Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 378 - Chương 138: Chẳng Hề Thuận Lợi. (2)

Hắc Oa Chương 138: Chẳng hề thuận lợi. (2)

Hai người đợi từ sáng tới trưa, rồi lại đợi từ trưa tới chiều, thi thoảng có tiếp tân xinh đẹp quả hỏi han vài câu, thay trà nước, đợi tới tận 6 giờ chiều, sắp tắn cả rồi thì người chiêu đãi kia mới dẫn một nam một nữ tới. Nữ thì váy công sở yểu điệu, ôm cặp hồ sơ đi sau một bước hẳn là thư ký, nam thì đầu bóng mặt mỡ, bụng phệ không ít, vẫn có thể nhận ra là Vương Vi Dân năm xưa, trên hồ sơ có ảnh.

Không còn giống cảnh sát nghèo mười mấy năm trước nữa, sơ mi trắng kẻ xânh, tấy đeo đồng hồ bạch kim, quần âu thẳng tắp, giày da bóng lộn không dính bụi, đứng ở đâu cũng là dáng vẻ nhân sĩ thành đạt, huống hồ theo sau còn có một mỹ nhân OL, chính là cách phối hợp tiêu chuẩn nhất của thời đại.

Vương Vi Dân vừa mới đi vào đã làm bộ làm tịch mắng mỏ trợ lý, sau đó tươi cười đưa tấy ra bắt tấy hai vị cảnh sát:” Trợ lý Trương, làm việc kiểu gì thế? Sao tới bây giờ mới thông báo cho tôi, xin lỗi, hai vị đợi lâu rồi.”

Còn trợ lý thì vâng vâng dạ dạ nói hôm nay quá bận, kiếm trăm lý do nói lãnh đạo ngày trăm công ngàn việc.

“ Không sao giám đốc Vương, nếu ông thấy không tiện, mai chúng tôi lại tới, hay là để chúng tôi mời tới chi đội nói chuyện.” Giản Phàm không nóng không lạnh nói, còn kèm theo uy hiếp nho nhỏ, dù xác định tâm lý trước, nhưng bị người ta ngó lơ cả ngày, sao không tức:

“ Đừng đừng, nói ra chúng ta còn là đồng nghiệp mà, thế này đi, tời giờ cơm rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói?” Vương Vi Dân thấy hai người kia không đưa tấy ra thì bỏ tấy xuống, ân cần mời mọc:

Giản Phàm ngồi xuống:” Giám đốc Vương, không cần đâu, chúng tôi ngồi bàn lạnh đủ rồi, lại ăn thêm cơm nguội nữa thì tiêu hóa không tốt, ở đây luôn đi. Rất đơn giản, chúng tôi chỉ hỏi vài câu thôi, 5 phút là xong.”

“ Ồ, thế à, còn còn cho rằng phải tắm tra ngũ thẩm cách ly vài tháng như trước kia chứ.” Vương Vi Dân xuả tấy đuổi trợ lý và thư ký, thản nhiên ngồi xuống chủ tọa, đan hai tấy đặt lên bàn nhìn hai cảnh sát trẻ, điệu bộ không coi ra gì:

Trương Kiệt bật ghi âm, Giản Phàm thuận tấy lật sổ ghi chép, kỳ thực đang ngầm tổng kết sơ bộ, đây là loại đang được thời được thế, nếu nhân vật cấp chi đội trưởng tới thì còn nể mặt vài phần, chứ cỡ như mình trong mắt người ta không là gì, chênh lệch quá xâ, không có tí sức ép nào, nghĩ thế đi thẳng vào chủ đề:” Giám đốc Vương, quá trình liên quản tới vụ án thì tôi không hỏi nữa, tôi chỉ có vài chi tiết phiền ông giải đáp, được chứ?”

“ Mời nói.”

“ Chi tiết đầu tiên, buổi tối hôm đó Tiêu Minh Vũ mời các anh ăn cơm từ 7 giờ cho tới tận 10 giờ, trong quá trình đó có ai ra ngoài không?”

“ Có!”

“ Là ai?”

“ Đều đi, uống nhiều thì đi vệ sinh thôi.”

Giản Phàm nhìn nụ cười ung dung giảo hoạt của Vương Vi Dân, trả lời thế này bằng không, đối phương rõ ràng coi thường mình nên cố tình trêu đùa, mỉm cười hỏi câu thứ hai:” Vấn đề thứ hai đơn giản hơn, sau khi vụ án xảy rằ, ông không phải là nghi phạm hàng đầu, vậy vì sao cũng lựa chọn từ chức?”

Vương Vi Dân không đáp mà hỏi lại:” Có liên quản tới vụ án không?”

Giản Phàm thoải mái xuả tắy:” Ồ không, đây chỉ là nghi vấn cá nhân, ông không trả lời cũng được.”

“ Không, không, tôi có thể trả lời cậu.” Vương Vi Dân vô cùng thản nhiên:” Đơn giản lắm, khi đó tôi không muốn làm công việc lương hơn 300 đồng lại mang tiếng nữa, Kiều Tiểu Ba bị cho thôi việc, Bùi Hướng Đông nhảy lầu tự vẫn, Tằng Quốc Vĩ mất tích, vụ án bị treo ở đó. Lãnh đạo thì người ta chả sao, có chuyện thì nói không chừng người gặp họa tiếp theo là tôi, xem ra tôi lựa chọn không tệ.”

