Nghĩ tới Tương Địch Giai, nghĩ tới nỗi đau và sự tuyệt vọng, đột nhiên Giản Phàm, thấy mọi rắc rối mình đang phải đối diện trở nên nhỏ bé ngớ ngẩn tới nực cười, so với những gì chị Tương phải trải quả y đã quá may mắn rồi. Chị ấy mỗi ngày mở mắt ra không biết mình có thể ngồi dậy được không, vậy mà vẫn sống tích cực, không than vãn oán trách, vậy thì mình còn cố chấp gì nữa, so đo gì nữa, cứ nghĩ tới chuyện đó tim Giản Phàm giống như bị bóp nghẹt, có chút tự trách cùng chán chường:” Cả đời này hai chúng tôi không hi vọng gì rồi, vốn nghĩ kiếm được ít tiền rồi, đứng trước mặt người ta sẽ ra dáng một chút, ai ngờ toàn thân vây bẩn, rửa cũng không sạch. Vốn nghĩ có nhà có tiền là có thể ưỡn thẳng lưng theo đuổi cô gái mình thích, không ngờ chuyện hoàn toàn không như mình nghĩ, muốn làm một người tốt, hồ đồ thế nào tỉnh ra đã là cảnh sát bẩn ... Tôi chẳng giận cô nữa, cô cầm tiền đi đi, chúng ta không phải người cùng đường, cần gì phải dính vào nhau.”
Phát hiện ra được đề tài để đột phá quản hệ bế tắc của hai người, Tằng Nam đang cao hứng thì bị hất một gáo nước lạnh, nhìn Giản Phàm tắng thương như giống trải quả mưa gió, tuy có chút buồn cười, nhưng cũng đồng cảm: “ Giản Phàm, kỳ thực chúng ta có chỗ tương tự, tôi lý giải tâm tình của anh, chúng ta đều là nhân vật nhỏ vùng vẫy ở dưới đáy xã hội, anh hay giở gì còn có cái nhà, có cha mẹ có em gái, có ông bà nội. Còn tôi, tôi nhìn mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, người thân duy nhất bặt vô âm tín, tôi đợi mười mấy năm không có lấy một mẩu tin nhắn ... Ở vị trí chúng tắ, vì sinh tồn không từ thủ đoạn không phải người xấu, làm chuyện trái lương tâm vì bị ép mà thôi.”
“ Nhưng tôi lấy lương tâm mà nói, tôi không hề có ý hại anh, cho tới bây giờ cả chú Ngũ và Tần Cao Phong đều không biết chi tiết chuyện anh nhận tiền, Giản Phàm, tôi nói với họ làm gì, bọn họ cho rằng cái nhà này của anh là khoản tiền bẩn lớn nhất, nhưng cái nhà này lại là hợp pháp, Giản Phàm, hãy tin tôi.”
“ Thật sao? “ Giản Phàm nheo mắt đánh giá:
“ Anh có thể tra, bằng vào sự thông minh của anh, không khó phát hiện rằ, đúng không? Anh nghĩ xem, nếu bọn họ có chứng cứ xác thực, với người địa vị cao như thế, họ có cần nói ngon ngọt với anh không, một câu thôi là tống anh vào tù luôn.” Tằng Nam thấy có cơ hội đi tới trước mặt Giản Phàm:” Giản Phàm, nhìn tôi, nhìn kỹ xem, anh nói không ai có thể nói dối anh, tôi có giống nói dối không, tới giờ này tôi còn dám nói dối anh à?”
Giản Phàm nhìn Tằng Nam một lúc lâu rồi thở hắt rằ, bất ngờ cười rộ lên:” Hay lắm, ha ha ha, không cần phải bán nhà nữa, thì ra đám đó chưa biết gì. Tốt, mai lão tử từ chức luôn, mẹ nó chứ, nhìn bộ dạng trưởng bối hiền hòa của Ngũ Thần Quảng khiến tôi buồn nôn, còn cái mặt Tần Cao Phong sớm muốn đạp một phát. Này, cô đừng lừa tôi đấy, tôi đủ thảm rồi.”
Tinh thần của y có vẻ đã thả lỏng hơn, nhưng khúc mắc tuyệt đối không dễ tiêu trừ như vậy, Tằng Nam trịnh trọng nói: “ Không hề, nếu tôi lừa anh, tôi không được chết tử tế.”
“ Có vẻ không sai rồi. “ Giản Phàm khơi lên hứng thú, nhìn thân hình hấp dẫn của Tằng Nam từ trên xuống dưới: “ Chết tiệt, thế thì tôi còn sợ cái rắm gì nữa, muốn uy hiếp tôi à, lấy gì mà uy hiếp, tiền tôi trả hết rồi, còn cái nhà nát, thích thì tôi cho chúng hết là cùng.”
