Đúng, Hồ Lệ Quân đâu, chị Hồ đâu rồi? Giản Phàm nghĩ tới đó quảy cổ nhìn bốn phía, thấy đội trưởng ngồi cách đó rất xâ đang tán gẫu với Lục Kiên Định, mấy trăm con người nhốn nháo, muốn tìm một người rất khó. Nhìn nửa ngày không thấy đâu. Dương Hồng Hạnh ở bên cạnh không vui, kéo góc áo Giản Phàm ngồi xuống: “ Anh ngồi im một chút cũng không được à? Ngó ngó nghiêng nghiêng gì đấy.”
“ Em thử kéo nữa xem!” Giản Phàm hơi tức rồi, bị Dương Hồng Hạnh kéo ngồi xuống ghế, tấy phải biến chưởng thành trảo, còn mục tiêu à, trực tiếp hướng xuống đùi cô:
Dương Hồng Hạnh không né tránh, lại còn khép chân lại, liếc xéo Giản Phàm, ý tứ như đang nói: Tới đi!
Màn thị uy này khiến Giản Phàm chột dạ, đưa tấy ra rất lâu mà không dám, thế là trảo biến thành chỉ, gãi gãi mũi, quảy đầu đi không thèm để ý nữa, thiếu chút dũng khí giở trò lưu manh giữa chốn đông người.
“ Đội trưởng ra lệnh đấy, bảo em trông coi anh.” Dương Hồng Hạnh nói rất nhỏ, nhỏ gần như thì thầm bên tai Giản Phàm:: Lát nữa lên đài giữ tinh thần, giữ nụ cười vừa đủ, đừng ngoạc miệng cười như thằng ngốc ... Cười phải có một loại tự hào và tự tin. Nào, cười đi cho em xem.”
Giống như cố ý trêu chọc, không ngờ Giản Phàm nghe câu này quảy đầu lại, nhìn chằm chằm Dương Hồng Hạnh, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, cứ như muốn nhìn thấu bên trong y phục người ta vậy. Dương Hồng Hạnh bóp mũi làm mặt quỷ, nghiêng đầu đi né tránh ánh mắt làm tim mình đập loạn nhịp, không thèm để ý, nhưng Giản Phàm thì vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ nhìn mà không nói một lời, giống như có thể có hành động bất kỳ lúc nào, lại giống như sắp phát ra một câu nói kinh thiên động địa nào đó.
Hiểu cái tính cách không cố kỵ gì của Giản Phàm, Dương Hồng Hạnh chỉ được một lúc là không chịu nổi, cô hơi sợ rồi, khẽ mắng:” Trước mặt bao người thế này, anh mà dám làm bừa, cẩn thận em đánh anh.”
“ Hừ, em là lớp trưởng, nhưng mà là lớp trưởng cũ rồi, còn anh giờ là thám trưởng, bằng vào cái gì em chỉ tấy ra lệnh cho anh!? Đến em cũng không tin anh, anh đi đâu tìm tự tin, còn bảo anh cười, anh không cười đấy, anh khóc, anh lên đài là khóc luôn cho em xem.” Giản Phàm không sợ uy hiếp, càng khích y càng phản tác dụng:
“ Tự tin à? Dễ lắm, đưa tấy ra đây em cho anh.” Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm có vẻ đã hơi giận, lén lút nói:
Giản Phàm quảy đầu đi, không ngờ Dương Hồng Hạnh chọc vào cánh tấy cười khẽ, hai mã hiện lên lúm đồng tiền, rất mờ, tích tắc không biết bị đụng tới dây nào trong tim, tò mò hỏi:” Em cho anh cái gì?”
“ Cho anh tự tin.” Dương Hồng Hạnh nhìn quảnh như trộm, mọi người đều ai làm việc nấy, ngày cả Lương Vũ Vân và Sử Tĩnh Viện cũng đang ghé đầu thì thầm gì đó, xem ra hai cái bóng đèn này rất hiểu ý. Liền cẩn thận đưa tấy trái rằ, khoác lấy, cánh tắy, bàn tấy rồi mười ngón tấy từ từ đan vào nhau, tim đập mạnh lên theo từng chỗ tiếp xúc:
Không ai chú ý động tác nhỏ của hai bàn tấy dưới gầm bàn, giống như đêm trăng sáng dưới ánh trăng thao trường, hai người vai sóng vai, tấy trong tắy.
Dương Hồng Hạnh không phải cô gái khô khan buồn tẻ như vậy, nhưng từ nhỏ lập chí làm cảnh sát ưu tú, hai mấy năm trời chỉ tập trung hướng tới mục tiêu đó. Nên nếu lấy lời Lương Vũ Vân mà nói thì là tâm sinh lý trưởng thành, ái tình lại dừng lại ở thời cao trung, có chút bên lên rụt rè cùng ngây thơ của nữ sinh.
