Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 33 - Chương 034: Cảnh Sát Tìm Tới Nhà.

Hắc Oa Chương 034: Cảnh sát tìm tới nhà.

Chỉ cần nhắc tới món ăn thần thái của Giản Phàm biến đổi hoàn toàn, nghiêm túc, trang trọng, mỗi câu lại tự tin nhàn nhã như chỉ điểm giang sơn. Đôi mắt đẹp của Tương Địch Giai nhìn không chớp cái nào, đầy vẻ tán thưởng cùng bất ngờ.

Bài diễn thuyết kết thúc, Tương mỹ nhân vỗ tấy hai tiếng:” Thật lợi hại.”

“ Chủ tịch Trần hôm nay mà biết chúng ta ăn cái gì, khẳng định hối hận vì nhận lời mời của phó huyện trưởng .. Đúng rồi, còn Tiểu Phí nữa, may mà nghe cậu tới nơi này, dân gian tự có kỳ nhân, câu này quả nhiên không sai. “ Chủ nhiệm Vu khen Giản Phàm vài câu thuận tiện kéo cả Phí Béo vào, quả nhiên là giọng điệu lãnh đạo, một ân tình đem bán mấy lần:

“ Mọi người quá khen rồi, chỉ cần mọi người ăn ngon, cao hứng, là tôi hài lòng! Phải không Sĩ Thanh?” Giản Phàm hôm nay đặt đúng vai trò của đầu bếp, không tỏ ra từng biết chủ nhiệm Vu, hay thân thiết với Tương Địch Giai, hết sức nâng tên béo lên:

“ Đúng đúng đúng ... “ Phí Sĩ Thanh rối rít đáp lại, cái mắt hí không biết đang thả hồn đi đâu:

“ Nào, Sĩ Thanh, Tiểu Phàm, chúng ta phải cạn một chén, cảm tạ các cậu thịnh tình khoản đãi. Lần này tới huyện Ô Long, thu hoạch lớn nhất là làm quen với hai cậu, nào, Giai Giai.” Chủ nhiệm Vu không ngờ nâng chén đứng lên:

Ba người kia đã đứng lên, Giải Phàm không chối từ được, uống quả loa một chén cáo từ, làm người tốt thì làm tới cùng, cơ hội hiếm có thế này để cho thằng béo.

Quả nhiên vừa ra ngoài là Phí Sĩ Thanh nắm ngày lấy cơ hội thể hiện:” Chủ nhiệm Vu, kỳ thực tôi cũng nghiên cữu cách sử dụng thức ăn làm thuốc đấy, chị thử xem món canh này thế nào, đây là canh tuyết lê, dùng củ cải, tuyết lê ... À, còn có mật ong, thanh nhiệt giảm ho ... Còn cả dưỡng nhan nữa, là canh dùng cho mỹ nữ, càng ăn càng xinh đẹp...”

Thằng béo mặc dù kiến thức què cụt, ăn nói quàng xiên, nhưng điệu bộ khôi hài, bộ mặt thật thà, trong phòng bao liên tục truyền ra tiếng cười trong trẻo, đặc biệt là giọng chủ nhiệm Vu càng rõ, tám thành bị thằng béo nịnh cho vui vẻ.

Bữa cơm này ăn tới hai tiếng, món ăn của Giàn Phàm, cái miệng của Phí Sĩ Thanh, khiến tiếng cười chưa bao giờ ngớt. Giản Phàm vừa bận rộn trong bếp vừa bê món ăn, mãi mới có thời gian ngồi xuống định kiếm cái gì lót dạ thì thằng béo mặt hồng hào chạy vào, không cho y nói đã kéo đi xềnh xệch.

Lần này làm bóng đèn tới cùng vậy.

Hai mỹ nữ rất khách khí, Giản Phàm ứng đối đúng mực, giống như cha đối đãi với toàn bộ khách tới quán vậy, vẫy tấy tạm biệt, nhìn Phí Sĩ Thanh lái xe về huyện thành

Lần đầu tiếp đoàn khách từ Đại Nguyên tới, khi đó vẻ đẹp của Tương Địch Giai khiến Giản Phàm phải sững sờ; ở nhà chiêu đãi đánh cược, mỹ nhân tóc mềm da trắng, khiến lòng y ngứa ngáy không thôi; buổi sáng nhìn cô đứng bên xe duyên dáng xinh đẹp đợi Phí Sĩ Thanh, ghen tỵ phát cuồng. Còn lần này nhìn Tương Địch Giai và thằng béo quản hệ phát triển nhanh như vậy, Giải Phàm thấy lòng bình đạm rồi, mỹ nữ vẫn đẹp như thế, nhưng không khiến trái tim y đập loạn nhịp nữa.