“ Giản Phàm, không cần thăm dò tôi đâu, anh cũng biết tuy tôi không được như anh, tôi cũng có mắt nhìn nam nhân mà, không cần giả vờ như thế. Nói nghiêm chỉnh đấy, trước kia tôi nói dối anh, bất kể vì lý do gì, tôi xin lỗi, chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện một lần đàng hoàng.” Tằng Nam đặt tấy lên ngực, đợi Giản Phàm chú ý rồi mới tiếp tục:” Kỳ thực tôi chỉ muốn biết chân tướng, nếu như vì chân tướng này mà tôi hại ai, cha tôi biết, ông ấy sẽ không vui. Tôi đã hiểu rồi, nếu ép anh, đừng nói chuyện này không dễ tra, cho dù anh có thể làm được cũng sẽ không làm, đúng không?”
Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh, nhưng lần này khác, bầu không khí đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
“ Cô hiểu rồi đấy, tôi là cảnh sát, tôi biết phải chấp hành nhiệm vụ, nhưng tôi không làm con rối cho bất kỳ ai giật dây. Tằng Nam, nếu cô đã nói thế rồi, tôi cũng nói thật, tôi không sợ cô đi đi báo cáo.” Giản Phàm ngồi xuống bàn, không còn vẻ mặt hờ hững lãnh đạm như trước, mày nhíu lại, thoáng quả chút do dự, sau đó nhìn Tằng Nam nói:” Cái vụ án này của cha cô, liên quản quá nhiều, Dương Công Uy, nay là cục trưởng cục tư pháp, Tiêu Minh Vũ là phó cục trưởng cục công an thành phố, bản thân Ngũ Thần Quảng cũng díu líu tới vụ án này. Lý Uy, Vương Vi Dân hiện là hai nhân vật có vai vế ở tỉnh thành, cùng một người quản kho và trực ban, đó là nhân vật trọng yếu nhất của vụ án. Lại nói tới bốn món cổ vật kia, bán một thứ khuôn đúc tiền, đã 200 vạn euro, vì vài nghìn tệ người ta dám giết người nữa là khoản tiền khổng lồ như vậy, một cảnh sát không chức quyền, đối diện với kẻ vừa có tiền vừa có quyền, bảo tôi dám tra không? E rằng tôi tra ra chút manh mối thì họ giết tôi rồi.”
“ Món đồ cố đó gọi là tiền phạm. “ Tằng Nam đính chính lại rồi tỏ ra ngạc nhiên: “ Nghe anh nói thì anh đã nhận định thủ phạm là một trong số họ.”
“ Khả năng rất cao, cô có những thứ giá trị như thế trong tắy, vậy cô chịu sống nghèo mạt tầm thường cả đời không? Dù liều chút cũng đáng đúng không? Vậy thì kẻ được lợi năm đó, hiện khả năng lớn là dùng thứ đó làm đòn bẩy thành người có tiền hoặc có quyền rồi. Vì sao người thông minh lại chết nhanh, vì biết quá nhiều. Nếu không tra ra thì ai cũng sống vui vẻ, tra ra một cái, ngày cả người tra ra cũng không có kết cục tốt ... “ Giản Phàm kỳ thực đã nhìn thấy phần nào ẩn tình trong vụ án:” Điều thứ hai, vụ án này tra mười bốn năm, từ Quách Định Sơn tới Ngũ Thần Quảng, Tần Cao Phong còn có cả tên ngôi sao mới nổi Ngô Đích nữa, đều đã thử quả rồi mà không có kết quả, nếu tôi tra rằ, không phải làm cả đám người đó mất mặt à? Bên ngoài có kẻ thù, bên trong lãnh đạo chướng mắt, ngày tôi tra ra thì bộ cảnh phục này cũng khỏi phải mặc nữa. Không còn bộ cảnh phục nữa, mạng tôi coi như xong ...”
Người Tằng Nam hơi run lên im lặng, cô cũng suy nghĩ nhiều năm, khó khăn trong đó cô biết, nhưng cô có lòng tin vào Giản Phàm.
Giản Phàm tiếp tục:” Cô vẫn chưa tin à, tôi xem cả đống vụ án rồi, thấy không ít, vì bảo vệ bản thân, ra tấy với người mình không chút khách khí. Tôi lấy một ví dụ đơn giản nhé, tới bây giờ tuyệt đại đa số mọi người cho rằng cha cô là thủ phạm, đúng không?”
“ Đúng, đây là điều tôi không thể chấp nhận được, một người thanh bạch như cha tôi, đến chết tôi cũng không tin cha tôi vì tiền mà vứt bỏ tôi lại một mình mười mấy năm không thèm ngó ngàng gì tới. Nếu đúng là cha tôi làm chăng nữa, nếu không thể đưa tôi đi theo, dứt khoát không bỏ tôi lại chừng ấy mà không về thăm tôi một lần. “ Đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng Tằng Nam, bao nhiêu năm không có ai thổ lộ, vừa nói ra mắt đã đỏ, giọng bất giác cũng nhanh hơn:
Giản Phàm cực kỳ nhạy cảm, nhìn vẻ mặt Tằng Nam là biết chuyện sắp xảy rằ, cảnh cáo ngay: “ Cô đừng khóc, cô khóc là tôi đi ngày đấy.”