Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 298 - Chương 058: Cười Nói Luận Tung Hoành. (2)

Hắc Oa Chương 058: Cười nói luận tung hoành. (2)

Giản Phàm hết sức nghiêm túc giơ một ngón tấy lên:” Thứ nhất, đừng làm bừa, tới nhà gây sự, ngang nhiên gây rối trị an đều không được làm, bắt cóc đòi tiền càng cấm tiệt, làm rồi cảnh sát theo dõi anh, đừng hòng thoát. Chớ nghĩ đám thủ hạ của anh lợi hại, hiệp cảnh cũng không sợ đâu.”

“ Không thành vấn đề.” Đường Đại Đầu đồng ý ngay, dù sao cũng làm rồi mà có tác dụng gì đâu:

“ Thứ hai, tôi có thể đưa chủ ý cho anh, nhưng tôi không tham gia, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.”

“ Không vấn đề.”

“ Thứ ba, nếu chuyện không thành, tôi không để anh thiệt, tiền trang trí tôi sẽ trả, hai chúng ta hết nợ. Nếu đòi lại được, tiền trang trí coi như thù lao, chúng ta cũng hết nợ. Trong quá trình thực hiện, nếu chúng ta không thể đồng thuận thì đường ai nấy đi, cũng coi như thết nợ. “ Giản Phàm nói rất dứt khoát:

“ Chuyện này càng không thành vấn đề, nhưng trang trí do tôi quyết định.” Câu cuối cùng là của Tằng Nam có vẻ hân hoan lắm, như trang trí nhà cho mình:

“ Được rồi, đi thôi, tôi mời hai người đi ăn, bày mưu tính kế tôi bao ngày như thế, không cám ơn thì thật áy náy.” Giản Phàm cười, nụ cười sái thoát, Đường Đại Đầu nói chẳng sai, ai lại đi chê tiền, có tiền trả nợ cho người trong đội nên mình mới có thể ưỡn lưng lên mà sống tiếp đấy thôi. Mà chi đội trưởng cũng phải nghĩ đủ trò để biến ra tiền, như lần này, mình làm chút việc kiếm tiền có gì sai ?

Không sai, sớm phải như thế mới đúng, Giản Phàm ngồi ở ghế phụ, tình cờ nhìn đôi mắt long lanh của Tằng Nam, có vài phần cảm kích, trò này hẳn do cô ấy bày rằ, làm rất tốt, thực sự là nghĩ thấu tâm khảm mình rồi, giải quyết cho mình một vấn đề nan giải ...

Thế là thứ bảy chủ nhật liền bận tối mắt, dối với người độc thân như Giản Phàm, trừ về Ô Long thì cuối tuần ở cạnh ai cũng chẳng sao. Tối thứ sáu hôm đó mời Tằng Nam và Đường Đại Đầu tới chỗ lão tắm ăn, thời gian quả Giản Phàm hết làm nhiệm vụ lại đổ bệnh, Hoàng Thiên Dã vẫn cứ kiếm tiền, món mỳ không ngon như Giản Phàm làm, nhưng hắn kiếm được em gái rót bia xinh xắn, miễn cưỡng duy trì được cái quán.

Nhìn cái quán quen thuộc Giản Phàm mới thấy mình đúng là thay đổi rất nhiều rồi, trước kia một tối kiếm được vài trăm đồng đã mừng lắm, bây giờ nhìn lão tắm thu tiền khách, mười đồng, thậm chí ít hơn, đã không thèm quản tâm nữa, cách kiếm tiền này quá chậm. Lấy từ chỗ Cửu Đỉnh căn nhà một cách nhẹ nhàng mới gọi là sảng khoái. Giờ Tằng Nam và Đường Đại Đầu mang tới cho mình cơ hội thứ hai, tuy khó, nhưng một khi thành công là đỡ được rất nhiều năm phấn đấu.

Giản Phàm dần đi vào trạng thái, tới Tằng Nam cũng nhìn rằ, y cực kỳ chú tâm vào việc này.

Trạm đầu tiên là đi bái phỏng Lý Uy, anh rể hờ của Đường Đại Đầu, có điều ông ta không tỏ thái độ nhiều, chỉ uyển chuyển thiện chí nhắc một câu, thực lực của Tứ Phương không đơn giản chỉ là một xĩ nghiệp dân doanh, mấy năm quả ngành thông tin phát triển mạnh, có tư cách nhảy vào lấy bánh ăn, có thế lực tới mức nào khó nói được.

Còn về chuyện khoản vay kia, ông ta nói, vì vị lãnh đạo ngã ngựa kia mà hai bên đều cố kỵ ngầm thao tác, nếu đặt lên bàn một cách công khai, Tứ Phương chẳng những không phải trả tiền, mà còn có thể đòi bồi thường. Ý của Lý Uy rất rõ, để Đường Đại Đầu vấp ngã cho khôn rằ, đừng trêu chọc vào loại xí nghiệp trắng đen khó phân đó, sau lưng có nhân vật nào chống lưng hay không ai mà biết.

Từ lời của Lý Uy, Giảm Phàm thấy trong chuyện này chắc chắn còn có vấn đề khác, hơn nữa liên quản tới quản hệ vi diệu giữa anh rể và em vợ, ông ta không quản tâm tới Đường Đại Đầu lỗ bao nhiêu, có đòi được tiền không, chưa chắc vì 200 vạn với ông ta chỉ như sợi lông trâu, mà có ẩn tỉnh.

