Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 374 - Chương 134: Có Danh, Danh Bất Chính.(1)

Hắc Oa Chương 134: Có danh, danh bất chính.(1)

Chiều ngày hôm đó chi đội triển khai họp phân tính vụ án, thương thảo chuẩn bị rút vài cảnh sát từ các đội triển khai điều tra lại vụ án mất trôm ở phân cục Tấn Nguyên. Mọi người đưa mặt nhìn nhau, rõ ràng cảm thấy vấn đề, vụ án này không ai muốn nhận, bao nhiêu người bị vấp ngã vì nó rồi, sống chết muốn giữ anh danh cả đời. Đến khi nghe thấy người đứng đầu là Giản Phàm của đội một, đều cùng chung một suy nghĩ, ngôi sao mới đang tỏa sáng lấp lánh e là sắp rơi mất rồi.

Giản Phàm không quản tâm tới suy nghĩ của người khác, đến chỗ Ngũ Thần Quảng, được cấp cho một người cùng tham giả phá án là Trương Kiệt của đội trọng án, người quen rồi, không cần tốn thời gian, vừa tiếp nhận vụ án là hăng hái bắt tấy vào công việc.

Ấn tượng phó cục trưởng Tiêu tạo ra cho người ta rất tốt, nhưng Giản Phàm lại chẳng thấy có gì hay, ngược lại còn rất thiếu tự nhiên. Cấp dưới đi điều tra cấp trên, cấp trên là nghi phạm, chuyện y chưa từng trải quả. Ngược lại phó cục trưởng Tiêu rất khách khí, biểu dương Giản Phàm và Trương Kiệt của đội trọng án một phen, cổ vũ hai người sớm ngày phá án.

Lần đầu tiên Giản Pham gặp Tiêu Minh Vũ là khi được nhận cờ gấm nhờ vụ cướp tiệm vàng, hơn một năm rồi, vẫn là cái mặt hình chữ nhật, da mặt vàng, cười một cái nhìn thấy hai cái răng xỉn màu, tướng mạo tệ hết chỗ nói, nhưng lời người ta nói ra lại rất quản trọng cho vụ án này.

14 năm trước, vào ngày 21 tháng 8, 17 h 30 phút, Lý Uy và Vương Vi Dân áp giải tắng vật thu được từ nghi phạm giao cho quản kho. 18 giờ tắn ca, trời bắt đầu đổ mưa, khi đó Tiêu Minh Vũ mời Lý Uy, Vương Vi Dân và bốn nhân viên phá án ăn cơm ở một quán lẩu phố Phủ Tây, vụ án được phá, mọi người vui vẻ uống rượu tới khi tận hứng mới về ...

Trong lời tự thuật, Tiêu Minh Vũ nhấn mạnh một chi tiết, Lý Uy thoái thác có việc không tham gia, chuyện này mọi người đều có thể chứng minh. Còn lại ăn uống tới 9 tới 10 giờ, mà Tiêu Minh Vũ uống say, được Vương Vi Dân và một hình cảnh đưa về nhà, điều này đúng với mấy lần điều tra trước đó.

Chuyện tiếp theo rất đơn giản, sáng hôm sau phát hiện kho vật chứng bị trộm, ổ khóa sắt to bằng bàn tấy không hề có dấu vết phá khóa, tủ bảo hiểm không bị cậy, nhưng đồ thì mất, quản kho bị đánh ngất, khi phát hiện bị còng và bịt miệng.

Vì thế mà Tằng Quốc Vĩ người duy nhất có chía khóa phòng vật chứng thành nghi phạm chính, mà khi ấy Tằng Quốc Vĩ lại biến mất. Cùng ngày tìm thấy chiếc moto ba bánh cảu cảnh sát bỏ lại cách Đại Nguyên 30 km, trên xe có vết máu chưa rửa sạch, nghi phạm sóng không thấy người, chết chẳng thấy xác. Tình hình được báo lên cục, tiếp đó sở xuống điều tra, trong quá trình điều tra nội bộ phân cục Tấn Nguyên, phát hiện Tằng Quốc Vĩ 8 giờ rời nhà, nhưng kỳ quái là nhân viên trực ban không phát hiện có người đi vào.

Quản kho bị đánh ngất vào lúc tin thời sự tỉnh trên TV kết thúc không lâu, điểm này chứng tỏ Tằng Quốc Vĩ không đủ thời gian gây án, vì từ nhà ông ta tới phân cục đi bộ mất 15 phút. Mặc dù không đủ thoát khỏi nghi ngờ, nhưng tổ chuyên án tỉnh hoài nghi có người khác, tiến hành thanh tra nội bộ những người dính líu với vụ án, bao gồm cục trưởng phân cục, cùng nhân viên phá án, phàm là người biết tắng vật vào kho đều phải cách ly điều tra.

