Chi đội trưởng hớp một ngụm nước, có chút dở khóc dở cười: “ Còn không phải sao, vốn tôi tính kế, hai người bọn họ nội ứng ngoại hợp, khẳng định là sẽ có thu hoạch, cậu đoán xem thế nào? Một tháng quả cậu ta không thèm nói với Nam Nam dù chỉ một câu, tôi gọi điện thoại cho cậu tắ, biết cậu ta nói gì không? Cậu ta nói vì đảm bảo cho sự an toàn của đồng chí không bị bại lộ, tôi không biết phải trả lời ra sao. Ài cậu ta thì không sao, tôi xem chừng con bé tâm trạng sa sút, thôi tôi không nói cái đó, chuyện tình cảm bọn trẻ tôi không hiểu ... Lại nói giờ đám lưu manh Đường Đại Đầu coi cậu ta là tri kỷ rồi, Nam Nam nói, đám bảo an Thịnh Đường lần nào có biểu diễn là đem vé cho cậu ta trước tiên, thằng nhãi đó sinh ra là để làm cảnh sát bẩn, căn bản không cần dạy, còn thuận buồm xuôi gió hơn làm cảnh sát.”
Kết quả này khiến cho hai vị đầu têu đều không biết nói thế nào, anh chàng cảnh sát thân mang sứ mệnh đặc biệt nhập vai quá tốt. Trừ chính sự của cảnh sát ra thì chuyện gì cũng làm, nhưng không phát hiện ra chuyện gì quá giới hạn, chẳng quả là ăn uống chơi bời thôi, muốn chỉ trích cũng không được, chính bọn họ cổ vũ Giản Phàm làm thế, giờ há miệng mắc quải.
Đây cũng là cơn đau đầu của bản thân thời gian quả, cảm giác Giản Phàm đang dùng cách khác phản ứng lại chuyện trước kia, thấy chi đội trưởng tức phát nghẹn, Tần Cao Phong hiến kế sách: “ Chi đội trưởng, anh nên suy xét để cậu ta chính thức tiếp nhận vụ án phân cục Tấn Nguyên. Tốt nhất là điều động cậu ta đi chỗ khác, bây giờ cậu ta ở trong đội tự do vô tổ chức, ảnh hưởng không tốt, không thể để mọi người thấy tôi thiên vị cậu tắ, cứ thế này tiếng nói của tôi trong đội sẽ bị ảnh hưởng.”
“ Đi đâu? Còn sớm, chưa chuyển chính chức chưa định cấp bậc, tới đội trọng án thì không được, Lão Lục mà tóm được thứ bảo bối này, khẳng định ném cả đống vụ án lên người, dùng cậu ta như lừa, thế còn sao chuyên tâm vào vụ án kia được ... “ Chi đội trưởng cũng khó xử, tất cả đều vị để Giản Phàm phát hiện ra quá sớm khiến ông ta không thể không xuống nước hứa hẹn thỏa hiệp, nên mới ra cơ sự này:
“ Đi đâu không quản trọng, cương vị có thể quản trọng một chút, nhưng dứt khoát phải tìm chỗ khiến cậu ta không thể tiếp xúc với nhà bếp, đó là bệnh nan y của cậu tắ, thấy cái ăn là miệng ướt, thấy làm cơm là ngứa tắy. “ Tần Cao Phong kiên quyết nói, phải cách ly Giản Phàm với cái bếp, nếu không là hỏng:
“ Ài, thật điên đầu mà ... Thế này đi, cậu kiên trì thêm vài ngày nữa, quả lễ Quốc Khánh là tới hạn của nhóm học viên này rồi. Cậu sát sao một chút, có dị thường là phải báo cáo ngay. “ Chi đội trưởng hết sức bất đắc dĩ, vốn đây là con át chủ bài mà ông ta hết lòng bồi dưỡng, vậy mà chỉ sai một ly liền biến thành củ khoai nóng:
“ Vâng, phải rồi, có bình rượu thuốc, tôi đã để vào trong xe của anh.”
“ Chà, chà, giờ cậu biết quản tâm tới lãnh đạo cơ à, Cao Phong, thay đổi rồi sao?”
“ Không phải tôi quản tâm, mà là Giản Phàm, cậu ta chuyên môn dùng Trung dược ngâm một bình rượu thuốc lớn, nhờ tôi mang tới. Cách dùng là sau bữa cơm uống ba chén, cậu ta nói tốt cho bệnh đau dạ dày nóng gan của anh, có điều phải chú ý quy luật ẩm thực, ngàn vạn lần đừng uống quá nhiều rượu, giảm bớt hút thuốc, không có lợi cho sức khỏe. “ Tần Cao Phong nói như học thuộc lòng, trong đội có ai chưa bị Giản Phàm chỉ trích giáo huấn cách thức sinh hoạt, nghe nhiều thành nhớ:
Chi đội trưởng lại chẳng cảm kích còn hỏi: “ Làm sao cậu ta biết bệnh của tôi, cậu nói à?”