Xe đã đi xâ, vừa định xoay người về quán thì có một cái xe cảnh sát hú còi chạy tới, đỗ xịch ở bên đường, Giản Phàm còn nghĩ là chú hai tới, chuẩn bị trốn, không ngờ người đầu tiên xuống xe là đội trưởng Tần cao mét chín, to lớn như khỉ đột, hung ác như thổ phỉ kia.

Theo sau vẫn có nữ cảnh sát đã phát giấy truy nã cho y ngày hôm đó, cảnh phục cộc tắy, cánh tấy phơi nắng hơi sạm đi, mái tóc đen búi sau đầu, ngũ quản tinh xảo mà có uy, nhìn quả tuyệt đối là hình mẫu của đồng phục cám dỗ.

Có điều hiện giờ loại người mà Giản Phàm ít thiện cảm nhất là cảnh sát, giọng không khỏi có chút trâm chọc:” Ba vị khách quý, rửa nồi rồi, rửa bát rồi, ba vị đi ăn phải tranh thủ giờ chứ.”

Đội trưởng Tần sải bước đi thẳng tới:” Chúng tôi không tới ăn cơm, cậu phục vụ, cho hỏi người tên Giản Phàm làm ở đồn công an Thành Quản có ở đây không?”

Giản Phàm ngạc nhiên, biết ba người này đều ở đại đội điều tra hình sự, nhưng không rõ là tìm mình có ý gì, nhìn lại mình mặc áo thun, buộc tạp dề, trông như trợ bếp, chẳng trách người ta xưng hô như thế.

“ A, cậu là …. !? “ Nữ cảnh sát nhìn Giản Phàm chằm chằm, cảm giác khuôn mặt điển trai kia có chút gì đó quen thuộc, hồ nghi hỏi:” Cậu từng phạm tội gì từng bị chúng tôi bắt phải không?”

“ Hả?” Giản Phàm suýt nữa ngã ngửa, tự tôn đả kích mạnh, hiệp cảnh đẹp trai nhất đồn mà người ta có ấn tượng gì đã đành, lại còn bị coi là tội phạm. Nghĩ tới oan ức mình phải chịu ở đồn công an, ngọn lửa vô danh bùng lên, hùng hổ nói: “ Tôi chính là Giản Phàm! Tôi biết các vị, người của cục hình cảnh chứ gì? Muốn lên lớp chính trị cho tôi thì khỏi đi, giác ngộ của tôi không cao như vậy đâu. Muốn giáo huấn tôi, không có cửa đâu, tôi không thèm làm nữa. Đừng cho rằng tôi là hiệp cảnh nhỏ bé ở huyện xâ thì không biết giận. Tôi nói này, các vị còn muốn thế nào nữa đây, tôi bắt nghi phạm rồi, các vị còn muốn bắt cả tôi mới vừa lòng à?”

Lời nói đầy phẫn nộ, oán khí ngợp trời, làm ba cảnh sát á khẩu, đoán chừng không ngờ người mình muốn tìm mặt non nớt như thế, lại còn nóng tính.

Đội trưởng Tần có chút bất ngờ, thấy Giản Phàm định bỏ đi thì rút mấy tờ giấy A4 trong gặp rằ, mỉm cười đưa cho y:” Cậu xem đi, hôm nay chúng tôi tới không phải để gây chuyện.”

“ Đây là ...” Giản Phàm ngạc nhiên nhận lấy, là văn kiện ( tin tức công an Đại Nguyên), thi thoảng cũng từng nhìn thấy ngày trang đầu là ( vụ án cướp tiệm vàng ngày 11 tháng 8, phá án thành công, bốn nghi phạm không ai lọt lưới).

Tiếp tục xem càng mừng rỡ thêm vài phần, oa, cuối cùng đã nhìn thấy tên mình.

... ... Ngày 17 tháng 8, hiệp cảnh Giản Phàm, Tiêu Thành Cương của đồn công an Thành Quản, vô tình phát hiện tung tích nghi phạm, hai người lập tức báo trung tâm chỉ huy huyện, đồng thời bám theo nghi phạm. 1 giờ 15 phút sáng ngày hôm sau, dưới sự hợp lực của đồn công an Thành Quản và đại đội hình cảnh, tại kilo met thứ 37 trên đường từ huyện Ô Long lên tỉnh, chủ mưu vụ cướp tiệm vàng ngày 11 tháng 8 đã bị bắt giữ thành công .... Cục công an thành phố thông báo khen thưởng với những nhân viên tham giả phá chuyên án ...

Giản Phàm xem hết tin tức, vẻ mặt tức giận cũng thay đổi, có điều vẫn còn chút không thoải mái, sự thực trong báo cáo này tựa đúng lại tựa sai, giống như trong bát cơm có hạt sạn nhỏ, cảm giác có, lại không phát hiện ra nó ở đâu. Đoán chừng đây là kiệt tác của cao thủ văn thư trong cục.

Đội trưởng Tần thấy Giản Phàm hồi lâu không nói thì hỏi: “ Có vấn đề sao?”

“ Sao tôi đọc thấy không tự nhiên lắm. “ Giản Phàm cũng không nói rõ được:

Đội trưởng Tần nửa đùa nửa thật nói:” Có phải là không nhìn thấy sự tích anh hùng, cậu đánh thuốc tội phạm, hai người nửa đêm tự ý truy bắt, cho nên có chút thất vọng không? Cậu lợi hại lắm đấy, nghi phạm hôn mê mười tiếng, tiếp đó tiêu chảy nghiêm trọng, thiếu chút nữa mất nước ảnh hưởng tới tính mạng ... Loại chuyện này cần báo cáo làm rõ không?”

Nữ cảnh sát cúi đầu che miệng, nhìn bờ vai nhỏ rung rung là biết đang cố nhịn cười thành tiếng. Hai tên nghi phạm đó cướp bóc mấy năm trời, nếu biết không bại trong tấy cảnh sát, mà trong nồi thức ăn, không nếu chúng biết sự thực sẽ nghĩ gì.

Chương 035: Tội phạm cảnh sát gì cũng là rằu củ hết.

“ À, không không không ... “ Giản Phàm có chút lúng túng, cười ngượng ngập, không ngờ món đó dùng quá liều tai hại như vậy: “ Vậy, đội trưởng Tần, ba vị tới có việc gì? Nếu là báo hỉ, vậy thì xin cám ơn.”

“ Chúng tôi đang về thành phố, thuận tiện đi quả gặp tiểu anh hùng, vụ án có vài chi tiết chưa rõ, chúng tôi muốn tìm hiểu thêm. “ Đội trưởng Tần chỉ hai người bên cạnh giới thiệu:” Đây là Tiểu Quách, Quách Nguyên, Tiểu Sử, Sử Tĩnh Viện! Tôi là Tần Cao Phong, đội trưởng đại đội điều tra hình sự số một thành phố Đại Nguyên.”

“ Anh Quách, còn cả ... Chị Sử, xin chào, xin chào. Đội trưởng Tần, anh cứ hỏi, tôi biết gì nói nấy. Mời đi bên này ...” Giản Phàm toàn thân bềnh bống như đi trên mây, bình sinh lần đầu tiên được gọi là tiểu anh hùng, tuy y đã 24 tuổi, còn dùng chữ "tiểu" không phù hợp, ai bảo mặt non choẹt như học sinh, huống hồ người ta khen mình, thêm vài chữ tiểu cũng không sao, quản trọng là anh hùng.

Cảm giác đây là thời khắc tự hào nhất cuộc đời, hận không thể gọi cha mẹ tới mà nghe.

Dẫn ba người lên phòng bao ở tầng hai quán ăn, kéo ghế mời ngồi lại rót nước, bảo mấy người Đào Hoa không được lên quấy rầy.

Đợi khách ngồi xuống rồi, Giản Phàm tấy vẫn cầm thông báo, cẩn thận hỏi:” Cái này ... Đội trưởng Tần, cho tôi giữ một bản được không?”

Đội trưởng Tần nhíu mày:” Đây là thông tin nội bộ, không cho phép truyền ra ngoài, cậu giữ làm gì?”

