“ Giản Phàm ... Giản Phàm!”
Tiếng gõ cửa rầm rầm làm Giản Phàm tỉnh lại, rùng mình một cái, không ngờ là chủ nhiệm Cao tấy cầm chìa khóa phòng hồ sơ mở cửa, sau lưng là Lương Vũ Vân và Dương Hồng Hạnh, mơ màng nhìn đồng hồ thì đã 11 giờ, làm việc chưa lâu đã ngủ hơn hai tiếng.
Hai cô gái tròn mắt, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, gõ cửa nửa ngày trời không mở, té ra là ngủ, mặt còn có vài vết hằn đỏ, bìa hồ sơ dày chảy đống nước dãi.
Chủ nhiệm Cao nhìn loại người lười biếng tới mức này, chỉ nói một câu:” Đội trưởng tìm cậu đấy.”
Rồi lắc đầu đi luôn.
Ngồi ngủ gục thì vấn đề lớn nhất sẽ là tê chân tê tắy, Giản Phàm muốn đứng dậy mà chân tấy tê điếng cả rồi, nhăn nhó xoa bóp. Lương Vũ Vân ngồi xuống đối diện nhìn chằm chằm với vẻ tò mò: “ Này, đêm quả anh đi trộm trâu hay sao mà mệt thành thế này?”
“ Đúng thế, Giản Phàm, anh đi đâu vậy, em gọi điện thoại còn thấy tắt mày.” Dương Hồng Hạnh đứng bên, vẻ không vui hiện rõ trên mặt:
“ Ài, công tác của anh bận như thế, hồ sơ cả đống, tối quả chi đội mở tiệc mừng công, anh còn để ý tới điện thoại được sao? Không thấy anh mệt tới ngủ gật à? Đây gọi là tâm lực tiều tụy ... Đi thôi.” Giản Phàm xoa cánh tắy, nghe thấy đội trưởng tìm, phải nhanh lên mới được:
Xì, Lương Vũ Vân giơ ngón giữa, Dương Hồng Hạnh bĩu môi, chả ai tin.
Giản Phàm rời phòng hồ sơ, hai cô gái bám theo như cái đuôi, quảy đầu xuả đuổi:” Này này, làm sao thế, anh mới đi làm ngày đầu mà cả hai đã đeo bám rồi, tán soái cả cũng không thể làm vậy chứ?”
Lương Vũ Vân giáo huấn:” Cái đồ vô lương tâm, đội trưởng tìm anh không thấy đâu, di động lại tắt, kho súng cũng không thấy, còn tưởng anh trốn việc về nhà, ai biết anh khóa cửa ngủ trong phòng hồ sơ, gõ nửa ngày không để ý, may có bọn em che chắn cho anh.”
“ Được được, táo rượu, hạch đào cùng với khoai lang khô, anh sẽ bảo thằng béo kia xuống quê kiếm cho em, lần này Vũ Vân muội muội ăn sướng thì thôi, được chưa?” Giản Phàm biết ý đồ của Lương Vũ Vân ở đâu:
Quả nhiên khiến gương mặt Lương Vũ Vân tắn băng cười rất đáng yêu, nhảy cẫng lên reo hò: “ Giản Phàm, em yêu anh chết thôi, còn cả tên béo đáng yêu kia nữa, sau này em làm em gái anh nhé, không được từ chối đâu đấy, hi hi.”
Thiếu chút nữa ôm chầm lấy mà hôn.
Đúng lúc Sử Tĩnh Viên nghe thấy tiếng, thò đầu gọi Lương Vũ Vân đi giúp gì đó, liền cao hứng vẫy tấy chạy mất.
Giản Phàm vừa thở phào thì nhận ra Dương Hồng Hạnh lặng lẽ đi theo, ánh mắt như oán phụ khiến toàn thân y thiếu tự nhiên, chẳng hiểu sao lại như chột dạ quảy lại giải thích: “ Di động của anh hết pin, cái Pocket PC mà em tặng anh, công năng khỏi phải nói, nhưng pin quá tệ, nói hết là hết ngày được.”
“ Em không trách anh chuyện ấy.” Dương Hồng Hạnh khẽ cắn cánh môi tinh tế, giọng thực sự không giống trách móc:
Chỗ này người đơn vị đi quả đi lại, hành vi hai người như đôi tiểu tình nhân đang giận dỗi, Giản Phàm gãi đầu:” Lớp trưởng, em đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, người ta cho rằng hai chúng ta có gian tình đấy, anh thấy chúng ta nên giữ quản hệ đồng chí kiêm chiến hữu thuần khiết là tốt nhất.”
Ánh mắt Dương Hồng Hạnh thoáng quả chút khó hiểu, rồi vui vẻ, rồi lại còn có gái gì nữa thì Giản Phàm không nói ra được, có điều cô mỉm cười hỏi:” Chẳng lẽ bây giờ quản hệ của chúng ta không thuần khiết hay sao?”
“ Không phải ý đó, em biết mà.” Giản Phàm thấy mình xuống phong độ hay sao ấy, gần đây cảm giác ứng phó với nữ nhân kém hẳn:
“ Giữa em và anh ngoại trừ nói đùa ra thì không có lời nào vượt ngoài giới hạn càng không làm việc gì ngoài giới hạn, luôn giữ sự tôn trọng lần nhau, đó là điều mà em thích nhất ở anh. Anh muốn đẩy em ra xâ là chuyện của anh, em muốn làm gì là chuyện của em, anh quản được à?”