Vì thế Lý Uy hôm đó Lý Uy sau khi tắn giờ làm vô cớ biến mất thành trọng điểm điều tra, Lý Uy cũng không thể cung cấp bằng chứng chứng minh hành tung của mình, nên trở thành nghi phạm chính sau Tằng Quốc Vĩ.

Nhưng Tằng Quốc Vĩ biến mất, tắng vật cũng không rõ tung tích, súng bị lấy mất cũng không đem ra dùng, dù tổ chuyên án tỉnh ra sức đào bới cũng không phát hiện ra chứng cứ mới trên người Lý Uy. Điều tra bảy tháng, quản kho Bùi Đông Phương vì không chịu được áp lực tinh thần đã nhảy từ tầng ba của phân cục xuống mà chết, Vương Vi Dân vì áp giải tắng vật mà bị thẩm vấn liên miên, phẫn nộ từ chức, hai nhân viên trực ban vì lơ là chức vụ mà đuổi việc.

Lý Uy sau sáu tháng cách ly điều tra thì điều tới đại đội một làm đội trưởng tạm quyền, có điều chỉ vẻn vẹn hai tháng cũng từ chức rời khỏi đội ngũ cảnh sát. Phân cục trưởng Dương Công Uy cũng bị điều khỏi phân cục Tấn Nguyên, cả phân cục lòng người hoảng loạn, chia năm xẻ bảy, cục công an thành phố khẩn cấp xin tỉnh dừng điều tra.

Thế là vụ án bị treo liền mười bốn năm ...

Sau vụ trộm mới mới phát hiện ra giá trị của cổ vật, một tiền phạm, một đồ chứa rượu bằng đồng xânh, một món đồ sơn mài, còn thứ quý nhất là binh phù Đại Tần thời Xuân Thu. Hai cấp tỉnh thành nhiều lần tổ chức điều tra mà không có phát hiện mới, đến khi tiền phạm xuất hiện ở buổi đấu giá tư nhân tại Berlin mới biết, cổ vật bị chảy ra nước ngoài.

Nói tới chuyện cũ mười mấy năm, phó cục trưởng Tiêu vì chuyện này mà sĩ đồ gặp trở ngại bùi ngùi không thôi, tuy tung nắm đấm mạnh đả kích buôn lậu cổ vật, nhưng hoạt động này chưa bao giờ dừng lại. Chuyện còn xảy ra ở chính trong nội bộ công an làm người ta không chịu đựng được.

Giản Phàm và Trương Kiệt cũng rất đồng cảm, công an bị mất trộm, đúng là trò cười cho thiên hạ, cái trò cười đó kéo dài bao năm đã thành nỗi đau khó nguôi.

Ngày hôm sau tới thăm phân cục trưởng Dương Công Uy ngày đó thì lại hoàn toàn khác, Dương Công Uy béo tốt trắng trẻo thuộc loại hình ăn sung mặc sướng. Hai cảnh sát nhỏ Giản Phàm và Trương Kiệt tuổi bằng con gái nười ta đứng trong văn phòng cục trưởng rụt rè thiếu tự nhiên, cục trưởng Dương quản uy rất nặng, mở miệng là đầy khẩu khí, phách lối ra vẻ, từ đầu tới cuối ngồi ngả mình trong ghế cục trưởng, nói chuyện với tư thái trịch thượng từ trên nhìn xuống, chỉ hời hợt nói quả loa chuyện hôm đó. Hơn nữa trịnh trọng nói, mình có trách nhiệm lãnh đạo với chuyện xảy ra khi đó.

Trách nhiệm lãnh đạo là ý gì? Là chả có trách nhiệm gì hết, ít nhất từ khẩu khí khó ưa của ông ta nghe ra như thế.

Rời khỏi văn phòng Dương Công Uy, Trương Kiệt chửi bới luôn mồm, Giản Phàm ngại không dám nói đó là cha Dương Hồng Hạnh, có điều lòng cũng cực kỳ khó chịu, thiện cảm với cả cha lẫn con đều mất sạch. Hai ngày đi gặp ba vị lãnh đạo khi đó, chỉ là quá trình mà thôi, lời ba người khớp với lời khai trước đó.

Từ cục tư pháp đi rằ, hai người chưa gì đều có chút nản chí, Trương Kiệt hơn Giản Phàm một tuổi, nhà ở tỉnh thành, tán gẫu mới biết người ta kết hôn sớm, thậm chí vợ sinh con chưa lâu, làm cha rồi cơ đấy.

Lên xe, một chiếc xe cảnh sát Ngôi sao Trường An, Trương Kiệt vặn chìa khóa, xe kêu rồ rồ nửa ngày trời không nổ máy, làm hắn nổi điên xô cửa ra chui xuống gầm xe hí hoáy hồi lâu mới đi được.

Bình Luận (0)
Comment