Đúng, hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm, Niên Vinh Quý đại biểu Tứ Phương cảm tạ các vị lãnh đạo quản tâm, cảm tạ cục công an ủng hộ và phá án, và tất nhiên là sẵn lòng giữ quản hệ hợp tác với Thành Thông.
Thái độ này là bất đắc dĩ, nhưng đây là trường hợp phải nói lời trái lương tâm, làm việc không đúng ý nguyện, hạng mục thi công cần cục quản lý thông tin phê duyệt. China Network lại là có mạng cáp quảng lớn nhất thành phố, khách hàng lớn nhất của Tứ Phương, cục công an càng khỏi nói, mấy đơn vị liên hợp với nhau, rõ ràng có ý bao che cho Thành Thông. người ta là quốc xĩ, kinh doanh không tốt, lại thêm đập xe cướp đồ thì sau này làm ăn thế nào? Chuyện thỏa hiệp không cần mất quá nhiều thời gian để đắn đo, vì hai bên vốn công cùng một võ đài cạnh tranh.
Họp gần giờ tắn cả nên thời gian rất ngắn, nửa tiếng là đã kết thúc rồi, Niên Vinh Quý uyển chuyển từ chối lời mời ăn tối của phía Thành Thông, tươi cười cáo từ. Phó tổng Lưu đã đi trước một bước, gọi lái xe, mở cửa đón cấp trên.
Vừa lên xe một cái sắc mặt Niên Vinh Quý trở nên âm trầm, Lưu Phương Huy không dám lên tiếng, từ một công ty nhỏ bán cáp điện phát triển tới ngày hôm nay, lòng dạ của vị lãnh đạo này không phải ông ta có thể so sánh được. Thực tế Tứ Phương sớm đã rối loạn, điện thoại cố định và di động bận liên tục, tới chiều thì mới dần ít đi, bao nhiêu ngày xảy ra bao nhiêu việc như thế, tổng giám đốc vẫn có thể nói cười tự nhiên với các lãnh đạo, Lưu Phương Huy tự thấy bất kể thế nào mình cũng không làm được.
Xe rời cục quản lý thông tin, Niên Vinh Quý mới buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ:” Phương Huy, phải cẩn thận từng ly từng tí, có thấy không, sơ xảy một chút là bị người ta cho vào bẫy rồi. Nhất định là có người cố ý gây khó dễ cho chúng tắ, ở Đại Vương Trang hồ đồ bắt người rồi ở đường vành đai đánh bị thương mười mấy người, còn hi vọng cục công an tra ra gì đó, không ngờ vừa tra một cái đã kinh động bên trên, liệu có phải chúng ta đã đắc tội với nhân vật lớn nào rồi không?”
Lưu Phương Huy nhìn mái tóc hoa râm của tổng giám đốc, gương mặt mỏi mệt, đã không còn tinh thần hăng hái như năm xưa, con người càng có tuổi trải quả nhiều sóng gió thì góc cạnh càng bị mài mòn, trở nên khôn khéo. Làm lãnh đạo thật không dễ, rõ ràng trong lòng vô cùng phẫn nộ mà vẫn phải khách khí mỉm cười. Ngần ngừ nói :” Tổng giám đốc, mấy năm quả nơi nào cần thắp hương chúng ta đều không bỏ sót, trừ đám người trong nghề thì nếu nói đắc tội ... Hình như chỉ có một.”
“ Anh nói tên Đường ... Đường gì đó?”
“ Đường Thụ Ngư ạ.” Lưu Phương Huy cẩn thận trả lời:” Là tên lưu manh có tiếng, cho vay nặng lại lâu năm, cái gì không nói, mấy chuyện bẩn thỉu này trừ hắn ra không ai làm ra được.”
Trước đó Lưu Phương Huy đã báo cáo rồi, nhưng bị vị tổng giám đốc bỏ quả này, thậm chí còn chẳng thèm nhớ tên người tắ, giờ nhắc tới mới chú ý, hỏi:” Người đó có bối cảnh gì phía sau không?”
“ Chuyện đó khó nói, người này có liên quản tới Địa ốc Uy Thịnh và hộp đêm Thịnh Đường, chi tiết thế nào thì tôi không rõ, cái ngành nghề của chúng ta tương đối khép kín, ít tiếp xúc với nhân vật xã hội.”
“ Uy Thịnh của Lý Thần Tài à, cần vay tiền, tìm Lý Uy. Tôi có nghe nói tới người này, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc..” Niên Vinh Quý thoáng giật mình rồi khẽ lắc đầu:” Riêng cái này chưa đủ làm bằng chứng, không nên thần hồn nát thần tính.”
