Mẹ nó! Lại bị trêu rồi! Người đã đi, hương thơm vẫn còn, Giản Phàm cầm cái áo lót lên, chậm rãi kéo rằ, màu phấn hồng, cỡ không nhỏ hơn 32D, cái này từng bao bọc thứ gì, y từng cảm thụ hai lần, đàn hồi, ấm áp, trơn mịn, là cảm giác như điện giật, khẽ đưa mũi ngửi, mùi hương ấy làm y ngây ngất rất lâu.
Thở hắn một hơi rồi vặn chìa khóa, chuẩn bị đi, xe vừa nổ máy lại lập tức tắt đi, đột nhiên nghĩ, sao mình lại đi? Mất một lúc mới nhớ rằ, trong lòng y từ lâu rồi coi Hương Hương là vợ chứ không là bạn gái, vì thế mới luôn đẩy Dương Hồng Hạnh ra xâ, lờ đi sự lả lơi của Tằng Nam, chỉ Tương Địch Giai mới làm y xào động, ý nghĩ đó sâu tới mức, dù hai người dù tắn vỡ đã lâu, vẫn giữ thỏi quen cũ.
“ Đúng rồi, mẹ nó chứ, không ngờ nói mình thiếu hormone nam nghiêm trọng, chẳng phải chửi mình không giống nam nhân à?” Giản Phàm nghĩ tới đó sôi máu, đẩy cửa xuống xe hùng hổ đi hỏi tội, đẩy cửa một cái, không ngờ cửa khép hờ, càng thêm tự tin vào suy nghĩ của mình, ba chân bốn cảng chạy.
Đứng trước cửa phòng 101, Giản Phàm từ từ thở một hơi dài, trong đầu nghĩ lại hình ảnh Hồ Lệ Quân từ lúc quen nhau tới giờ, một nữ nhân mang dụ hoặc đồng phục khiến người ta sinh tơ tưởng liên miên, một thục nữ thần dũng có thể trấn áp nam nhân, loại hình nữ nhân mà y chưa bao giờ được nếm thử ... Mẹ nó, cùng lắm bị đá ra ngoài, có gì to tát, cắn răng bấm chuông.
Cửa mở rằ, như có người đứng đó đợi, Hồ Lệ Quân tấy cầm cốc nước, gò má hồng hồng, không biết là do hơi rượu hay xuân tình, chặn cửa không cho vào:” Cậu muốn gì?”
Trên người chỉ còn lại chiếc áo thun cộc tắy, nơi bị giải trừ vũ trang gồ lên hai hạt anh đào, vểnh cao, không có bộ cảnh phục, thiếu đi một phần uy vũ, thêm mùi vị nữ nhân, nhất là cánh môi ướt át, làm người ta muốn gặm. Giản Phàm ưỡn ngực nói:” Tôi tới chứng minh mình là nam nhân.”
Hồ Lệ Quân bị vẻ nghiêm túc của Giàn Phàm làm bật cười, cười hồi lâu nhướng mắt có phần khiêu khích:” Chứng minh thế nào?”
Giản Phàm dùng hành động thay lời nói, không mời mà vào, bước chân quả cửa đóng sầm lại, kéo Hồ Lệ Quân vào lòng, cuồng nhiệt hôn lên môi cô, Hồ Lệ Quân chỉ kêu được một tiếng thảng thốt, thế rồi tiếng ly thủy tinh vỡ tắn tành.
Hồ Lệ Quân ngửa đầu lên, cánh môi mềm mại bị Giản Phàm mút lấy, cái lưỡi khao khát đưa ra quấn lấy lưỡi y, từ miệng từ mũi không ngừng phát ra tiếng thở dốc và rên rỉ mê hoặc, chỉ một lúc toàn thân cô đã nóng bừng bừng, tách khỏi môi Giản Phàm, nhón chân lên ghé vào tai Giản Phàm thì thầm đứt quãng:
“ Ở phía bên kia.”
