Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 300 - Chương 060: Cười Nói Luận Tung Hoành.(4)

Hắc Oa Chương 060: Cười nói luận tung hoành.(4)

“ Sai rồi, tôi hoàn toàn không thể dùng thân phận này làm việc giúp Đường Đại Đầu. “ Đôi mày Giản Phàm vẫn không giãn rằ, tùy ý hỏi một câu: “ Còn cô thì sao, cô vó vẻ hứng thú với chuyện này lắm mà, sao lại nói lời nhụt chí như thế?”

Tằng Nam nói hết sức đương nhiên:” Tôi à, tôi đang bảo vệ khoản đầu tư của mình.”

“ Cô cũng cho vay tiền?” Giản Phàm ngạc nhiên:

Tằng Nam giơ tấy dọa đánh:” Nói linh tinh, tôi chưa bao giờ cho vay tiền, khoản đầu tư của tôi là anh.”

“ Tôi?” Giản Phàm ngước mắt lên nhìn Tằng Nam:

“ Ừ, Đường Đại Đầu hứa với tôi, nếu như mời được anh, mà anh đòi lại được tiền, tôi sẽ có 50 vạn, hì hì, có điều nhìn anh gặp khó thế này, đoán chừng là tôi hết hi vọng rồi.” Tằng Nam thoải mái tiết lộ, cô không thấy chuyện này có gì mà khó nói:

“ Ha ha ha, đúng là mỹ nữ biết anh hùng, nể mặt cô giúp tôi trang trí nhà, tôi sẽ không để cô thất vọng đâu.” Giản Phàm day trán:” Tôi chỉ gặp khó là có nên làm chuyện này hay không chứ không phải là có làm được hay không?”

Tằng Nam kêu thất thanh:” Anh nói là, anh có cách à?”

“ Tất nhiên là có rồi.” Giản Phàm nói rất khẳng định:” Nói tới cách giải quyết gì nhiều, tất nhiên là có hiệu quả, còn đảm bảo an toàn, tôi xem gần hết hồ sơ vụ án của Đại Nguyên mười năm quả, nếu không có tâm đắc thì phí công làm cảnh sát rồi ... Tằng Nam, hỏi cô một câu, con người của Đường Đại Đầu có tin được không?”

“ Ý anh là sao?” Tằng Nam cẩn thận hỏi lại:

“ Ý tôi là, anh ta nói lời có giữ lời không? Có gây ra phiền toái khác cho tôi không?” Giản Phàm không ngại kiếm tiền, nhưng y không thích rắc rối:

“ Cái này thì anh yên tâm, con người Đường Đại Đầu có hơi tùy tiện, không coi trọng tiểu tiết nhưng hiểu nguyên tắc. Tiêu tiền thoải mái, tấy trái kiếm được tấy phải tiêu mất rồi, lần này lỗ quá lớn là một phần, chủ yếu là mất mặt, nuốt không trôi.” Tằng Nam đánh giá công bằng:” Giản Phàm, vì sao lại hỏi thế? Là vì tin hay không tin tưởng?”

“ Đều không phải, tôi chỉ muốn xác nhận suy nghĩ của mình.” Giải Phàm thẳng thắn trả lời:” Cô, Đường Đại Đầu, Lý Uy cùng với người chị họ chưa bao giờ gặp của Đường Đại Đầu, quản hệ giữa mọi người có chút vi diệu, mỗi người đều là một cá thể độc lập, vậy mà liên hệ chặt chẽ với nhau. Lý Uy có chuyện kinh doanh và vòng tròn của ông tắ, căn bản không cần quả lại với loại người như Đường Đại Đầu. Đường Đại Đầu thích làm lưu manh, có thế lực riêng. Người chị họ sau lưng kia không rõ thế nào. Còn cô, cô cũng độc lập ngoài đám người đó, không thích họ, lại dính lấy họ.”

“ Anh rất thông minh, gần giống thế đấy.” Tằng Nam cũng không che giấu:” Đường Đại Đầu, Lý Uy và Đường Thụ Thanh không hề có chút quản hệ thân thích mang tính thực chất nào, chỉ là chị em trong cùng một họ tộc kiểu cũ mà thôi, nói là bắn đại bác không tới cũng được. Đường Đại Đầu lấy danh nghĩa đó theo Lý Uy và Đường Thụ Thanh kiếm ăn, xảy ra chuyện còn có người che chở. Hai người kia dựa vào Đường Đại Đầu để duy trì vận hành thường nhật, rất đơn giản, đều có nhu cầu riêng ... Chứ cái loại lưu manh mà ông nội chẳng ưa, ba ngoại không thích như anh tắ, giao cho anh ta vài việc bẩn thỉu còn làm được, chứ chẳng thể đặt lên bàn mà nói. Còn tôi, cũng chẳng có quản hệ gì với họ, tôi chỉ là nhân viên làm việc kiếm tiền, tôi không lấy cái gì ngoài thứ mình đáng nhận.”

Giản Phàm nghe Tằng Nam rõ ràng chặt đứt liên quản nhưng không đứt được, chỉ cười không ý kiến:” Đi thôi.”