Thu hoạch tuy không nhiều, ít nhất có nhận thức tương đối rõ ràng về vụ việc, kinh nghiệm này rút ra từ chính cú ngã Đường Đại Đầu, ít nhất Lý Uy không ngăn cản bọn họ là có thể thao tác.

Thứ bảy ba người bọn họ lái xe quảnh khu Hạnh Hoa Lĩnh, tìm hiểu đại khái tình hình của Tứ Phương, thực tế khó nhằn hơn bọn họ nghĩ, mấy đội thi công do các quản đốc dẫn dắt, bọn họ rất có kinh nghiệm giao thiệp với địa phương, đối phó với đồn công an, người dân và lưu manh đương địa đều đâu ra đó. Thậm chí mấy quản đốc xuất thân là lưu manh đương địa, có loại địa đầu xà này chống lưng, bảo sao lần đầu tiên quân của Đường Đại Đầu chẳng bị người ta đánh cho.

Tiếp tục tìm hiểu càng tặc lưỡi không thôi, Tứ Phương có tới hơn 40 chiếc xe thi công và sửa chữa, nhân viên đi làm một nửa có xe riêng, nhìn trái ngó phải thế nào cũng thấy giàu chảy mỡ. Trong cuộc đời đi thu nợ của Đường Đại Đầu, toàn công ty nhỏ mấy chục nhân viên hoặc là tư nhân, dễ đối phó, dùng cả cứng lẫn mềm, phá cho người ta không cách nào sống yên thân là tiền vào túi, lần này gặp phải công ty đông lao động như thế, ra tấy khó khăn.

Đi với Giản Phàm một vòng mà Đường Đại Đầu chửi bới không thôi, trước đó hắn cũng phái người đi tìm hiểu Tứ Phương rồi, rốt cuộc moi móc mấy chuyện riêng tư vô giá trị.

Về tài liệu thi công thì lấy cũng dễ dàng, lưu trữ ở trung tâm thị chính, đi cửa sau là có thể tới xem. Tư liệu tranh chấp với Cáp điện Tương Nam cũng có, là tài liệu công khai, phó tổng Lưu của Tứ Phương rất khách khí đưa cho Đường Đại Đầu một bản, để hắn biết khó mà lui.

Vẻn vẹn thu thập tư liệu đã tốn mất hai ngày, Đường Đại Đầu và Tằng Nam bị Giản Phàm sai khiến như hạ nhân, chạy đi chạy lại suốt, nhưng chưa hiểu Giản Phàm muốn đống tài liệu này làm gì, thậm chí muốn xem cả các hạng mục đang bao thầu, phạm vi nghiệp vụ, đủ loại.

Bận rộn tới tận chủ nhật vẫn chưa xong, Giản Phàm ngồi trên xe đọc tài liệu suốt, Tằng Nam đóng vai trò lái xe, ghế phụ đã chất đống giấy từ bản vẽ đào bới được ở các nơi về Tương Phương. Hai ngày quả Tằng Nam phải bội phục sự kiên nhẫn của Giản Phàm, vì y chỉ làm một việc, đó là lật xem từng trang tài liệu khô khan.

Buổi chiều chủ nhật, Tằng Nam sách một túi đồ ăn vặt và đồ uống từ một siêu thị nhỏ đi rằ, đối diện chính là tòa nhà Tứ Phương cao sừng sững, nhìn cái tòa nhà đó thôi cũng thấy mất tự tin, thật sự không biết phải làm sao mới có thể lấy được tiền từ nơi đó. Có điều lấy được tiền hay không cô chẳng bận tâm, hai ngày quả chở Giản Phàm đi khắp nơi, thi thoảng trêu ghẹo soái cả vài câu, thấy rất vui vẻ.

Tháng bảy nóng cháy, trời đã nhiều ngày không mưa rồi, Tằng Nam mặc bộ váy hoa chất liệu nhẹ hai màu đen trắng, mép váy cao quá gối, ôm lấy thân hình thướt tha, mái tóc hơi quăn buông xuống vai, đi đôi xăng đan mát mẻ, móng chân son đỏ chót nổi bật, trông như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc kỳ công. Cách trang điểm gợi cảm mà không mất đi sự thanh lịch này tốn của Tằng Nam không ít công sức, chỉ có điều hơi uổng phí rồi, hơi nóng hầm hập như muốn bẻ cong cả không gian khiến chẳng mấy người đi đường tán thưởng mỹ nữ, mà cái vị ngồi trong xe kia thì chỉ nhìn tài liệu.

Ưu nhã ngồi vào xe, đóng cửa hơi mạnh một chút mà Giản Phàm chẳng thèm ngẩng đầu lên, Tằng Nam lấy một tờ giấy thấm mồ hôi trên trán, "xoạch" một tiếng mở chai nước ngọt đưa Giản Phàm, Giản Phàm máy móc đưa một tấy nhận lấy, hời hợt nói hai chữ cám ơn.

“ Này, anh xem có hiểu không đấy?” Tằng Nam rốt cuộc phải hỏi thẳng:

Bình Luận (0)
Comment