Giản Phàm nhìn gò má ửng ráng hồng quyến rũ của Dương Hồng Hạnh, bàn tấy nắm chặt thêm chút, cổ tấy phấn hồng nhỏ nhắn đeo chiếc đồng hồ nữ, rất tinh xảo, móng tấy cắt gọn gàng, lòng bàn tấy áp vào nhau, ngón tấy đan chặt, bàn tấy đó không giống tính cách cường thế của cô, có chút run giống như chỉ chực rút lại, lòng bàn tấy còn rỉ mồ hôi.
Không ai biết đôi nam nữ đang ngồi đường hoàng hơn bất kỳ ai, lại có động tác ám muội như vậy.
“ Đã tự tin chưa?” Dương Hồng Hạnh mím môi, có vài phần đắc ý trẻ con, giống như cho rằng sức hút của mình đã phát huy trọn vẹn vậy:
Giản Phàm thấy bàn tấy kia có ý đồ rụt lại, nắm chặt thêm, vẻ mặt phong phú của Dương Hồng Hạnh làm y thấy rất thích ý, như uống ngụm rượu ngon, các cô gái bây giờ quá dạn dĩ, bao lâu rồi mới có cái cảm giác trêu ghẹo nữ sinh như thế này? Có điều không tiếp nhận ý tốt của người ta thì phải có báo đáp, y lén lút nhích người tới, hạ thấp giọng nói:” Chưa ... Chẳng hiệu quả gì cả.”
“ Anh, anh đừng có mà giả vờ, không tác dụng thì thôi.” Dương Hồng Hạnh mặt đỏ au lần nữa rụt tắy, thừa hiểu ý đồ của Giản Phàm, cô thấy thế này là vượt giới hạn rồi:
“ Không được.” Giản Phàm vẫn không để Dương Hồng Hạnh toại nguyện:” Lớp trưởng, sờ tấy thôi thì lấy đâu ra tự tin, em cho anh sờ chỗ khác đi, nói không chừng có ích.”
Nhìn nụ cười xấu xâ của Giản Phàm, Dương Hồng Hạnh phát hoảng, có trời mà biết được y dám làm cái gì, vòng tấy phải quả, nhéo tấy phải của Giản Phàm ý đồ giải cứu cho tấy trái, Giản Phàm đau méo mặt, cắn răng nhẫn nhịn, vươn tấy trái bắt nốt tấy phải của Dương Hồng Hạnh.
Đúng lúc này mọi người đứng cả dậy vỗ tắy, một đám lãnh đạo trong cục đi vào, Dương Hồng Hạnh tranh thủ rút hai tấy về.
Vỗ tấy hoàn tất, bốn bề im phăng phắc, buổi lễ bắt đầu rồi.
Theo cùng tiếng nhạc quốc ca, trong hội trường vang vang tiếng hát hào hùng mạnh mẽ, trang nghiêm trọng thể.
Có điều hội nghị vừa bắt đầu thì loại không khí nghiêm túc khô khan ấy làm người ta không chịu nổi. Người làm công tác hồ sơ lưu trữ như Giản Phàm càng hiểu, mỗi năm riêng ghi chép hội nghị có thể chứa đầy mười thùng lớn, kỳ thực toàn là lời phế thải lặp đi lặp lại, cho dù là một buổi lễ quy mô lớn như thế này cũng không khác biệt là bao, cùng một mô hình, cùng một trình tự. Đầu tiên là lời mở đầu của cục trưởng Lương trông có vài nét giống Lương Vũ Vân, tiếp đó là chính ủy Thiệu, phó cục trưởng Tiêu, rồi tới chi đội trưởng trần thuật quá trình phá án, sau đó là chủ tịch công đoàn hay là phó cục trưởng nào đó kết thúc.
Cho dù một đống công thần ngồi ở đây thì lãnh đạo mới ở vị trí hàng đầu.
Cho dù là người không quen trình tự cuộc họp thì nhìn vào chỗ ngồi có thể thấy phần nào, các lãnh đạo ngồi hàng ngang trên sân khấu, tôn ti trật tự rõ ràng. Hàng đầu tiên của hội trưởng là các trưởng khoa của các phòng ban lớn, sau đó là đại đội trưởng hoặc đồn trưởng đồn cảnh sát, tiếp tới là các cảnh sát lão thành, còn lính mới như Giản Phàm thì ngồi vị trí góc tường.
Có điều như thế vừa hay, bên trong loa, lãnh đạo đang nói tình thế khi đó ngặt nghèo ra sao, phần tử tội phạm ngông cuồng thế nào, các cán bộ cảnh sát cơ trí dũng cảm, kiên trì phá án, vay bắt tội phạm ... Nếu là nói tới vất vả mệt nhọc thì Giản Phàm không ý kiến, cảnh sát cơ sở và tuyến đầu đều rất khổ, điều ấy ai cũng biết, nhưng mà cơ trí dũng cảm thì hơi quá rồi, trong báo cáo nghe như thể mọi thứ đều nắm trong tầm tắy, nhưng người tham giả tổ chuyên án mới cảm thụ được hoang mang hỗn loạn thấp thỏm khi đó, ai dám nói là mình sẽ phá được án? Cho dù Giản Phàm cũng thấy mình có chút mèo mù vớ cá rán.