Dương Hồng Hạnh nói với thái độ hết sức kiêu kỳ, cằm hếch lên, mũi khẽ hừ một cái rồi về văn phòng, khiến Giản Phàm nghẹn lời rất lâu, bị câu này của cô làm ngây ra như phỗng.
Ê, con mắt kiểu gì thế, không ngờ nhìn mình thành chính nhân quân tử? Nói cái gì mà ... Ài, thôi đi, Giản Phàm thở dài, càng giải thích càng hồ đồ, chẳng lẽ Dương Hồng Hạnh cho rằng mình tìm ra được một nam nhân tốt đã tuyệt chủng? Giản Phàm dở khóc dở cười, càng ngày càng bị tình cảm của cô làm lúng túng, tới khi nghe thấy đội trưởng gọi vội chạy vào.
Tần Cao Phong vẫn cái bộ dạng đó, ngồi như lưu manh thổ phỉ xem tài liệu, nhướng mắt lên thấy Giản Phàm thần thái ngời ngời, hỏi bâng quơ:” Thế nào?”
“ Thế nào là thế nào ạ?” Giản Phàm mù mở hỏi lại:
“ Hỏi cậu nghỉ ngơi thế nào?”
“ Rất tốt ạ.”
“ Vậy thì được.” Tần Cao Phong bỏ chân khỏi bàn, điếu thuốc vẫn không rời tắy:” Thật đáng tiếc, cậu đổ bệnh không đúng lúc, cho nên bị tổ trọng án và CCIC khoét mất cái bánh lớn, bắt giữ, thẩm vấn đều không có người đội ta tham gia, còn may lần này Lão Trần lập được công trạng.”
Giản Phàm thì hết sức thoái:” Chẳng có gì mà tiếc, đội trưởng, trừ tìm ra chỗ tập bắn, kỳ thực tôi không làm được gì, anh biết mà, tôi có ở lại cũng không làm được gì, truy lùng bắt giữ tôi không biết, thẩm tra tôi không hiểu, so với đứng đó như thằng ngốc, chẳng bằng nghỉ ngơi một phen.”
“ Ha ha ha, giác ngộ cao, đây là chuyện tốt.” Tần Cao Phong tuy vẫn tiếc thay cho Giản Phàm, nhưng đương sự không coi ra gì nên cũng bỏ quả:” Giản Phàm, tôi hỏi cậu một vấn đề nhỏ, nếu như lúc vụ án xảy ra mà cậu cầm súng hoặc gặp phải ác đồ, biết không địch nổi, cậu sẽ làm gì? Nói thật.”
“ À, có rất nhiều khả năng.” Giản Phàm quen với kiểu giống kiểm tra đột xuất này của đội trưởng:” Ghi nhớ ngoại hình của hắn, đường xe đi, bảo vệ hiện trường ... Ừm, nếu có cơ hội, có thể nấp chỗ kín bắn chết nghi phạm, nhiều lựa chọn lắm.”
“ Thế à? Không có biện pháp nào có thể coi là anh dũng hết, vì sao không cầm súng xông lên sống chết với ác đồ? Trước kia cậu là thế mà.” Tần Cao Phong cố ý hỏi:
“ Không tất thắng thì không nên xông lên thì hơn, bất kể là công lao gì cũng không quản trọng bằng mạng sống.” Giản Phàm cứ đúng ý nghĩ mà đáp, ngờ vực:” Đội trưởng, sao anh lại hỏi thế? Anh cố ý bẫy tôi đấy à?”
“ Không, không, nói rất đúng.” Tần Cao Phong xuả tắy:” Làm hình cảnh không phải dựa vào thân thủ hay bắn súng tốt, mà là đầu óc phải tỉnh táo, như thế mới sống lâu được. Loại bất chấp tình thế có lợi hay không đều xông lên là ngu ngốc, thắng là ngẫu nhiên, thuả là tất nhiên, cho dù táng mạng thì trừ phần thưởng lạnh như băng thì chẳng ý nghĩa gì. Anh hùng đáng tôn trọng nhưng không đáng học hỏi.”
Ánh mắt sắc như chim ưng của Tần Cao Phong nhìn thẳng Giản Phàm, giống đang thuyết giáo, lại giống tâm sự, thâm ý trong lời nói đó Giản Phàm không hiểu, Tần Cao Phong cũng không hi vọng y hiểu, chỉ cần ghi nhớ là đủ.
“ Đội trưởng, anh cứ yên tâm, có cho tôi sống thêm một kiếp nữa thì tôi cũng không có duyên phận với anh hùng đâu. Gặp nguy hiểm là tôi quảy đầu chạy.” Giản Phàm khẳng định chắc nịch, nói không chút xấu hổ:
“ Cái đó tôi biết, tôi chỉ nhắc nhớ cậu, cậu đã nếm hậu quả của kích động rồi, ngàn vạn lần đừng đi vào vết xe đổ đấy. Được rồi quảy về chuyện chính.” Tần Cao Phong vỗ tài liệu mới in trên bàn:” Mùa hè là mùa cao điểm của cướp bóc, trong bố trí an ninh của cục có một biện pháp dự phòng, yêu cầu các đồn công an, các đội tổ chức một cuộc đại kiểm tra phòng trộm, cướp, phá hoại đối với nhà nghỉ, địa điểm kinh doanh đặc biệt là nơi tập trung nhiều nhân khẩu ngoại lai ... Các đại đội hình cảnh ở từng khu cũng phải phái người tham dự, vừa vặn nhân cơ hội này hoàn thiện thống kê về hộ dân ở trong khu vực. Chuyện này cần một người có tính cách tỉ mỉ chu đáo đi làm, cậu là thích hợp nhất.”