Đi vào cầu thang, Tằng Nam ấn tầng 13, khéo léo từ chối Giản Phàm đưa tấy đỡ, Trúc diệp thanh ngấm rất mạnh, có điều cô vẫn chịu được, cho dù thân mật cũng vẫn giữ một khoảng cách nho nhỏ, thậm chí mấy lần Giản Phàm như cố tình muốn đụng chạm vào ngực cô cũng chẳng được, lần nào Tằng Nam giống như đều biết trước, chỉ một động tác vuốt tóc, đi chậm lại nửa bước hoặc loạng loạng, cô đều hóa giải một cách tự nhiên, lại không khiến đối phương xấu mặt.
Đi tới cửa phòng giám đốc, Tằng Nam tra chìa khó vào ổ, quảy đầu nhoẻn miệng cười: “ Được rồi, anh đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể về rồi đấy.”
Giản Phàm mỉm cười tựa nói đùa: “ Này, mất lịch sự quá đấy, ít ra cũng phải mời tôi vào trong chứ? Có phải là cô mỗi lần xong việc là đều thích đá nam nhân sang bên không?”
Một lời hai ý, Tằng Nam hơi ngần ngừ đẩy cửa: “ Được, vậy thì mời vào, tôi vẫn nhớ anh có lần chiêu đãi tôi không rượu không nước, tôi có sao học vậy, chỉ có nước sôi nguội chiêu đãi anh thôi.”
Giản Phàm đi vào cửa, rất phong độ đưa tấy mời Tằng Nam đi, Tằng Nam nghiêng người lách quả y, không ngờ Giản Phàm ra tấy như chớp, đóng ngày cửa lại, tiếng cửa đóng làm Tằng Nam khẽ giật mình, nhưng chuyện càng kinh hãi hơn ở đằng sau, không có chút dấu hiệu nào báo trước Giản Phàm kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn.
Mọi thứ tới quá bất ngờ, Tằng Nam chỉ kịp "ưm" một tiếng liền không còn bất kỳ âm thanh nào phát ra nữa, sự ngỡ ngàng hiện lên trên gương mặt xinh đẹp, muốn vùng thoát, hai tấy đẩy ra nhưng bất lực trước vòng tấy tráng kiện của Giản Phàm. Cưỡng hôn luôn là chuyện khó khăn, đầu Tằng Nam nghiêng ngả về hai bên né tránh, tuy vậy môi cô đi đâu vẫn bị Giảm Phát bám sát đó không rời, tham lam ngấu nghiến môi cô, lúc này hoàn toàn không còn vẻ hiền lành vô hại thường ngày mà mang đầy tính xâm lược, lưỡi cố tìm mọi cách tách cánh môi mím chặt của Tằng Nam.
Vẫy vùng, giằng co, đôi môi mọng xinh xắn bị áp bức bởi môi của Giản Phàm, cô thậm chí không dám hít thở mạnh, chỉ sợ thứ mùi nam nhân trên người Giản Phàm tỏa ra khiến mình quy thuận, đầu óc cô lúc này là một mớ hỗn loạn không phân tích được tình hình ra sao, phải ứng phó thế nào.
Chân trái Giản Phàm bước vào giữa hai chân Tằng Nam, đùi y khéo léo cọ vào vị trí mẫn cảm, toàn thân Tằng Nam cứng đờ, khép chặt đùi lại một cách vô ý thức, kẹp chặt luôn cả chân trái, tiếp xúc đó khiến người cô run lên, miệng bất giác há rằ. Giản Phàm chỉ chờ có thế, lưỡi xông vào, hôn tới cuồng nhiệt, hôn thô bạo, hôn cho Tằng Nam không thở nổi, đầu ngón chân cong lên, hoàn toàn chịu trận.
Quá mạnh mẽ thô bạo, Tằng Nam bị Giản Phàm đẩy lùi lại phía sau, lòng hoảng hốt, hai tấy không biết nên thâm tình ôm lấy hay nên kiên quyết kháng cự.
Quá đột ngột, đột ngột tới mức không kịp tưởng tượng, không kịp phản ứng.
Bị Giản Phàm ôm lấy đẩy lui vài bước ngã xuống ghế sô pha, Tằng Nam vừa ngồi xuống mới phát hiện nút áo lót phía sau không biết đã bị cởi lúc nào, một cái tấy kéo áo lót của mình, một cánh tấy luồn vào dưới mép váy. Khi cánh tấy lớn đó vuốt dọc theo đôi chân mượt mà đi lên đùi mà tiến lên, chạm vào chỗ mềm mại nhất, Tằng Nam nắm tấy Giản Phàm: “ Đừng !... “
Vừa mới nói tới đó thì ngực đã mát lạnh, bàn tấy hơi rằm ráp của Giàn Phàm đang xoa nắn không có chút ôn nhu nào khiến Tằng Nam cuống quít che ngực. Giấu đầu hở đuôi như thế hiển nhiên không ích gì, tấy Giản Phàm đã tiến tới bờ mông tròn tròn rồi, Tằng Nam vừa nói đừng, vừa bị sờ tới thở hổn hển.
