Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 386 - Chương 146: Chuyện Cũ Hỏi Từ Đầu. (2)

Hắc Oa Chương 146: Chuyện cũ hỏi từ đầu. (2)

“ Ồ, không có gì khác thường.” Tằng Nam nhấp một ngụm riệu, rất trấn định:” Năm đó tôi mới mười hai tuổi, có rất nhiều chuyện về sau nhớ không rõ nữa ... Giống như mọi ngày, cha tôi tới đón tôi rất cao hứng, hỏi vài chuyện trong trường. Buổi tối về nhà, ông ấy như mọi khi nấu cháo, ra ngoài mua vài cái bánh vừng, ăn xong xem tôi làm bài tập, khi đó sơ trung 6 giờ là tự học, mỗi ngày đúng 8 giờ tôi lên giường xem sách một lúc là ngủ ... Khi cha tôi đi nói là gặp người bạn gì đó, lát sau sẽ về. Không có khác thường cả, đôi khi cha tôi bận rộn còn bỏ tôi ở nhà một mình.”

“ Nghĩ thật kỹ, nghĩ ra cái gì thì nói với tôi ... Chuyện thứ hai tôi cần cô giúp.” Giản Phàm chống cằm suy nghĩ, không biểu lộ ý kiến, an bài:” Chỉnh lý di vật cha cô để lại rồi giao cho tôi, nếu có nhật ký, giấy tờ, tốc ký gì đó là tốt nhất, giúp tôi hiểu được chuyện xảy ra xung quảnh ông ấy, nếu như không có tác dụng thì tôi sẽ trả lại cho cô sớm nhất có thể.”

“ Có, chuyện này không thành vấn đề.” Tằng Nam gật đầu:

“ Chuyện thứ ba, tối ngày hôm đó chúng ta nói chuyện về Lý Uy, cô đã đưa ra rất nhiều lý do chứng minh ông ấy có vấn đề, nhưng tôi cũng có tâm kết không thuyết phục được bản thân. Thứ nhất, ông ấy luôn coi cô như con gái, Đường Đại Đầu kể ông ấy rất chiều chuộng cô, trong tình huống đó cô lại luôn nghi ngờ ông tắ, không để ý tới tình cảm nhiều năm, tôi nghĩ, có phải trong đó có nguyên nhân gì không? Cô đã phát hiện ra cái gì, còn điều gì chưa nói với tôi, Tằng Nam, cô phải hết sức thẳng thắn với tôi.” Giản Phàm nhìn Tằng Nam nghiêm túc chăm chú:

“ Xem ra tôi không nhìn nhầm người, chỉ mới vài ngày anh đã nghĩ tới tôi, đúng thế, có một thứ, có điều khó mở miệng, có thể nói với anh, nhưng anh phải giữa bí mật.” Tằng Nam nhìn Giản Phàm gật đầu lại chỉ máy ghi âm, đợi tắt máy rồi mới nói tiếp:” Kỳ thực vấn đề thứ hai và thứ ba giống nhau, anh chỉ cần xem những bức thư kia là hiểu là chuyện gì ... Khi đó quản hệ cha tôi và Lý Uy không tốt, hơn nữa bọn họ có va chạm từ rất lâu rồi.”

Giản Phàm tập trung tinh thần:” Thư gì?”

“ Thư tình, Lý Uy gửi cho mẹ tôi, tôi vô tình phát hiện cha tôi vẫn còn lưu giữ.” Tằng Nam tiết lộ tin tức động trời làm Giản Phàm há hốc mồm:” Trong phân cục Tần Nguyên có rất nhiều người biết cha tôi và Lý Uy là tình địch, hì hì, nghe nói hai người họ cạnh tranh dữ dội lắm, về sau mẹ tôi chọn cha tôi. Lãnh đạo cục cũng biết chuyện, cho nên tích cực tác thành Lý Uy với một nhân viên của công ty phục vụ lao động ở dưới cục, đó chính là Đường Thụ Thanh. Có điều Lý Uy vẫn yêu mẹ tôi, tình cảm vợ chồng của họ không tốt, con trai họ lại chết, tình cảm càng sứt mẻ ... Không nói nữa, tôi nói cũng không rõ ràng được, dù sao tôi thấy Lý Uy không phải người tốt, cũng không thấy ông ấy có ơn gì với tôi, mặc dù ông ấy nuôi tôi ăn học, nhưng tôi kiếm về cho ông ta cũng rất nhiều tiền ... Chuyện này có ích gì sao?”

Không biết Giản Phàm nghe chuyện xưa cũ đó thấy có gì hay mà cười ha hả:” Có, rất có ích đấy.”

Tằng Nam thì không vui gì cả:” Anh cười cái gì vậy.”

“ Xin lỗi, xin lỗi.” Giản Phàm xuả tắy:” Tại tôi cao hứng ấy mà, lời cô nói rất có ích, ít nhất giúp tôi giải được một câu đố.”

