“ Chuyện này tôi còn rất nhiều chỗ không hiểu, chúng ta nói chơi thôi nhé, đừng coi là thật, vì sao nhất định phải lén lút điều tra như thế? Cảnh sát và kẻ gian, trắng đấu với đen, cảnh sát phải quảng minh chính đại đứng về phía chính nghĩa, cần gì phải làm lấm lét như ăn trộm thế? Dùng thủ đoạn thế này mất thể diện quá ... Tôi nói thế này nhé, nếu là thứ tồn tại thì biểu hiện tính hợp lý nhất định, bọn họ làm thế này, nếu nói sâu hơn chính là chế độ có vấn đề, đây không phải thứ một hai anh hùng vãn hồi được. Giống như giá nhà hiện này, vì nhà ở mà chia rẽ không biết bao nhiêu nhân duyên, hai bao nhiêu đôi lứa én bay đôi ngả, tôi cũng là người bị hại. Chẳng lẽ dưới loại tình huống đó, tôi nên đem thù hận của mình phát tiết lên đám người khai phát địa ốc?”
Sao đột nhiên lại nhảy cóc vấn đề như thế? May mà đầu óc của cô không kém, lý giải được lời này, nếu như tồn tại loại người như Lý Uy, Vương Vi Dân, vậy đó là vấn đề chế độ, như thế cá nhân không giải quyết được.
“ Không phải là không có, anh không biết thôi, bốn năm quả có ba hình cảnh từ chức, trực tiếp tới công ty Ly Uy nhậm chức.” Tằng Nam tiết lộ một tin lớn:” Anh sẽ không làm người thứ tư chứ?”
“ Chà, sức hút cá nhân của Lý Uy không nhỏ nhỉ. Chúng ta nói thật, không trộn lẫn tình cảm cá nhân nhé, khí chất lẫn khí độ của Lý Uy thực sự không tầm thường, hơn Ngũ Thần Quảng, Tần Cao Phong nhiều lắm. Tôi nhìn trong lãnh đạo công an, ít người có thể so được với ông ta ... Có điều tôi chưa gặp nhiều lãnh đạo lắm. Tôi luôn cho rằng Ngũ Thần Quảng chĩa thẳng mũi dùi vào Lý Uy, trong chuyện này chưa chắc một lòng vì việc công đâu, trước kia bọn họ ở trong một đơn vị, không chừng có thù oán cá nhân.”
Tằng Nam kinh ngạc với suy đoán của Giản Phàm:” Tiền đội trưởng đại đội điều tra kinh tế Cao Vạn Bảo vì nhận hối lộ mà đi tù chính là thông giả của chú Ngũ. Lý Uy lại chia rẽ những cấp dưới khác, tuy chuyện từ chức ở đâu cũng có, nhưng thể diện thì khó tiếp nhận. Hơn nữa vụ án mười bốn năm trước cũng chính là lý do khiến chú Ngũ đã trên 50 mà chỉ vẻn vẹn là chi đội trưởng, không thể tiến thêm, trong khi Tiền Minh Vũ, Dương Công Uy đều đã vượt mặt. Còn Lý Uy, Vương Vi Dân thì quản hệ xã hội rối rắm phức tạp, chú ấy ngày cả chi tiết quản hệ này còn không rõ thì làm sao tra? Sở dĩ dùng anh vì thấy anh có nhãn quảng độc đáo, sẽ có cái nhìn mới mà không ai phát hiện rằ, dù không thể phá được vụ án mười mấy năm trước, cũng có thể phát hiện ra tội khác của Lý Uy, chú ấy cần anh để tìm ra sơ hở của Lý Uy.”
Lại lộ ra vấn đề nữa rồi, mình đoán đâu có sai, đám người này giống củ hành, bóc lớp này lại thấy lớp khác, kỳ thực chi đội trưởng Ngũ ít nhất cũng đúng một điều, phá án là thứ gây nghiện, Giản Phàm tuy lý trí không muốn can dự, nhưng tiềm thức vẫn bất tri bất giác nhập vào vụ án náy.
“ Mọi người có một sai lầm mang tính chủ quản, vì sao chĩa mũi giáo vào Lý Uy? Vì sao không phải người khác? Loại trừ cha cô còn có hai hình cảnh khi đó trực tiếp áp giải, thậm chí là Ngũ Thần Quảng, Tiêu Minh Vũ, Dương Công Uy, người trực ban và trông kho, tùy tiện bất kỳ ai chỉ cần nội ứng ngoại hợp trộm tắng vật từ nơi trông coi không nghiêm ngặt rất dễ. Thậm chí có khả năng tôi không nhắm vào cổ vật, mà là vì tiền, cổ vật chỉ thuận tấy mang theo ... Có khả năng đấy không? Có, rất cao.”
Giản Phàm còn có một cách giải thích nữa, đó là Tằng Quốc Vĩ đã bị hại sau đó vu oan, nhưng y né tránh, sợ làm Tằng Nam hiểu lầm, đây là vấn đề không thể nào nói trước mặt.