“ Đừng! Mau buông tôi rằ, không được ... “ Tằng Nam muốn ngồi dậy, Giản Phàm lại ấn xuống, tấy không ngừng dày vò vú cô, miệng hôn lên tắi, lên môi Tằng Nam, làm toàn thân cô không ngừng nhũn rằ:
Có vẻ như chuyện gì sắp diễn ra không cần phải miêu tả nữa, cảnh tượng đặc sắc nhất sắp mở màn, nếu như quảy phim ghi lại, sẽ là một cảnh cưỡng bức tiêu chuẩn. Giữa phòng bỏ lại một cái giày thủy tinh, là của Tằng Nam, ở ghế sô pha Tằng Nam giãy dụa tới tóc tai tán loạn, váy bị kéo lệch một bên, bầu ngực trắng phau phau khoe ngoài không khí, mép váy cuốn lên tận bụng, giữa hai chân cô là Giản Phàm.
Mọi thứ vẫn tiếp tục, gần như không còn sự phản kháng nào nữa, hai bàn tấy Giản Phàm mặc sức bấu vào cặp mông của cô, thứ xúc tác mỹ diệu như tiếp thêm dầu cho lửa dục trong người Giản Phàm, bàn tấy xoa rồi bóp rồi miết giữa hai chân cô. Tằng Nam thấy chỗ riêng tư nhất bị xâm nhập, bàn tấy kia đang kéo quần lót của mình, tức thì co giật như chạm phải điện, thét chói tắi, sực tỉnh nhổm người lên húc mạnh vào Giản Phàm làm y phải lùi lại sau vài bước.
Ngày sau đó là bốp bốp, phẫn nộ cùng xấu hổ khiến Tằng Nam nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, giờ là lúc ra oai, tấy tóm lấy cổ áo Giản Phảm, tát liên tiếp mấy cái thật mạnh.
“ Á.” Giản Phàm bị tát xây xẩm mặt mày, Tằng Nam co chân đạp một phát vào ngực, lảo đảo lùi lại va phải máy nước uống, rầm rầm, cả người lẫn cốc nước đổ xuống đất.
Ồ, cưỡng gian không thành rồi.
Tằng Nam vuốt lại tóc, kéo váy đã bị xé rách một đoạn, mép váy vừa kéo xuống, hai mắt như dao tỏa sát khí nhìn Giản Phàm ngồi trên mặt đất, không cần phải hoài nghi, nếu không phải lúc này ngại để lộ thân thể thì chắc chắn xông tới đấm đá một trận:
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Tằng Nam chỉ lơi tấy một tích tắc Giản Phàm đã bò dậy, nhào tới như báo săn mồi, tựa hồ bị bầu ngực ẩn ẩn hiện hiện, bị cặp đùi thấp thoáng kia làm quên mất đau, làm Tằng Nam lại bị xô ngã xuống ghế sô pha.
Sức phản kháng của Tằng Nam không phải nữ nhân bình thường so được, trải quả bất ngờ, giờ cô trấn định lại, chẳng hề có chút hoảng loạn nào, Tằng Nam một tấy kẹp cổ Giản Phàm, đầu gối thúc lên, thế là Giản Phàm thành tự nộp mình, hự đau đớn ôm bụng. Hai người ngã đè lên nhau, Tằng Nam thực sự nổi giận rồi, nhìn khuôn mặt điển trai mình từng nhìn ngắm không biết bao lần cơn giận càng trào dâng như núi lửa phun trào, tấy tát bôm bốp liền bảy tám cái, tát tới khi khóe miệng Giản Phàm rỉ máu, lại đá thêm một cú, cực mạnh, Giản Phàm tấy ôm bụng cấp tốc lui lại xô vào máy uống nước ..
Đại chiến phân thắng bại, không thu được kinh nghiệm nào, chỉ có bài học.
yên tĩnh rồi, Tằng Nam chỉnh lại váy, thuận tấy lấy bộ đồ công tác trên mắc mặc vào, hai tấy đưa lên đầu vuốt một cái, tức thì búi thành cái búi cao, lại thành giám đốc Tằng quyến rũ, như chưa từng có chuyện gì xảy rằ.
Còn kẻ vừa bạo hành giờ biến thành người bị hại, ngồi trên mặt đất hồi lâu không có động tĩnh, má sưng vù, hằn rõ năm đầu ngón tắy, máu mũi mà máu miệng nhỏ ròng ròng, áo bị rách bên phái, trông cứ như Giản Phàm mới là người vừa bị cưỡng bức.
Không có chút thương hại nào Tằng Nam rút ngăn kéo, lấy ra máy chích điện, bấm một cái, tia điện nho nhỏ phóng ra tạo thành tiếng roèn roẹt, tấy còn lại mở cửa, vẻ mặt đầy căm ghét ghê tởm, quát:” Cút, cút càng xâ càng tốt, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy nữa.”
Có điều phản ứng Giản Phàm rất khác thường, chẳng hoảng loạn, chẳng xấu hổ, đứng lên mỉm cười, dựng lại cái máy nước uống, chùi máu miệng, ung dung nói: “ Cám ơn cho tôi biết chân tướng.”
Tằng Nam phẫn nộ: “ Chân tướng là tôi nhìn ra bản mặt thật khốn nạn của anh, cút ngay.”
“ Ha ha ha, không đâu, chân tướng là Tần Cao Phong không bảo cô đánh tôi đúng không? Cô phạm quy rồi. “ Giản Phàm kéo lại cổ áo rách, bước ra ngoài: