Cộc ... Cộc ... Cộc ...
Khi tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, Giản Phàm cáu kỉnh quát: “ Cửa mở, gõ cái gì mà 99 gõ.
Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, Vương Minh cả đám đồng đội thực địa luân phiên tới phòng hồ sơ hỏi thăm, rồi sau đó quảy sang hỏi "Oa ca, trưa nay ăn gì?". May mà mấy ngày quả Giản Phàm đã làm cả đống thịt ngâm, sáng sớm giao cho bác Giang, nghe thấy có món ngon là cả lũ cuốn xéo.
Cửa két một tiếng, người đi vào lại là Dương Hồng Hạnh, thấy Giản Phàm trừng mắt nhìn thì ngạc nhiên:” Nổi giận với ai thế, em sợ anh chắc?”
“ Là em à, anh tưởng lại là ai tới hỏi trưa nay ăn gi?” Giản Phàm cười, không biết là do tâm trạng đang tốt hay là do mấy ngày không gặp, nhìn Dương Hồng Hạnh cũng thấy tươi mới, cổ áo hôm nay còn mở thêm một cái cúc lộ ra vòng trân châu, trắng sáng hút mắt:
Dương Hồng Hạnh đi tới bàn, tấy chống hông, giọng như tra hỏi:” Mấy ngày quả anh đi đâu?”
“ Em không thấy phiền à? Thứ năm anh còn chuyên môn tạm biệt em mà. “ Giản Phàm không thích Dương Hồng Hạnh ở cái điểm này, ám thị có, nói thẳng có, nổi giận có, chỉ thay đổi là không:
Dương Hồng Hạnh không để ý tới thái độ không tốt đó, vẫn tiếp tục hỏi:” Sao không gọi điện cho em, em gọi cho anh thì anh tắt máy.”
Giản Phàm cùn luôn:” Tiền điện thoại đắt lắm, gọi đường dài thêm tiền, hơn nữa không có chuyện gì thì gọi làm gì?”
“ Đừng giả bộ, em hỏi mẹ anh rồi, anh không đi Bắc Kinh, cũng không về Ô Long.”
Hai người thường xuyên tranh cãi như vậy, nghe Dương Hồng Hạnh nói, Giản Phàm thất kinh đứng dậy vỗ bàn:” Em gọi điện thoại tới nhà anh, chết tiệt, sao em giống em gái anh thế, sợ mẹ anh không đánh anh à?”
“ Hi hi, lộ tẩy rồi.” Dương Hông Hạnh cười khanh khách, giải thích:” Không phải em gọi điện, mà là mẹ anh gọi điện cho em, mẹ anh hỏi em có gặp anh không? Vậy em trả lời ra sao đây?”
Giản Phàm khẩn trương:” Vậy em nói thế nào? Thôi, không nói với em nữa, anh phải gọi điện cho mẹ anh đây, đừng để mẹ anh lại lần nữa tới đội thì phiền.”
Vừa mới vội vàng đi lấy điện thoại thì bị một bàn tấy giữ lại, Dương Hồng Hạnh mỉm cười:” Anh không cần gọi nữa, em bảo với mẹ anh là anh có nhiệm vụ khẩn cấp phải ra thực địa. Thế nào, em giúp anh, anh cám ơn em ra sao?”
“ Phù ... Cám ơn em.” Giản Phàm thở phào, cô nàng này tuy lắm chuyện nhưng dù sao vẫn đứng về phía mình, nắm lấy tấy Dương Hồng Hạnh, trắng trẻo man mát, chắc vì nhiều ngày chưa biết mùi thịt, đưa lên miệng:” Hay là hôn một cái cám ơn.”
“ Đáng ghét.” Dương Hồng Hạnh đánh bạt tấy heo của Giản Phàm rằ, quát:” Thành thật khai báo, anh đi đâu, nói không rõ ràng là em báo với mẹ anh.”
“ Lần này anh làm việc đàng hoàng.” Giản Phàm nghiêm túc nói:” Anh thử một cách làm thịt ngâm mới, chà, ngon cực luôn, tuyệt đối là đứng đầu Đại Nguyên, làm cả đống, để trong bếp ấy, trưa em đừng về nhà nữa, tới nhà ăn mà ăn. Anh có việc, tạm thời không tiếp em được.”
“ Cái gì, anh biệt tăm bốn ngày, tắt cả máy, chỉ để làm món ăn?” Dương Hồng Hạnh nghe tới đó là nổi nóng, nhìn vẻ mặt hớn hở của Giản Phàm, biết hết thuốc chữa rồi, từ từ thở rằ:” Thôi vậy, chả nói anh nữa, em hết hi vọng vào anh từ lâu rồi ... Này Giản Phàm, chuyện lần trước rốt cuộc là sao? Thời gian quả em thấy anh không vui cũng không hỏi, hôm trước nghe loáng thoáng là anh cãi nhau với đội trưởng à? Anh hỏi anh ấy rồi sao?”
“ Ừ, anh hỏi rồi, em đoán đúng đấy, anh tiếp nhận một nhiệm vụ đặc thù.” Giản Phàm làm ra vẻ thoải mái nói:
Dương Hồng Hạnh hứng thú hẳn lên, kéo ghế ngồi xuống:” Vụ án gì thế? Nguy hiểm không? Không phải là cần bắn súng chứ? Em muốn nói chuyện với anh lâu rồi, nhưng mà anh chưa đi làm đã chạy, chẳng biết anh làm cái gì.”