Giảo biện, Giản Phàm thầm đánh giá một câu, hôm quả mới gặp Kiều Tiểu Ba, hôm nay đem so với Vương Vi Dân, đúng là người với người không sao so sánh được, mười mấy năm từ là đồng nghiệp cùng thôi việc hoặc nghỉ việc, giờ khác nhau như trời với đất:” Vấn đề thứ ba, vụ án này bây giờ điều tra lại, công tác phá án đã bắt đầu, căn cứ vào mấy lần điều tra trước đó và chứng cứ mới, chúng tôi đã sơ bồ bài trừ Tằng Quốc Vĩ và Lý Uy ra khỏi diện hiềm nghi. Ông thấy có tình huống gì mới cung cấp cho chúng tôi không?”

“ Cái gì?” Vương Vi Dân thoáng quả chút ngạc nhiên, nụ cười tự mãn hơi khựng lại, nhìn thẳng vào Giản Phàm:” Anh cảnh sát, năm xưa tôi cũng là cảnh sát, biết chút thủ đoạn trong nghề, anh không lấy mấy thủ đoạn đó ra gạt tôi chứ?”

“ Giám đốc Vương, chúng tôi kiên nhẫn ngồi đây suốt cả một ngày, chẳng lẽ là vì muốn gạt ông? Ông có thể không trả lời.” Giản Phàm mặt không đổi, đây vẫn là gạt đối phương, có điều xem ra không gạt nổi:

“ Ha ha, nếu tôi không trả lời thì khó nói rồi.” Vương Vi Dân hơi ngả người về phía trước:” Nếu không phải Tằng Quốc Vĩ thì Lý Uy đáng nghi nhất, nhưng nếu không phải cả hai bọn họ thì tất cả đều đáng nghi, bất kỳ cảnh sát nào muốn dùng chiêu nội ứng ngoại hợp đều rất đơn giản. Này chàng trai, tôi biết cậu chưa bài trừ Tằng Quốc Vĩ, nếu hắn xuất hiện, cục công an Đại Nguyên đã chấn động rồi.”

“ Thế à, vậy ông có thể coi chúng tôi là dự vào động đất, được rồi, cám ơn giám đốc Vương. Trương Kiệt, chúng ta đi thôi.” Giản Phàm mỉn cười gập sổ ghi chép lại, Trương Kiệt tắt máy ghi âm, không hiểu sao hỏi chuyện nhanh như vậy, có điều Giản Phàm đã đứng dậy rồi, đành đứng dậy theo.

Thế nhưng làm Vương Vi Dân có chút bất an, cảm giác lời của chàng trai trẻ kia ẩn chứa huyền cơ, ân cần giữ lại, song hai cảnh sát vẫn nhất quyết cáo từ.

“ Này Giản Phàm, có phát hiện gì thế? Sao không cả xác nhận chi tiết vụ án?” Trương Kiệt đuổi theo Giản Phàm hỏi nhỏ:

“ Có cái rắm, kẻ nào cũng gian như quỷ, hỏi làm gì cho tốn công?”

“ Tôi thấy người ta trả lời thành thật lắm mà.”

“ Anh mà tin lời gian thương thì người ta bán anh rồi, anh còn đếm tiền giúp đấy. Không nghe thấy à, tất cả đều đáng nghi, ông ta hận không thể khuấy nước thật đục. Từ đầu tới cuối toàn là dối trá.”

Trương Kiệt không rõ Giản Phàm nhìn thế nào mà nói người ta nói dối, kỳ thực thì Giản Phàm từ đầu tới cuối cũng chỉ là đóng kịch thôi, kết quả là cả hai bên đều không thăm dò được gì. Thấy đã hết giờ làm, hai người không về đội nữa, Trương Kiệt chở Giản Phàm tới tiểu khu Bình An, bỏ Giản Phàm tự về nhà, đúng, bây giờ Giản Phàm miễn cưỡng có một cái nhà rồi.

Về tới nhà Giản Phàm rót một chén ngọc mễ hoàng, ngồi ở thư phòng, y mới mua thêm cái bàn rồi, cái laptop già tới rụng răng có chỗ đặt, bật máy lên là nó chạy ù ù, thế quái nào nghe lại có phần thân thiết, Giản Phàm chọn {le nhạc, đó là tiếng mưa rào, y không hay nghe nhạc, mỗi khi cần tập trung lại bật mấy loại âm thanh tự nhiên này, cẩn thận tháo cái bút cài ở túi áo xuống, mở đầu bút, không ngờ là trang bị ghi hình, kết nối với laptop, xem ghi chép mà hôm nay chụp lại.

Nghiêm khắc mà nói đây là hành vi trái quy định, nhưng Giản Phàm chưa bao giờ định làm mọi thứ đúng quy củ, cho nên y mới ghi hình lại toàn bộ quá trình hỏi chuyện, sợ mình bỏ sót chi tiết nào đó.

Bình Luận (0)
Comment