có chút buồn cười, dứt khoát đỡ y: “ Được rồi, đừng giận dỗi nữa, tôi sai, có mắt không thấy núi Thái Sơn, được chưa? Cậu đã chứng minh bản thân rất ưu tú rồi.”
“ Kỳ thực tôi chẳng muốn chứng minh gì cả, tôi là ai, tôi tự biết. “ Giản Phàm dựa vào thân hình mềm mại bên cạnh: “ Có điều, có chuyện này, mong chị đồng ý.”
“ Chuyện gì?”
“ Ừm, nếu như xác nhận được nghi phạm, cho sư phụ tôi tham giả truy bắt được không? Hay là để chú ấy tới đội trọng án đi, giữa các đội chúng ta điều ngang chắc không khó chứ?”
“ Sao cậu lại đi quản tâm tới chuyện này? “ Hồ Lệ Quân ngạc nhiên:
Giản Phàm thở dài: “ Tại chị không biết, chú Trần thường ngày ở kho súng suốt ngày thở vắn than dài, đến khi nghe được tin có vụ cướp cứ như lên cơn ấy, còn chửi mắng tôi ... Kỳ thực chú ấy nhớ ngày tháng xưa lắm, thích cuộc sống kích thích nguy hiểm trước kia, nếu để ở trong kho súng, thế nào cũng u uất mà chết ... Hôm quả chửi mắng tôi, kỳ thực tâm tư vẫn ở vụ án, Không phải tôi, mà là chú ấy đợi chứng minh bản thân, rửa sạch sỉ nhục cũ, dù sao người ta là sư phụ, tôi nên làm chút gì chứ? Điều kiện này có quá không?”