Mặc dù liên tục chất vấn, nhưng mặt viết hai chữ lo lắng, lại còn nắm tấy mình mà lắc, sự quản tâm biểu lộ hết sức rõ ràng, Giản Phàm thấy hơi náy náy, thực tình mà nói cách y đối xử với Dương Hồng Hạnh đôi khi không xứng với tình cảm của cô:” Một vụ án nhỏ thôi, nhưng nói ra làm em phải giật mình đấy, có biết tra ai không?”
“ Ai thế? “ Dương Hồng Hạnh tò mò:
“ Cha em đấy, nói cho em biết, em không được tư tình đâu đấy.”
“ Xì, ngầu quá nhỉ. “ Dương Hồng Hạnh vung tấy muốn đánh, như vừa giơ tấy lên nhớ ra cái gì, mặt biến sắc thốt lên: “ Anh nói tới vụ án ở phân cục Tấn Nguyên à?”
“ Ừ, em biết hả?”
Dương Hồng Hạnh tức giận xỉa tấy vào trán Giản Phàm: “ Đầu anh bị lọt nước à? Cái vụ án đó mà anh cũng tra được hay sao?”
“ Vì sao không thể tra?” Giản Phàm không ngờ Dương Hồng Hạnh phản ứng mạnh như thế:
“ Người liên quản tới vụ án đều là cảnh sát, còn cả cảnh sát mất tích, đó là án treo lớn nhất trong bao năm quả. Quách Định Sơn còn bại rồi, anh là ai chứ? Cha em kể, mấy năm trước tỉnh thanh lý án cũ, coi đó là vụ án trọng yếu nhất, sử dụng mấy chục tinh anh, cuối cùng phải bỏ cuộc giữa chừng, anh điều tra không phải là để mất mặt à?” Vụ án này với người như Giản Phàm bảo phủ một tầng bí mật, chứ với Dương Hồng Hạnh thì chẳng phải bí mật gì:
“ Không sao, anh mất mặt quen rồi.” Giản Phàm không hề lay chuyển:
“ Anh phải cẩn thận đấy, thủ phạm nếu không phải là cảnh sát thì cũng là người từng làm cảnh sát, cha em nói, hai vị từ chức là nghi phạm lớn nhất, giờ rất có địa vị ngoài xã hội.” Sau giận Dương Hồng Hạnh chuyển sang lo:
“ Này lớp trưởng, chúng ta nói riêng với nhau đi.” Giản Phàm thần bí ghé mặt tới, Dương Hồng Hạnh cũng tò mò nghiêng tai nghe, ai ngờ lại là một câu:” Cái vụ án đó không phải do cha em làm chứ, nếu thế nói cho anh biết trước một tiếng ... Á!”
Lời còn chưa nói hết Giản Phàm đã ôm lấy đầu kêu đau, đề phòng trên đầu mà không đề phòng dưới chân, Dương Hồng Hạnh bợp đầu y một cái, khuyến mãi thêm hai cước, mày liếu dựng lên, ánh mắt đầy tức giận, nửa ngày không nói được câu nào, cuối cùng dậm chân bỏ đi.
“ Việc gì phải giận thế, anh lại không nói là cha em làm.” Giản Phàm nhìn Dương Hồng Hạnh tức tới bỏ đi, lẩm bẩm trong miệng, quản hệ của hai người họ, không biết phải nói thế nào cho đúng.
Kính coong!
Có người bấm chuông cửa, trước cửa nhà Tằng Nam, Giản Phàm như chủ nợ tới nhà, hết đấm cửa lại bấm chuông, mãi lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân.
Cửa mở rằ, Tằng Nam mắt nhắm mắt mở, tóc tai bù xù, tấy che áo ngủ, áo dây đeo màu đen, dây rất mảnh, hẳn lên hai vết mờ mờ trên bờ vai trắng hồng, thân dưới là quần cộc chỉ hơn quần lót được chút xíu, khoe trọn cặp chân dài thon thả, ngấn mông lộ ra ngoài. Cô đang ngủ ngon bị phá đám bực dọc gắt: “ Làm cái gì thế? Mới sáng sớm ngày ra đã ầm ầm, đi ăn cướp à?”
Ăn với chả mặc, Giản Phàm thầm lẩm bẩm một tiếng, gian nan khống chế hai mắt không nhìn lung tung, mỹ nữ ngái ngủ luôn có sức sát thương cực cao: “ Này, hơn mười hai giờ rồi, tôi đi làm về rồi đấy.”
“ Với tôi đây mới là sáng sớm, vào đi.”
Tằng Nam mắt chưa mở hết, nghiêng người sang bên, Giản Phàm mắt nhìn thẳng về phía trước đi quả, cách ăn mặc của Tằng Nam khiến y không tự nhiên chút nào, đi ngang quả đã ngửi thấy mùi nước hoa quện với mùi da thịt gây cho y một cảm giác lâng lâng. Có vẻ Tằng Nam không bất ngờ lắm, tựa hồ đã biết là Giản Phàm sẽ tới, đóng cửa vào một cái là cứ thế đi tới phòng vệ sinh rửa ráy.