“ Câu đố gì?” Tằng Nam vội vàng hỏi:

“ Là thế này, tôi luôn thấy quản hệ giữa cô và Lý Uy có vấn đề. Ngày từ lần đầu tiên tới văn phòng của Lý Uy là tôi đã nhận ra rồi, ánh mắt ông ấy nhìn cô vừa có quản tâm lẫn ái mộ, thế nên khi đó tôi mới hiểu lầm giữa cô và ông ấy là loại quản hệ kia, cho rằng cô là tình nhân mà ông ấy nuôi ... Ai ngờ ông ấy thích mẹ cô, ha ha ha, mà cô thì giống mẹ cô như thế ...” Có một khám phá nho nhỏ Giản Phàm cảm thấy rất vui vẻ, đang nói tới đó bắt gặp ánh mắt tỏa ra sát khí của Tằng Nam liền ngưng bặt, không ổn, mình vô duyên quá, chuyện này không nên cười mới đúng:

“ Còn có chuyện gì nữa không?” Tằng Nam giận lắm, lại không có chỗ phát tiết:

“ Hết rồi ... Xin lỗi, vừa rồi không nên.” Giản Phàm ấp úng xin lỗi, hôm nay tâm trạng y hơi lâng lâng, thành ra chuyện buồn nghe vào tai cũng thấy vui được :

“ Hết rồi thì anh cút đi.”

Tằng Nam nói chuyện không khách khí nữa đi thẳng ra cửa tiễn khách, Giản Phàm tự biết mình chọc giận người ta rồi, vội vàng lấy máy ghi âm, cười nịnh với Tằng Nam một cái, chưa kịp nói lời tạm biệt thì cửa đóng "sầm", làm y giật mình.

Vốn tưởng có ẩn tình gì, không ngờ lại là chuyện tình cảm nam nữ, hình như chuyện trải quả tối nay đều là tình cảm, bị đuổi đi có hơi bẽ mặt thật, cơ mà đang đời mình. Giản Phàm vừa đi được mấy bước thì có hai cái đầu từ phòng gần đó thò rằ, là Đường Đại Đầu và Tôn Nhị Dũng còn chưa đi, mỗi người ở một bên kẹp tấy Giản Phàm lôi đi:” Giỏi đấy, lần này không bị ăn đòn.”

Tôn Nhị Dũng lắc đầu chê bai:” Giỏi gì chứ, mới được vài phút, cởi quần áo ra cũng hết giờ rồi.”

“ Ài, huynh đệ à huynh đệ, trông cậu cũng cao lớn khỏe mạnh thế mà yếu vậy, thế này thì không được rồi, phải tìm một cô em cho cậu ta luyện thôi.”

“ Đúng thế, người anh em, cậu phải học được cách giữ tinh, tích khí, như thế mới có thể sảng khoái dài lâu.”

Giản Phàm nghe giọng điệu hai tên này có linh cảm không lành, vùng vẫy:” Này, này, các anh định làm cái gì thế hả?”

“ Hô hô hô, có kêu rát họng cũng không ích gì đâu, đi xem vài thứ, không hối hận đâu. Hắc Đản, Hắc Đản, kéo Oa cả của mày đi ...” Đường Đại Đầu gọi mấy câu liền có có bảo an từ trên lầu chạy xuống, hợp sức lôi kéo Giản Phàm:

Dù sao chẳng sợ đám này hại mình, với lại Giản Phàm có chuyện hỏi Đường Đại Đầu, đành để mấy người kia kéo đi.

Bị kéo vào thang máy, lại bị lôi ra khỏi thang máy, không rõ đám này định làm cái gì, Giản Phàm hỏi, hai tên kia chỉ cười khằng khặc, bộ dạng thần bí vô cùng, không chịu tiết lộ. Đợi ra ngoài Thịnh Đường thì Đường Đại Đầu lái một chiếc xe Buick tới đợi ngày dưới bậc thềm, Giản Phàm kiên quyết không chịu đi, léng phéng là to chuyện, thân phận của y bây giờ có chút mẫn cảm. Đường Đại Đầu thấy y cứng đầu cố chấp mới tiết lộ, thì ra là một đám lưu manh chuyên môn chạy mấy chục km xuống quê, kiếm được con chó đen, thui bằng rơm cho vào nổi rồi, muốn mời Giản Phàm đi đánh chén.

Con bà nó, kiếm cái mẹ gì chứ, là lũ trộm chó thì có, đây là hành vi đáng lên án, có điều Giản Phàm nghe thấy có món ngon là đồng ý luôn, không lằng nhằng, hưng phấn thúc giục Tôn Nhị Dũng lên xe. Đường Đại Đầu biết tính Giản Phàm cười ha hả lái xe về nhà mình ở khu thành phố cũ, dọc đường liên tục chỉ trích Giản Phàm, mấy lần gọi tới tụ tập mà không tham gia.

Đường nhỏ ngõ sâu, xe phải đỗ ở bên ngoài, ba người quảnh co rẽ trái rẽ phải, đi quả ngõ nhỏ sâu hun hút rắc rối như mê cung, trời thì tối chẳng biết thế nào mà lần, thế rồi từ xâ xâ ngửi thấy mùi thịt chó là biết sắp tới nơi.

Vừa đi vào sân Giản Phàm vui ngay, trong sân đắp một cái bếp đất đắp tạm, lại còn có cái chậu to dùng thay nồi, chưa gì đã đầy hương vị thôn dã. Sỏa Trụ to lớn đang ngồi chảy nước dãi ở bên bếp, mặt lấm lem tro bếp, đang phồng má lên thổi, thi thoảng đút ít rơm vào, Thán Chùy và Xoa La Tử đang xếp bát đã lên cái bàn gỗ dài sần sùi, bát là loại làm bằng gốm thô to, trông một cái là Giản Phàm đã thấy thân thiết rồi, ăn thế này có cảm giác hơn trong nhà hàng sang trọng nhiều.

Bình Luận (0)
Comment