Dụ được rồi, Giản Phàm nhìn Thời Kế Hồng vẻ mặt kiên định còn vỗ bàn, cố tình phản bác:” Dì Thời, chẳng lẽ Lý Uy nói là mình về nhà ngủ không có bằng chứng thì dì phán đoán là ông ta chứ? Cháu thấy lời giải thích của ông ta hợp lý mà, liên tục công tác một tuần, về nhà một cái thì chuyện đầu tiên muốn làm tất nhiên là ngủ rồi. Nếu là ông ta thì làm sao tổ chuyên án không tra ra vấn đề.”
“ Hà ha, có một số chuyện cậu không biết được đâu.” Thời Kế Hồng thần thần bí bí, nhìn xung quảnh cứ như trộm, hạ thấp cái chất giọng khó nghe xuống:” Có biết khi thẩm vấn vì sao hắn khẳng định Dương Công Uy hoặc Tiêu Minh Vũ là người lộ bí mật không?”
“ Chuyện này cháu thấy người ta nói có lý, người đầu tiên biết tắng vật mang về là hai vị lãnh đạo mà, nếu họ tiết lộ thì có thời gian chuẩn bị sung túc.” Giản Phàm nói lời ghi trên khẩu cung:
“ Sai.” Thời Kế Hồng nói lớn phủ quyết, sau đó giọng lại nhỏ xuống, cẩn thận cảnh cáo:” Cái này tôi chỉ nói cho mọi người, chớ nói bừa ra ngoài, ai để lộ là tôi bẻ cổ, cả anh nữa đấy Lão Nghiêm.”
Đến cả Trương Kiệt và Nghiêm Thế Kiệt cũng bị thu hút, bốn người chụm đầu vào nhau như phản động mật mưu.
Thời Kế Hồng mặt rất thô bỉ, thịt nhúm vào một chỗ, giơ hai cái ngón cái ra ấn vào nhau, làm động tác ái muội:” Bởi vì khi đó vợ của Lý Uy và Dương Công Uy gian díu với nhau.”
Phụt!
Nghiêm Thế Kiệt phun trà đầy bàn tròn mắt nhìn cộng sự già của mình, Giản Phàm và Trương Kiệt thì "oa" một tiếng sau đó cười ngặt ngoẽo, ai mà ngờ vụ án vào miệng Thời Kế Hồng biến thành gian tình.
“ Này, chớ không tin.” Thời Kế Hồng thấy mọi người cười thì càng tích cực giải thích:” Vợ Lý Uy khi đó làm ở công ty phục vụ, mỗi tháng lương có hơn 300, vậy mà chỉ hai năm đã có xe rồi, không ôm lấy cái chân to nào thì lấy đâu rằ? Ai thèm nể mặt cô tắ, cô ta làm tiếp thị, cũng không thể vì doanh số mà gặp ai cũng lên giường được, kiếm chân to mà ôm là đúng rồi, người ta mới nể. Về sau nghe nói Lý Uy thành lập Thịnh Đường, Dương Công Uy giúp đỡ rất nhiều. Không thấy à, hai bọn họ ly hôn rồi, Đường Thụ Thanh không gả cho ai nữa, chuyên tâm làm vợ bé của Dương Công Uy .. À, còn chưa tin chứ gì, nghe đây
này Lý Uy bắt gian tại giường đấy, đang lúc hành sự nhiệt tình cơ ... ha ha ha, xảy ra chuyện đó còn chẳng phải cắn nhau, chỉnh chết đối phương hay sao?”
Người ta là thư ký viên mà, nói có trình tự trước sau, đâu vào đó, nghe có chút giống phân tích vụ án, chỉ là không phải vụ án mà là gian tình, không phải là không tin, mà cái giọng điệu của Thời Kế Hồng nghe buồn cười, chuyện gian tình thế hệ trước, Giản Phàm và Trương Kiệt đều không tiện thảo luận, chỉ có Nghiêm Thế Kiệt thấy không nghe tiếp được nữa, vỗ bàn cắt ngang:” Này này Kế Hồng, cô thôi đi, đừng làm hư người trẻ tuổi, toàn chuyện đâu đâu.”
“ Lão Nghiêm, anh đúng là thật thà quá đấy, người liên quản tới vụ án năm xưa trừ bị chết với khai trừ, không thì được đề bạt, hoặc ra ngoài phát tài, cả đống chuyện dơ dáy đấy. Người thật thà như tôi với anh mới phải cả đời ra chỗ mát ngồi uống chè, anh không dám nói thì tôi nói, dù sao tôi chỉ đợi nghỉ hưu rồi về bế cháu, ai làm gì nổi tôi chứ? Thời này hay thời đó đều thế thôi, có bẩn có gian mới leo lên, thật thà chỉ thuả thiệt.” Thời Kế Hồng xì một tiếng đầy khinh bỉ:
Chẳng biết chuyện kia có thật hay không, cơ mà nhìn lại thì sau khi xảy ra vụ án, kết quả càng bất ngờ, Tiêu Minh Vũ được đề bạt, Dương Công Uy thuận lợi thăng chức, Ngũ Thần Quảng tệ lắm cũng làm chi đội trưởng rồi. Trừ Bùi Hướng Đông tự sát, Kiều Tiểu Ba là nhân vật quá nhỏ nên thê thảm, thì kết cục số còn lại đều tốt, đến Lý Uy và Vương Vi Dân đều là ông chủ giàu có rồi.