Giản Phàm làm sao không hiểu, bế xốc Hồ Lệ Quân lên, vừa cảm thụ kích thích tới từ thân thể mềm mại vừa tiếp tục tìm tới cánh môi hồng ướt át dụ hoặc. Chỉ đi được vài bước đã cùng nhau ngã xuống chiếc giường rộng, trong tiếng thở nho nhỏ của Hồ Lệ Quân cởi cúc áo thun, vũ trang bên trong sớm bị giải trừ, giữa khe vú sâu là dây chuyền bạch kim, da ngực non mịn cùng ánh bạch kim lấp lánh tôn lên vẻ đẹp của nhau, làm Giản Phàm chẳng kịp cởi cúc nữa, cúi đầu xuống đó hôn điên cuồng.
Hồ Lệ Quân rên siết, hai chân đá dép lê đi, ôm chặt lấy đầu Giản Phàm, muốn tận tình giải tỏa hâm muốn tình dục của mình.
Hai người không ngừng lăn lộn xoắn xuýt nhau trên giường, chiếc quần jean của Hồ Lệ Quân bị kéo tuột tới chân, đá thêm một cái không biết bay tận đâu, còn quần áo của Giản Phàm cũng rời thân, đôi chân dài săn chắc của Hồ Lệ Quân quắp lấy người Giản Phàm, khiến thân thể hai người gần như không còn chút khoảng cách nào. Lăn thêm một vòng nữa, chiếc áo thun của Hồ Lệ Quân bay xuống giường, hai bầu ngực no tròn dưới tấy Giản Phàm biến ảo đủ mọi hình dạng, Hồ Lệ Quân không ngừng đòi hôn, cánh môi hồng bị Giản Phàm hôn tới ướt mọng.
Tiếng rên của Hồ Lệ Quân càng ngày càng không thể khống chế được nữa, thân thể vặn vẹo ngày một kịch liệt, đầu vú bằng hạt lạc đã săn cứng rồi, không chịu nổi bao ngày thiếu vắng, thở hổn hển thúc giục:
“ Giản Phàm, mau ...”
Con hổ cái biến thành cừu non, một con cừu trần truồng vô cùng dụ hoặc, Giản Phàm càng không kiềm chế được, không còn là tiểu nam nhân ôn nhu nữa, có vài phần thô bạo đè lên người, vài phần thô lỗ tách hai chân săn chắc, mang theo vài nóng vội tiến thẳng vào.
“ Á ...” Hồ Lệ Quân phát ra tiếng kêu dài không rõ đau đớn hay sung sướng, người vặn vẹo :
Trong phòng vang vọng riếng rên của Hồ Lệ Quân, cứ như lần đầu tiên biết được khoái lạc vậy, chưa bao giờ chủ động và nhiệt tình như thế. Người cô cứ như mọc trên người Giản Phàm, hai tấy bấu chặt bờ vai cường tráng nhìn bề ngoài hoàn toàn khó nhận ra của y, không ngừng vặn vẹo phối hợp với sự công kích của Giản Phàm, miệng từ rên rỉ đến la lớn. Cảm giác được tiến vào vị trí chưa bao giờ được chạm tới, loại tê dại, run rẩy ấy làm cô quên hết tất thảy.
“ A ... A... Giản Phàm, mạnh chút nữa ... “ Nhưng tâm tình gần mê loạn của Hồ Lệ Quân làm Giản Phàm đã lâu không đụng vào nữ nhân tiêu hóa không nổi, lại không nỡ dừng lúc cô cô si cuồng như thế, nhịn rồi lại nhịn mà không được. Một mồ hôi đầm đìa, một thở hồng hộc, khát vọng tích tụ bao lâu của Giản Phàm trút ra như đê vỡ, ào ào đổ vào trong thân thể mềm mại kia, còn Hồ Lệ Quân như con bạch tuộc bấu chặt lấy người y, tiếng rên siết phát ra từ tận cổ họng, tiêu hồn thực cốt, thân thể co giật tiến thẳng tới cao trào đã quá lâu rồi chưa nếm trải, đôi mắt mê ly khép hờ.
Đúng rồi, lý luận buổi sáng của Giản Phàm thiếu một điều quản trọng, làm tình là cách phát tiết tốt nhất.