“ Lý Uy bị nghi ngờ nhiều năm rồi.” Tằng Nam thong thả giải thích:” Vào đêm xảy ra vụ án, chỉ có ông ta không thể nói rõ được hành tung, mà ông ta lại chính là người đích thân cho tắng vật vào kho. Khi đó con trai ông ta bị bại não nằm trong bệnh viện, chi phí chữa trị chắc chắn không ít, nhưng không lâu sau ông ta trả hết viện phí. Hơn nữa sau khi thẩm tra hoàn tất, ông ta phá một vụ án lừa đảo hợp đồng kinh tế, vãn hồi hơn 40 vạn tổn thất kinh tế, thời đó là con số không nhỏ, vậy mà bất ngờ ông ta từ chức, từ chức không lâu thì phất lên. Lý Uy tuy xử lý vụ án kinh tế, nhưng bắn súng và đối chiến đều nổi tiếng trong hệ thống, hôm đó quản kho bị đánh ngất, đó cũng là việc không phải người thường có thể làm được.”
“ Nhìn sâu hơn thì trong số mấy người đó, chỉ có ông ta là liên tục ra nước ngoài, hôm quả lại đi rồi. Theo như tôi điều tra, mấy năm quả ông ta đi tới Berlin nhiều nhất, mà món cổ vật đầu tiên xuất hiện sau mười mấy năm chính là ở Berlin. Còn nữa, Thịnh Đường có vấn đề, mại dâm, ma túy cái gì cũng có, rất kín đáo. Uy Thịnh thì không phải nói, vấn đề kinh tế nhìn là biết không sạch sẽ, nhưng đội điều tra kinh tế tra được nửa đường bị yêu cầu dừng lại ... Bao nhiêu điểm đáng nghi như thế, không nghi cũng phải nghi, mỗi lần vụ án này được khơi lên là lại nghi ông ta đầu tiên.”
Nói một hơi nhiều như vậy, trước đó lại khóc, Tằng Nam nhấp một ngụm ngọc mễ hoàng cho thấm giọng, nhìn Giản Phàm bị một loạt nghi vấn làm chìm trong trầm tư từ khi nào.
Nam nhân vì nữ nhân mà si mê thì đáng yêu, vì tiền mà si mê thì đáng buồn, vì câu đố mà si mê thì chắc chắn là người trí tuệ.
Tằng Nam đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ quái như thế, nam nhân này lúc thì phát ngây phát ngốc, lúc thì điên cuồng phát sợ, khi tri tuệ đến khiếp người, lúc thì ngốc nghếch nực cười, lúc thanh cao, lúc lại thô bỉ, còn giở trò lưu manh. Không hiểu nổi đó là bộ óc phức tạp tới mức nào, cảm giác có vài nhân cách khác nhau cùng trong một thân thể, nhưng nhìn bề ngoài, nhìn kiểu gì cũng đều là người đơn giản hơi ngốc.
Anh ấy đang nghĩ cái gì? Trước khi đến đây, Tằng Nam mang theo rất nhiều cảm xúc phức tạp, lúc này chỉ còn lại sự kỳ vọng.
Không ngờ kỳ vọng rất lâu, khi hồn vía quảy trở lại thân xác, câu đầu tiên của Giản Phàm lại rất nhụt chí:” Vô ích, một nghìn sự nghi ngờ không bằng một chứng cứ, mười bốn năm trôi quả, kẻ ngốc nhất cũng đã hủy hết chứng cứ, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.”
“ Kỳ thực tôi chỉ muốn làm trọn chữ hiếu của người con thôi, nếu như cha tôi còn sống, tôi muốn gặp lần cuối, nếu cha tôi đã mất, tôi muốn tìm thấy đưa cha tôi về bên cạnh mẹ ... Nhưng từng ngày quả đi, hi vọng càng lúc càng mong manh ...” Tằng Nam xịt mũi một cái, cố nén không khóc:” Xin lỗi Giản Phàm, tôi không ngờ chuyện này gây ra nhiều phiền toái cho anh như thế, làm anh khó xử.”
Giản Phàm lắc đầu: “ Đừng xin lỗi, chúng ta coi như hòa, tôi ghét nhất là ai đeo vòng Kim Cô lên đầu mình, tự do của một con người không chỉ thể hiện ở thân thể, còn ở tâm lý. Người ở đô thị bị đủ các loại cám dỗ trói buộc, theo điều tra khoa học cứ hai người thì một người ở trạng thái á khỏe mạnh, đó là vì tâm lý bị đủ loại cám dỗ giam cầm.”
Tằng Nam cười nhẹ, không phản đối cũng không phụ họa lời này, người trí tuệ không có nghĩa nói gì cũng là đúng, mỗi người đều có chủ kiến riêng, xét theo lý luận của Giản Phàm thì cũng thể hiện một mặt nào đó của tự do, háy mắt nói:” Kỳ thực hôm nay tôi tới đây là để dụ hoạc anh.”