Hà Phương Lộ khẽ buông một tiếng thở dài:” Nghe Hương Thuần kể, hai người từ cao trung đã tới với nhau, đi được tới ngày hôm nay không dễ dàng gì. Cậu nghĩ lại đi, cô ấy kể khi vừa tốt nghiệp, cậu kiếm việc không như ý, chẳng bàn với cô ấy đã chạy về Ô Long, khó khăn lắm mới tới Đại Nguyên, vậy mà sống hồ đồ, không nghĩ xem tương lai ra sao? Ngày cả chuyện nhà cửa cũng do Hương Thuần lo liệu, nếu cậu sớm quản tâm nhiều một chút, nghĩ cho cô ấy nhiều một chút thì đâu có ngày hôm nay.”
“ Chuyện quả rồi, còn nói làm gì nữa.” Giản Phàm lắc đầu, chuyện này y không muốn biện minh thêm một lần nào nữa:
“ Đã quả rồi, sao cậu còn hỏi?”
“ Tôi hỏi thì sao? Tôi quản tâm một chút không được à?” Giản Phàm hơi nổi cáu:
Hà Phương Lộ che miệng cười khúc khích:” Giản Phàm, đừng dối lòng nữa, đi tìm cô ấy đi, nói ngon nói ngọt chút là được thôi, bằng vào mồm mép của cậu, không khó đâu. Hơn nữa Hương Thuần đã nhìn nhầm cậu, không riêng cô ấy, tất cả mọi người đều nhìn nhầm cậu rồi. Lấy chuyện cậu đánh người mà nói nhé, chuyện này kỳ thực rất nam tính đấy, Hương Thuần có nói một câu với tôi, nếu biết cậu mạnh mẽ như thế, cô ấy chẳng thèm để ý tới Vu Dược Long, ngày cả bản thân cũng không bảo vệ nổi. Này, nghe cô ấy kể, cậu lúc nào bảo sao nghe nấy, quá nhu nhược, sao chưa bao giờ thể hiện mặt nam tính của mình cho cô ấy xem?”
“ Thôi, chuyện đã quả rồi, tôi biết cô ấy vẫn sống tốt, không sao là được.” Giản Phàm cắt ngang lời Hà Phương Lộ, di chuyển đề tài:” Này, ai bảo chị tôi là cảnh sát đen, đây không phải từ hay ho gì.”
Hà Phương Lộ có chút ngập ngừng, hỏi ngược lại:” Chẳng lẽ không phải à?”
“ Phải thế nào?”
“ Còn cần tôi nói hay sao? Cậu khiến Vu giả thế lực không nhỏ thế mà con bị đánh thê thảm mà không dám phát tác, người thường có thể làm nổi chuyện này sao? Còn Lý Uy là ai chứ, trong giới địa ốc người ta gọi là Lý Thần Tài, ai thiếu vốn lưu động, nhấc điện thoại lên là anh ta lo được ngay. Trương Nhân Hòa là ai? Là kỳ tài trong giới địa ốc biết không .. Nhưng nhân vật phong vân như vậy mà cậu đùa bỡn trong lòng bàn tắy, nói cậu là cảnh sát nhỏ, ai mà tin.” Nhắc tới chuyện này Hà Phương Lộ nhìn Giản Phàm với hứng thú tăng lên rõ rệt, người hơi ngả tới, quả cổ áo khoét sâu thấp thoáng thấy bầu ngực mơn mởn, giọng hơi hướm tình nhân hờn dỗi:” Giản Phàm, đừng che dấu tôi chứ, dù sao tôi chỉ là viên chức nhỏ, cậu có gì cứ nói đi.”
“ Tôi thực sự chỉ là một cảnh sát bình thường.” Giản Phàm không biết giải thích chuyện này thế nào nữa:
“ Lại giả bộ.” Hà Phương Lộ nguýt một cái:” Nếu cậu chỉ là một cảnh sát nhỏ, nói thật nhé, tôi chẳng thèm nhận lời mời của cậu, có điều bây giờ, tôi sao dám từ chối cậu, nói không chừng sau này tôi mở công ty, có một người bạn vai vế ở hai giới hắc bạch như cậu, tôi còn sợ gì nữa.”
Ngữ khí thay đổi rồi, nụ cười mặc dù mang tính nghề nghiệp, nhưng rõ ràng có vài phần lấy lòng, chuyển biến quá nhanh này làm Giản Phàm không thích ứng:” Nói gì mà hoang đường vậy, chị trông tôi có giống không?”
“ Chuyện cậu làm, tự cậu biết còn hỏi tôi à?” Hà Phương Lộ nhìn như muốn tìm kiếm thứ gì đó trên người Giản Phàm, đáng tiếc là thất bại: “ Nhìn thế nào cậu cũng không giống người có khí phách, có bối cảnh XHĐ ... Nhưng có một chuyện tôi không thể không tin, tổng giám đốc chúng tôi gặp Trương Nhân Hòa cũng phải đau đầu, nhưng đột nhiên ông ta gặp họa, rồi biến mất tăm tích. Tôi cứ thắc mắc mãi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi từ khi tốt nghiệp đã vào Cửu Đỉnh làm, tổng giám đốc là nhà tư bản điển hình, toàn tăng cả mà chả thấy tăng lương, lương tôi chỉ có 6000 đồng một tháng, nếu cậu là người bình thường, tổng giám đốc có bỏ 50 vạn ra tặng nhà cho cậu không? Thực sự là tất cả đều nhìn nhầm cậu.”