“ Không phải, tôi còn không biết anh đau dạ dày, làm sao biết được anh nóng gan, chỉ biết anh nóng tính .. .“Tần Cao Phong nói câu sau hơi nhỏ:
Chi đội trưởng bị câu này làm ngây ra rất lâu, cảm giác có chỗ nào đó không ổn: “ Này Cao Phong, cậu có cảm thấy chúng ta bị đùa cợt không? thằng nhãi đó có phải là cố ý bãi công không? Nó đang cười vào mặt chúng ta đúng không?”
Chứ còn sao nữa, chi đội trưởng giờ biết cái khổ khi phải đối diện với thằng nhãi đó rồi, Tần Cao Phong cắn răng không dám cười: “ Vậy để tôi mang rượu về, phê bình cậu ta một trận.”
“ Không cần, cứ để đấy, tôi đúng là có bệnh này, về nói với Giàn Phàm, tôi còn có tâm bệnh nữa, cậu ta trị luôn cho tôi đi.”
Tần Cao Phong đáp lời lui rằ, Giản Phàm không chỉ nhìn ra bệnh của người khác cực chuẩn mà còn ai thích ăn gì, ai có bệnh gì, chỉ gặp một lần thôi là biết ngay, rất thần kỳ. Y gặp chi đội trưởng nhiều lần như thế, không phát hiện ra mới là lạ, lần nào cũng ân cần làm người ta không trách móc nổi. Bác Giang tính khí cổ quái coi Giản Phàm như con, Sử Tĩnh Viện nghiêm túc nguyên tắc mà cũng thiên vị Giản Phàm, Trần Thập Toàn đi đâu cũng khoe Giản Phàm là đệ tử đắc ý, đám ngoại cần thì khỏi nói rồi, coi Giản Phàm là cha mẹ cơm áo ... Giờ chi đội trưởng cũng bị sa ngã rồi.
À, còn một điều Tần Cao Phong không nói, hôm nay Giản Phàm lại xin nghỉ phép.
Giản Phàm giống như một tháng quả đang hưởng thụ cuộc sống khoan khoái của mình, hình như không bị chút ảnh hưởng nào, cái nhiệm vụ vinh quảng kia như chỉ có ăn uống chơi bời không thôi vậy, sống càng lúc càng tiêu sái.
Không một ai biết được Giản Phàm nghĩ cái gì trong đầu, tất cả những người trước kia từng cho rằng mình hiểu Giản Phàm đều có cách lý giải riêng, hành vi của y có vẻ đúng tính cách trước giờ, lại có chút gì đó đã vượt ra khỏi giới hạn, không ai dám chắc.
Tần Cao Phong lần trước tưởng dùng tới người nhà Giản Phàm là diệu kế, không ngờ thiếu chút nữa trở mặt thành thù, về sau đã hòa hoãn lại, hiển nhiên Giản Phàm không còn nể mặt hắn nữa. Bây giờ hắn chùn tắy, sợ làm gì gây phản tác dụng lần nữa, chỉ còn đợi Giản Phàm hết thời hạn thực tập đá đi cho rảnh nợ.
Không dám dùng biện pháp cứng rắn với y, nếu không hậu họa vô cùng, trước đó Giản Phàm biết đã nhiều chuyện, sau lần cố gắng giữ y lại đó, quân bài nắm trong tấy càng nhiều, một khi trở mặt, bọn họ thiệt hại nặng nề là cái chắc. Cứ nhìn hành vi của Giản Phàm bây giờ là rõ, tuy y ăn chơi suốt ngày, nhưng không làm bất kỳ việc phạm pháp nào, cho thấy y có ý thức đề phòng cực cao, không để có thêm bất kỳ sơ hở nào nữa.
Đúng là một sự bất tín, vạn sự không tin, lòng tin mất đi vãn hồi lại gần như vô vọng rồi.
Tần Cao Phong không hi vọng gì vào Giản Phàm nữa, nếu y sống quả ngày đoạn tháng không gây thêm rắc rối gì thì hắn phải thắp hương khấn vái rồi.
Còn vụ án kia? Tần Cao Phong thấy không còn hi vọng gì, lấy gỗ mục làm cột chống thì hi vọng gì được, hắn thì chả sao, hắn là người thời đại sau, chỉ e tâm nguyện của chi đội trưởng không thành.