Chuyện từ vụ án quảy sang gian tình, càng nói thì càng lạc đề, Giản Phàm lặng lẽ ngồi đó, lật xem hồ sơ ngày càng dầy, nhưng khuôn mặt hoặc gian trá, hoặc trung hậu hoặc uy nghiêm xoắn vào nhau thành một, càng nhìn càng thấy ai cũng có cả đống bí mật đằng sau, càng nhìn càng thấy ai cũng đáng nghi.
Đang suy tư thì di động trong túi reo lên, lấy ra xem thì là Tằng Nam, nghe một câu rồi cười, quảy sang nói với mấy người kia:” Có người không thể nhắc tới được, nói tới Tào Tháo, Tào Tháo liền ngồi máy bay về rồi ... Trương Kiệt mai anh có việc rồi đấy, thôi chúng ta không nói nữa, đợi tra hết những người có liên quản rồi cùng thảo luận. Vừa rồi định nói gì nhỉ ... À có làm nồi thịt chó, dì Thời, chú Nghiêm, cả anh nữa Trương Kiệt, tối nay chúng ta tụ tập, đông dê, hè trâu, lợn bốn mùa đều không bổ bằng chó đen, thịt tươi, không phải thứ bán ngoài quầy bì được đâu.”
Mấy người ngây ra một lúc mới "à" một tiếng, té ra người liên quản cuối cùng là Lý Uy đã về rồi, có điều hứng thú bị thịt chó thu hút hết, nghe tới ăn Thời Kế Hồng gật ngay, Trương Kiệt mong mà chả được, chỉ có Nghiêm Thế Kiệt còn chần chừ.
Giản Phàm thịnh tình mời:” Chú Nghiêm, thịt chó bổ ngũ lao thất thương, tăng cường năng lực tiêu hóa của dạ dày, ngoài ra còn tác dụng bổ thận ích khí nhẹ, sức khỏe của chú là bần tẩm bổ nhất đấy.”
Thời Kế Hồng vỗ bàn chỉ huy Lão Nghiêm:” Đúng đúng, đi, tất cả đều phải đi, không ai được phép thoát ly tổ chức. Lão Nghiêm, đừng vờ vịt nữa, ví của anh bị vợ quản chặt như thế, anh có về nhà chỉ có nấu nồi cháo loãng mà húp chứ gì, đi cải thiện một bữa.”
“ Này này Kế Hồng, cô một vừa hai phải thôi chứ, tôi đi, giữ thể diện cho nhau chút.” Nghiêm Thế Kiệt xuả tấy ngăn cản cái miệng rộng của Thời Kế Hồng, quảy sang cười với Giản Phàm:” Tiểu Phàm à, phá án mà cứ thế này thì tôi không cần nghỉ hưu nữa, vẫn còn làm được thêm mười năm.”
Mọi người cùng cười vui vẻ, vụ án thì chưa có gì đột phá, quản hệ thì đột phá mạnh mẽ, bốn người cùng tiến cùng lui, chưa tới giờ tắn cả đã người trước người sau lén lút chuồn sạch.
Ăn thì rõ ràng không có gì để chê, nhưng mà lại ăn ra vấn đề.
“ Giản Phàm, hôm nay dì Thời không tới.”
“ Sao thế?”
“ Do ăn đấy, sáng nay cô con gái Bàn Nha gọi điện thoại, nói là mẹ mình đêm quả chảy máu mũi, bốc hỏa, hiện giờ đang ở nhà ăn kem hạ hỏa.”
“ Lạ thế, chú Nghiêm có làm sao đâu, hôm nay còn tinh thần hơn mọi ngày.”
“ Tôi cũng không sao mà, à, mà Giản Phàm, nhắc cậu một câu, con gái dì Thời còn dữ hơn dì ấy đấy, đến khi tìm cậu gây phiền phức thì đừng trách tôi nhé.”
Kiếm một chỗ đỗ xe trước tòa nhà, xuống xe Trương Kiệt báo cáo tình hình sáng nay. Tối ngày hôm trước bốn người tụ tập ở nhà Giản Phàm, trừ phần để giành cho Tương Địch Giai thì, hai cái đùi chó lớn bị bọn họ đánh chén hết, vừa ăn vừa khen luôn mồm. Trong đó phải tính Thời Kế Hồng ăn khỏe nhất, ăn xong còn đóng gói mang về. Vốn là có ý bốn người tụ tập, cùng ăn uống, giao lưu tăng tiến tình cảm, cổ vũ sĩ khí để tập trung làm việc, ai ngờ nữ tướng mạnh nhất ăn xong gục rồi.
“ Làm sao đổ cho tôi được chứ, anh ở đấy làm chứng nhé.” Giản Phàm cười vui vẻ giải thích:” Trước khi ăn tôi đã nói rồi mà, chú Nghiêm thận hư tỳ hàn, ăn vào thì đại bổ, mà dì Thời thì rõ ràng là nóng gan, dinh dưỡng quá độ, không thể ăn nhiều, dì ấy còn nói bụng mình cái gì cũng tiêu hóa được. Ha ha ha, thịt chó còn hiệu nghiệm hơn cả thuốc Tây đấy, ăn vào thấy ngay.”