Vốn đang hồ nghĩ, Tằng Nam lại càng thêm hồ đồ, có điều hôm nay đỗ xe ở đây cũng đủ lâu rồi:” Chúng ta ở đây lâu như vậy có ích gì không đấy?”

“ Có chứ, ít nhất tôi biết chế độ trực ban 24 tiếng ở nơi này, một buổi chiều từ trong Tứ Phương có 18 xe thi công đi rằ, 2 xe sửa chưa, nhân số bảo an cứ 2 tiếng lại đổi tuần tra một lần, đội thi công trú ở túc xá 7 tầng phía sau tòa nhà chính. Hơn nữa tôi tính rồi, từ phân cục Hạnh Hoa Lĩnh, đội trị an tới đây chỉ cần 7 phút, nếu đi nhanh chỉ cần 5 ... Chỉ một câu nói thôi, không có cơ hôi nào để lợi dụng hết, đừng nói họ có phòng bị, dù là không có phòng bị thì không đủ thời gian cho tới đây phá phách còn rút lui an toàn.”

“ Anh có thể làm những chuyện đó trong khi đọc tài liệu à?”

Giản Phàm chỉ đầu cười nhẹ:” Chỉ cần tôi chú tâm, rất ít khi tôi quên cái gì, nhìn một lần là đủ.”

Tằng Nam kinh ngạc hết sức:” Vậy bây giờ anh định làm sao?”

“ Đơn giản, phát huy sở trường của Đường Đại Đầu, đánh vào sở đoản của người tắ, đó là bí kỹ giành phần thắng, ngàn năm không đổi.”

“ Anh ta có sở trường gì, ngoại trừ lôi kéo đám lưu manh giở trò vô lại.” Tằng Nam bĩu môi xem thường, cô quen tên đầu to đó đủ lâu rồi, còn lạ gì:

Giản Phàm cười lớn: “ Đó chính là sở trường của anh ta đấy, thời buổi này tụ tập được một đám người vây quảnh không phải dễ.”

“ Giản Phàm, đừng bảo tôi không nhắc nhé, tôi vốn nghĩ dựa vào bạn bè cảnh sát của anh, có khi giúp được chút nào đó để ăn nói với Đường Đại Đầu, vừa vặn giúp anh trang trí nhà. Anh muốn dựa vào Đường Đại Đầu thì có vấn đề rồi, anh ta căn bản không cùng đẳng cấp với Niên Vinh Quý, đừng chơi quá đà không dọn được đâu.” Tằng Nam cảnh báo:

Giản Phàm có suy nghĩ khác:” Gây áp lực là điều cần thiết, nếu như đối thủ không cảm thấy bị uy hiếp thì không thể ngồi xuống bàn đàm phán được. Niên Vinh Quý vốn không coi Đường Đại Đầu ra cái gì, trên có quản hệ chính quyền, dưới có công an bảo vệ, trong có lượng lớn sức lao động giá rẻ, gần như không có sơ hở, phải tìm ra nhược điểm khiến ông ta thấy bị uy hiếp mới có khả năng?”

“ Nói nửa ngày trời rồi mà rốt cuộc chưa nói là làm thế nào đấy. “ Tằng Nam không cho Giản Phàm tỏ vẻ cao thâm khó lường nữa:

“ Cô tuy thông minh nhưng không nghĩ tới đâu, vài trăm vạn với Tứ Phương cũng không hề nhỏ, cô nói xem nếu một năm tôi bỏ chục vạn ra nuôi bảo an với đồn công an, tôi cần gì trả số tiền oan đó, dù sao lãnh đạo kia của China Network cũng rớt đài rồi, cần gì nể mặt ông tắ, vài tên lưu manh càng không cần để ý. Tôi đoán tâm lý của Niên Vinh Quý là thế. “ Giản Phàm vặn mình, hai ngày quả ngồi lỳ quá nhiều: “ Khi nào ông ta thấy cái giá phải trả lớn hơn thứ thu được thì mới nghĩ tới trả tiền.”

“ Vậy là vẫn để đám Đường Đại Đầu đi làm loạn?”

“ Đúng thế, xử đám trị an trước, xử Niên Vinh Quý sau. “ Giản Phàm chặt tấy xuống làm động tác chém đầu:

Tằng Nam giật mình, phanh vội xe lại, sờ trán Giản Phàm: “ Này không sốt chứ? Anh nhắm cả vào cảnh sát?”

Đúng là không sốt, nhưng Giản Phàm khéo léo tránh bàn tấy Tằng Nam, ngoắc ngoắc ngón tắy: “ Lại đây, tôi nói cho cô biến phải xử đội trị an thế nào.”

Tằng Nam ghé tai tới, nghe Giản Phàm khẽ thì thầm vài câu, mắt cứ càng ngày càng mở to, cuối cùng phải thốt lên: “ Chẳng trách Đường Đại Đầu tôn sùng anh như thế, anh đúng là xấu hết chỗ nói rồi.”

Bình Luận (0)
Comment