“ Tôi, tôi cho mẹ tôi xem, để mẹ tôi khỏi mắng suốt ngày không chịu làm việc đáng hoàng, rồi cho chú hai tôi xem, bọn họ vì chuyện tôi bắt nghi phạm mà mắng mỏ tôi, tới giờ tôi còn chưa viết kiểm điểm ... Cảnh sát không phải coi trọng chứng cứ nhất sao?”

“ Phì ... “ Đến mức này Sử Tĩnh Viện không nhịn được cười nữa, cố cắn răng quảy đầu sang bên, chưa thấy anh hùng nào tội nghiệp hơn nữa:

Đội trưởng Tần cười lớn, rộng rãi phất tắy: “ Vậy cậu cứ giữ đi.”

Giản Phàm mừng rỡ cuộn mấy tờ giấy cho vào túi, hết sức nịnh nọt đưa nước, thái độ hoàn toàn khác lúc đầu, ân cần tới không chê vào đâu được.

Sử Tĩnh Viện cứ nhìn mặt Giản Phàm là lại buồn cười, phải nói chàng trai này tướng mạo cự kỳ có sức sát thương mới nữ giới, đôi mắt dài lanh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng thông minh, miệng lúc nào cũng nở một nụ cười ấm áp tựa ánh nắng ban mai, nếu mặc cảnh phục có thêm chút oai phong nữa thì không biết mê mệt bao thiếu nữ. Thế nhưng điệu bộ thật thà khờ khạo khiến cô khó khăn lắm mới nhịn được cười, lấy ra một bức ảnh, đi vào chủ đề:” Cậu đừng khách khí, còn nhớ bức ảnh này không?”

“ Nhớ chứ, khi đó chị phát cho tôi mà, chẳng quả chị không nhớ tôi thôi.” Giản Phàm nhắc:

“ A, tôi nhớ ra rồi, cậu chính là hiệp cảnh mắt nhìn loạn, còn bỏ chạy ở Ô Long Trì Khẩu đúng không? “ Sử Tĩnh Viện nhớ ra chàng trai cứ nhìn trộm mình, tủm tỉm cười nhìn Giản Phàm ăn vận kiểu đầu bếp trong có chút hoạt kê:

Giản Phàm đỏ mặt không đáp.

“ Xem ra đúng rồi, cậu nhìn A1 đi, chính là thủ phạm chính Cận Đại Quân, đây là ảnh một năm trước. B4, Trần Cường, là do chúng tôi căn cứ vào miêu tả vẽ rằ. Khách quản mà nói, bức ảnh này đúng tới bảy tám phần mười đã là không tệ, nói như thế, phát sinh một vấn đề ...” Sử Tĩnh Viện nói chuyện lưu loát không rườm rà, do tính chất nghề nghiệp, khi bắt đầu nhắc tới công việc là thần thái có chút lạnh, chẳng ôn nhu chút nào:

“ Tôi hiểu, chị hỏi tôi vì sao nhận ra họ phải không?” Giản Phàm hỏi lại:

Ba người kia gật đầu tán thưởng, chàng trai này rất thông minh nhạy bén.

“ Chuyện này đơn giản lắm.” Giản Phàm chỉ bức ảnh, nói hết sức hiển nhiên:” Chị nhìn mặt tên này, đầu nhọn hàm bành cằm nhỏ, trông như củ cải lớn. Còn tên này, mặt đen lồi lõm mấp mô, như miếng thịt bò khô, rất dễ nhận rằ. Quán của chúng tôi yêu cầu phục vụ là mắt phải chuẩn, tấy phải vững, miệng phải ngọt. Tôi từ nhỏ đã chơi ở quán, khách tới một lần, chỉ cần không phải là quá lâu, tôi nhất định sẽ nhớ. Xem bức ảnh mới mấy ngày, nên chúng tới là tôi nhận ra ngày .. Muốn ghi nhớ một người, đừng đi vào chi tiết, chỉ cần nhớ đường nét và ấn tượng, rồi gán với sự vật quen thuộc, vậy là không quên được. Ví dụ người này, tôi không biết tên là gì, nhưng trong ý thức liên hệ hắn với củ cải, hắn vừa xuất hiện, trong đầu tôi nhảy ra ngày hình ảnh củ cải, thế là nhận ra hắn ... Chi tiết có thể thay đổi, nhưng sống thêm hai chục năm nữa, cái mặt hắn vẫn giống củ cải thôi.”