“ Thật là ...” Giản Phàm vỗ trán không biết phải giải thích chuyện này ra sao, xuả tấy cắt ngang lời Hà Phương Lộ: “ Đừng nghĩ lúc tung, trí tưởng tượng của nữ nhân đúng là quá phong phú ... Tôi hôm nay còn muốn nhờ chị một việc.”
“ Nói đi, tôi rất vinh hạnh làm việc cho cậu.” Hà Phương Lộ chưa hỏi việc gì đã đồng ý:
“ Đơn giản, chị là bạn của Hương Hương, nếu cô ấy có chuyện gì thì nói với tôi, cô ấy có một thân một mình ở Đại Nguyên, lại là nữ, tôi ... không yên tâm. Hương Hương là cô gái có ý chí, có nhiều hoài bão và theo đuổi, chỉ là ở thành phố lớn thế này, không thể chỉ dựa vào năng lực bản thân được. “ Giản Phàm không sao diễn tả được hết ý mình: “ Tóm lại, chị giúp tôi việc này, tôi sẽ rất cảm kích.”
“ Được rồi, giao cho tôi, quen cậu bao lâu hôm nay mới thấy cậu đáng mặt nam nhân nhất, tôi thay Hương Hương cám ơn cậu.” Hà Phương Lộ khẽ thở dài:
“ Cám ơn chị.”
Một lời cám ơn rất chân thành nói ra từ miệng Giản Phàm, nữ nhân mẫn cảm, Hà Phương Lộ có thể nhận rằ, nỗi đau của cả hai bên không dễ dàng tiêu trừ như thế. Cô hớp một ngụm rượu, buồn chán nghịch khăn ăn, vài tháng không gặp chàng trai này đã trở nên xâ lạ nhiều, tắng thương hơn, thành thục hơn, giống như nhiều người ở thành phố này, từng trải nhiều, hòa nhập vào hoàn cảnh lớn rồi, không giống bản thân nữa.
“ Giản Phàm.” Thấy Giản Phàm sau lời cám ơn là im lặng rất lâu, Hà Phương Lộ phá vỡ im lặng, cô cẩn thận đem lời đã cố nén trong lòng rất lâu:” Cậu không quảy lại với Hương Thuần, chẳng lẽ thực sự muốn theo đuổi Tương Địch Giai à?”
“ Có vấn đề gì không?” Giản Phàm không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận:
“ Sao lại không, vấn đề lớn ấy chứ, Tương Địch Giai cho tới giờ vẫn không có bạn trai, một cô gái xinh đẹp như thế mà không ai theo đuổi, cậu không thấy có vấn đề à?” Hà Phương Lộ đột nhiên hỏi:
“ Ồ!” Giản Phàm ngẩn người, đúng là kỳ quái thật:
Hà Phương Lộ nói hết sức nghiêm túc: “ Là bạn bè, tôi khuyên cậu một câu, tôi không phải là người nói xấu sau lưng người khác, nhưng tôi sợ cậu lún vào quá sâu không chịu nổi, nghe tôi một câu, Đại tiểu thư Tương gia, cậu không cưới nổi đâu.”
Giản Phàm hừ nhẹ không để ý, câu này có hơi tổn thương tự tôn.
Có điều Hà Phương Lộ vẫn cứ từ tốn nói: “ Không phải xem thường cậu, mà là không ai cưới nổi, tôi không phủ nhận, Tương Địch Giai là một nữ nhân gần như hoàn mỹ, nhưng cậu có biết quá khứ của cô ấy không? Cậu chẳng biết gì đúng không?”
“ Có chuyện gì sao? “ Tới đây thì Giản Phàm không chú tâm không được:
“ Vậy là cậu chưa biết gì cả, Tương Địch Giai là một cô gái rất tốt, nhưng cũng vô cùng đáng thương ... Năm mười sáu tuổi cô ấy bị tai nạn xe hơi, tổn thương cột sống nghiêm trọng, nằm liệt giường tới bốn năm, khi đó tôi chưa vào Cửu Đỉnh nên cũng chỉ là nghe nói ... Cô ấy phải trải quả bốn lần đại phẫu thuật mới miễn cưỡng chống gậy đi lại được, sau đó bắt đầu trị liệu, học yoga, vừa mới đứng lên được gần đây thôi ... 26 tuổi mới học xong đại học, vào tòa báo làm phóng viên chỉ là cho khuây khỏa, khỏi phải suốt ngày ngồi nhà . Tôi từng nghe thấy mẹ cô ấy, chính là chủ tịch công ty khuyên cô ấy ra nước ngoài, điều kiện chữa trị tốt hơn, vì cô ấy có khả năng tái phát bất kỳ lúc nào, tái phát một cái là nằm liệt giường ngay, cô gái như thế ai dám cưới về? Chẳng may tái phát là nằm đó cả đời. Thế nào, có phải tôi đã phá vỡ hình tượng nữ thần trong lòng cậu rồi không?”