Giản Phàm mặc dù đã phát tiết rồi, tích lũy mấy tháng trời trút hết vào người Hồ Lệ Quân, nhưng Hồ Lệ Quân vẫn còn rướn người lên, hạ thân vẫn tận lực áp sát người Giản Phàm, như muốn y tiến sâu hơn vào người mình, vừa dùng cánh môi nóng hổi, ghé vào tai Giản Phàm, thè lưỡi ra cắn kiếm dái tai y, khẽ rên rỉ muốn kích thích dây thần kinh cuối cùng của Giản Phàm.
Rốt cuộc cũng được lĩnh giáo tư vị của thiếu phụ thành thục, dù lúc này mỗi lần tấn công đều không thoải mái chút nào, nhưng vì cố gắng mang lại thêm nhiều khoái cảm cho Hồ Lệ Quân, Giản Phàm cố thêm mười mấy cái, rốt cuộc khiến Hồ Lệ Quân kêu một loạt tiếng thét ngắn gấp gáp dần dần yếu đi, hóa thành những tiếng thở hổn hển không dứt. Hoàn thành nhiệm vụ, Giản Phàm cũng kiệt sức xụi lơ nằm trên người cô, Giản Phàm thấy toàn thân mồ hôi dinh dính, xoay người nằm thẳng cẳng trên giường.
Hai người nằm thở hồi lâu, chẳng nói gì cả, Hồ Lệ Quân tìm điều khiển, bật điều hòa lên, gió mát từ từ thổi tới, trong phòng chỉ còn tiếng điều hòa.
Phòng tuyến cuối cùng đột phá quản hệ hai người tới quá bất ngờ, mọi thứ xảy ra có chút không được hợp tình hợp lý, làm cả hai không biết phải nói câu đầu tiên như thế nào.
Nói gì đây? Vậy chẳng bằng không nói, Giản Phàm nhắm mắt hưởng thụ thời khắc sau sảng khoái. Không chỉ một lần nghĩ, ai sẽ là cô gái nằm trong lòng mình, tất nhiên ao ước nhất là Tương Địch Giai, thi thoảng nhớ tới Dương Hồng Hạnh, thậm chí có lần thấy Tằng Nam trong mơ, chưa bao giờ nghỉ tới một ngày cô gái nằm bên cạnh mình là Hồ Lệ Quân khiến y cảm kích lại không dám trêu chọc.
Đôi khi mọi thứ như có trời xui đất khiến vậy
Cảm giác có hơi thở phả lên mặt, Giản Phàm mở mắt rằ, là Hồ Lệ Quân chống cằm nhìn mình đầy hứng thú, dưới ánh đèn, thân thể nữ nhân thành thục hấp dẫn vô cùng, Giản Phàm không nhịn được đưa tấy xoa nắn bầu vú tròn trịa trắng hồng, chỗ lần đầu tiên khơi lên dũng khí của mình, cảm thụ sự săn chắc đàn hồi của nó.
Hồ Lệ Quân không ngăn cản động tác đó, như người vợ hiền ghé tới, thổi một hơi vào tai Giản Phàm, khẽ nói:” Cậu cưỡng bức tôi.”
Ánh mắt chứa đầy ái muội và khát vọng ham muốn trần trụi, Giản Phàm đưa lưỡi ra liếm khuôn mặt cô:” Tôi nhận tội.”
Y vừa muốn hôn, nhưng bị Hồ Lệ Quân ấn xuống, đưa tấy vuốt ve má:” Miễn tội cho cậu, đúng là nhìn nhầm rồi, ở trên giường cậu rất gióng nam nhân, nam nhân thích nữ nhân trên giường giống gì nhất? Biết không?”
“ Giống dâm phụ.”
“ Đáp đúng rồi, vậy nữ nhân hi vọng nam nhân giống gì, cậu biết không? “ Nói rồi nắm lấy vị trí nhô lên, ngón tấy thuần thục chẳng mấy chốc khiến thứ như gà nhúng nước dần dần khôi phục hùng uy, môi áp xuống lấp kín miệng Giản Phàm, không cần câu trả lời, lặp lại động tác vừa mới kết thúc không lâu, chỉ là vai trò đã thay đổi ...