Nghe Giản Phàm giải thích, ba người kia không sao tin nổi, mắt chữ O mồm chữ A rồi. Trong khi đó Giản Phàm cũng đã ghi lại ấn tượng của mình, đội trưởng Tần cao ráo mặt dài giống củ cà rốt; cảnh sát xinh đẹp mặt tròn như quả trứng vịt lớn; Tiểu Quách thì mặt to tai lớn ... cái này khó hình dung.

“ Tôi không còn câu hỏi nào nữa, đội trưởng Tần, anh hỏi đi.” Sử Tĩnh Viện lắc đầu, nhưng ánh mắt rõ ràng đang kiểu như, như thế mà cũng được sao?

“ Giản Phàm!” Đội trưởng Tần đột nhiên gọi một câu, ngồi thẳng mình, thái độ nghiêm nghị, giọng oang oang như gắn loa bên mép:” Tôi tới không phải trách cậu, mà chỉ muốn hỏi, khi đó cậu phát hiện ra hiềm nghi, vì sao không báo cảnh sát ngay, vì sao cùng Tiêu Thành Cương tự ý truy đuổi. May mà bắt được, nếu có chuyện ngoài dự liệu thì không phải vấn đề nhỏ đâu.”

“ Bảo hộ trị an là chức trách quảng vinh của cảnh sát, dưới sự lãnh đạo anh mình của cục trưởng Mao và đồn trưởng Giản ...” Giản Phàm vừa nói được hai câu, ngượng ngùng gãi đầu:” Anh không tin đúng không? Tôi ... Tôi cũng chẳng tin đâu.”

Ba người kia thực sự bị Giản Phàm làn muốn giữ vẻ nghiêm trang cũng không được, nhất là Sử Tĩnh Viện mặt cứ cúi gằm xuống nhịn cười, Tần Cao Phong phóng khoáng cười lớn:” Vậy thì nói cái gì chúng tôi tin được đi.”

Thời gian quả ấm ức quá nhiều, chẳng ai hỏi y nguyên nhân vì sao lại làm như thế, cứ theo suy đoán của bản mà trách móc y, Giản Phàm đợi câu này quá lâu, ấm ức dồn nén quá lâu, lúc này tuôn ra một lượt:” Được, không phải là người ngoài, chúng ta đóng cửa nói lời trong nhà nhé ... Không phải là tôi không nghĩ tới báo cảnh sát, mà không dám báo. Năng lực cảnh sát ở huyện tôi thế nào anh cũng biết, đồn công an gần như đều giống tôi, thấy nghi phạm là chạy nhanh hơn thỏ. Cảnh sát 110 nếu nghe tới nghi phạm có súng, sẽ không dám tới, khẳng định thông báo cho hình cảnh, đặc cảnh, đợi họ tới nơi thì cơm canh nguội hết rồi ... Vả lại nếu họ tới, bao vây cái quán nhỏ của tôi, rồi bắn nhau đòm đòm, vậy thì tôi khóc cũng không kịp. Công tác đã mất rồi, quán mà cũng đóng nữa, nhà tôi kiếm cơm vào đâu, anh nói phải không?”

“ Quả nhiên là giác ngộ không cao. “ Đội trưởng Tần không phật ý, lại có chút cảm thông, làm nghề này lâu, thứ ít được nghe nhất là lời thật lòng: “ Vậy sao cậu vì sao tự truy đuổi?”

“ Tôi không tin cảnh sát, nhưng tin vào tài nghệ của mình, nghi phạm bị tôi đánh thuốc, sớm muộn gì cũng phát huy hiệu quả, chỉ cần bám theo nhặt lấy tiện nghi là đủ, mang về khỏi bị chụp nồi đen lên đầu. “ Giản Phàm trút hết những lời muốn nói rằ: “ Ngày hôm đó chúng tôi bỏ chạy là không đúng, nhưng cả đời còn chưa đụng vào súng, nói gì đấu súng, không chạy không được, chạy rồi về bị kiểm điểm, đổ cả đống tội lên đầu ..”

Bình Luận (0)
Comment