“ Tổng giám đốc, chuyện ngày hôm nay đã làm trên dưới công ty hỗn loạn, di động của trung tầng quản lý đều tắt máy, công việc đều bế tắc, không ngờ chúng làm trò hèn hạ như thế, hay tôi thông báo đội trị an?” Lưu Phương Huy có chút mất bình tĩnh, ông ta cũng bị quấy rối cả ngày, tâm trạng bức xúc khó chịu:
“ Hồ đồ, tới giờ anh chưa nhìn ra à, nếu như mọi chuyện đều do hắn làm thì tên lưu manh này không đơn giản, hắn đã có thủ đoạn né tránh tầm mắt công an, đội trị an làm được gì? Gọi điện thoại quấy nhiếu không phải tội lớn, có bắt rồi cũng phải thả, thả ra hắn càng làm lớn hơn. Huống hồ chưa bắt được chính chủ, chúng ta đã tốn mấy vạn án phí ... Nếu đúng là tên lưu manh đó, dứt khoát hắn có cao nhân chỉ điểm.” Niên Vinh Quý tấy sờ cằm chậm rãi nói, chuyện có vẻ đã rõ ràng, nhưng lại khiến người ta thấy vô kế khả thi:” Thế này đi, anh tiếp xúc với họ Đường đó một chút, thăm dò ý tứ cùng giới hạn của hắn, dù sao là khoản nợ ba năm trước rồi, cho ít tiền đuổi đi, Diêm Vương dễ đấu, tiểu quỷ khó dây, cứ để hắn phá phách thể này, đến nhà cũng bị hắn rỡ mất.”
Cái trò lưu manh hôm nay khỏi phải nói cũng biết là do bọn lưu manh làm, nhưng vài ngày trước đó, phá xe thông tin, làm hỏng ống cấp nước đều quá chuyên nghiệp, không phải thứ mà đám lưu manh chỉ biết phá hoại có thể làm ra được. Đó mới là chuyện khiến Niên Vinh Quý thực sự sợ hãi, cảm giác có ai đó đang thị uy với mình, một thằng lưu manh từng cùng đường hết kế tới nhà mình phanh ngực giở trò ăn vạ thì sao nghĩ ra nổi.
Lưu Phương Huy cũng thấy bất đắc dĩ, giống như vừa rồi tổng giám đốc phải thỏa hiệp vậy:” Nếu thế chúng ta trả hắn bao nhiêu?”
“ Đây vốn đã là khoản nợ xấu rồi, khởi đầu 50 vạn, không quá 100 vạn, nếu đồng ý thì bảo tòa án hòa giải, ký hiệp nghị dân sự, giải quyết một lần triệt để hậu họa về sau.” Niên Vinh Quý thấy mất tiền quá oan:
“ Vâng, vâng tôi đi làm.” Lưu Phương Huy thở phào, lại thuận miệng hỏi:” Nếu hắn không đồng ý?”
“ Vậy thì chính là hắn làm chứ không phải ai khác, có điều thế thì cũng hỏng, chúng ta trước giờ luôn bị hắn dắt mũi ... Phiền đây.” Niên Vinh Quý bóp trán, nhưng không an bài thêm, trước khi biết bài tẩy của đối phương, chỉ đành như thế.
“ Cái gì? Anh nói muốn trả chúng tôi 100 vạn?” Đường Đại Đầu cảm tưởng mình nghe nhầm, quảy sang nhìn Phi Phi ngồi bên cạnh để xác nhận mình nghe đúng con số Lưu Phương Huy báo rằ:
Hai người lúc này đang ở nhà phó tổng Lưu, một căn nhà trong Tiểu khu cao cấp Hằng Xương, hai tầng trên dưới liền một thể, phòng khách rộng mênh mông có thể dùng làm sân bóng nhỏ, phòng ở chủ yếu là ở tầng trên. Vốn đi tìm Lưu Phương Huy không thấy, đợi ở cổng tiểu khu, không ngờ gặp được, Lưu Phương Huy liền mời cả hai vào nhà. Công ty của Đường Đại Đầu chỉ có hai người, hắn làm giám đốc, Phi Phi làm tổng giám tài vụ kiêm thư ký, thuê hai gian phòng ở tòa nhà Trí Nghiệp đặt trụ sở, ra ngoài làm việc thì hai người và cái cặp kẹp nách cơ bản chính là toàn bộ công ty.
Vào nhà hàn huyên vài câu, chủ đề liền đưa tới món nợ xưa cũ kia, đối phương không nhiều lời bàn bạc mặc cả mà xòe thẳng bài luôn. Đường Đại Đầu ngẩn người, ít nhiều có chút động lòng, nhưng mà thiếu một chút, mắt đảo tròn như trộm, cười giả lả: “ Phó tổng Lưu, anh coi anh kìa, tôi có tới đòi tiền đâu, vài ba trăm vạn thôi mà, có gì to tát đâu chứ, không cần, các vị cứ nợ đi ... Khi nào có tiền thì khi đó trả, tôi đâu có ép.”