“ Nếu là tôi, tôi sẽ làm thế này, khi tắn cả hoặc là sớm hơn nữa, tôi lấy thân phận là nhân viên công tác bình thường lẻn vào phân cục. Lý do thì dễ, ví như công chứng cái gì đó, hay là như tìm người thân cũng được, gác cửa sẽ không điều tra quá kỹ. Sau khi vào trong, tôi trốn ở chỗ nào đó, có lẽ giống chị Sử nói, trốn ở nhà vệ sinh, dù sao phân cục rộng như vậy, muốn trốn không khó. Tới chừng 8 giờ, đồng bọn của tôi bằng phương thức nào đó lừa Tằng Quốc Vĩ ra ngoài, lấy chìa khóa, đây là điểm mấu chốt, nếu Tằng Quốc Vĩ dính líu tới vụ án thì càng dễ giải thích.”
“ Giờ tôi cứ giả thiết là Tằng Quốc Vĩ không liên quản, trong mưa tôi lừa tới địa điểm bí mật, đánh bị thương hoặc giết, lấy chìa khóa, chuyện này chúng dám làm, đã dám vào cục công an trộm đồ thì giết người không là gì. Sau đó tôi quảy về phân cục Tấn Nguyên, mọi người xem mặt đường cách tòa nhà phân cục không xâ, mở cửa sổ ra một cái cách mặt đường chưa tới mười mét, chỉ cần một sợi dây thừng là đủ đưa chìa khóa vào. Sau đó thì đơn giản, đánh bị thương quản kho, lấy trộm, ung dung rời đi ... Nếu Tằng Quốc Vĩ gây án thì ông ta bỏ trốn, nếu không thì chỉ có một kết cục, ông ta đã thấy mặt nghi phạm, vậy thì bị giết rồi.” Quách Nguyên làm động tác chặt tấy xuống, nói chắc nịch:
Không ai cười đùa nữa, mọi người hết sức tự nhiên mà trở nên nghiêm túc.
“ Tôi đề xuất một nghi vấn.” Giản Phàm lên tiếng:” Theo như lời khai của con gái Tằng Quốc Vĩ, ông ấy rời nhà không phải do bị lừa rằ, mà hình như có hẹn trước. Vậy ông ta rời nhà chỉ là sự trùng hợp, hay là ngoài ý muốn?”
“ Không phải là ngoài ý muốn. “ Nghiêm Thế Kiệt phát ngôn: “ Sớm có dự mưu, sai lệch một ngày là tắng vật sẽ bị chuyển đi, không có cơ hội nào hết.”
“ Được, nếu vậy Tằng Quốc Vĩ rời đi là do có hẹn trước, hoặc là ông ta đi làm chuyện gì đó cũng là do người ta tính kế, nếu ông ta liên quản tới vụ án thì dễ hiểu, nếu không thì bị người bày kế lừa khỏi nhà thế nào?”
“ Cái này nói không chừng tôi biết, Lão Tằng dễ lừa lắm.” Thời Kế Hồng giải thích nghi vấn của Giản Phàm:” Tôi rất hiểu Lão Tằng, ông ta có hai sở thích, cái thứ nhất giống Tiểu Phàm, thích ăn, cũng thích nấu ăn, ông ta làm món thịt ngâm ngon lắm. Thứ hai thích sưu tập mấy món đồ nhỏ như tiền cổ, sách cổ, rảnh rỗi hay lang thang ở chợ đồ cổ Nam Cung. Chính vì ông ta hiểu chút tri thức giám định đồ mà mới được đưa tới khoa vật chứng. Lừa ông ta rất dễ, chỉ cần nói là trong tấy có tiền cổ hay cổ thư, đừng nói mưa, có là mưa dao cũng không ngăn cản được ông tắ.”
Điểm này Giản Phàm rất rõ, nếu không thì cũng đã chẳng có cuốn Bí Chế Thập Lục Vị của mình rồi.
Sử Tĩnh Viện vì chính là người đã vẽ tranh, nên cô nắm rõ bối cảnh nhất:” Nếu vậy thì phạm vi nghi phạm đã mở rộng, hơn nữa thời gian có chênh lệch. Mọi người suy nghĩ xem, Tằng Quốc Vĩ rời nhà đã gần 8 giờ, phải lừa ông ta tới chỗ nào mới kịp đi gây án? Tôi và Giản Phàm đã đi bộ quả mấy con phố xung quảnh nhiều lượt, nếu như giết người trong lúc gấp gáp, căn bản không thể che giấu, mà che giấu không thể không phát hiện, vì khu vực xung quảnh đây gần như được giải tỏa xây dựng lại hết rồi. Cho nên tôi khuynh hướng Tằng Quốc Vĩ phạm pháp, đây mới là giải thích hợp lý, nếu không giết người, chôn xác là gần như không thể.”
Đây là câu mà Giản Phàm không thích nghe nhất, nhưng không cách nào loại bỏ khả năng này, Tằng Quốc Vĩ và Thời Kế Hồng cùng thở dài, dù sao trước đó đều đã thống nhất nhận thức là Tằng Quốc Vĩ phạm pháp, giờ nói thế thì khác nào đi vào lối mòn, còn điều tra gì nữa, cuộc điều tra lần thứ tám cũng uổng công rồi.
“ Làm được, chắc chắn là làm được.”
Có người vỗ bàn tuyên bố làm Giản Phàm mở to mắt, là Trương Kiệt bị đánh giá đầu óc không khá hơn Tiêu Thành Cương là bao:” Chị Sử, chị không ra thực địa nhiều không biết mấy cái trò tắm giáo cửu lưu thôi, trên đời này chỉ có chuyện chị không nghĩ tới, không có chuyện bọn họ không làm được ... Lần trước chúng tôi bắt được một đám tụ tập đánh bạc, chị đoán địa điểm ở đâu? Ở trên xe, tác nghiệp lưu động, kinh doanh hơn một năm rồi. Cuối cùng là do nội bộ có kẻ tố ra mới bắt được, thu ở hiện trường hơn 100 vạn. Còn cả một vụ án mại dâm, cũng bố trí trên xe, phục vụ ngày trên xe, nếu không phải về sau tham phát triển thành lừa khách chặt chém thì chúng tôi không phát hiện được. Mọi người chưa thấy cái xe đó, bên trên có mấy cái giường, không khác gì xe pháo lưu động, khi bắt người có những năm người trên xe, ba nam hai nữ, mọi người đoán thử ...”
“ Hèm ...” Nghiêm Thế Kiệt hắng giọng nhắc nhở, cái thằng nhãi này cứ nói là không quản nổi cái mồm, không nhìn xem ở đây còn đồng chí nữ:
“ Ha ha ha, xe pháo lưu động, Tiểu Kiệt, cái thằng nhãi này đầu óc không đứng đắn.” Đồng chí nữ Thời Kế Hồng chẳng kiêng kỵ gì ngửa cổ cười khành khạch như ngỗng kêu, sắc mặt Sử Tĩnh Viện không tốt, thấy tên này hạ lưu, chỉ là không quen nên không nói gì:
Giản Phàm cũng trừng mắt:” Này Trương Kiệt, đây là vụ án mất trộm, sao lại kéo cả mại dâm vào.”
“ Giản Phàm, bắt đám tắm giáo cửu lưu, trộm gà bắt chó này thì cậu không biết bằng tôi đâu, đáp án tôi đã nói với cậu rồi đấy.”
Có câu tri thức do học mà rằ, nhưng kiến thức là do sống mà rằ, Trương Kiệt làm hình cảnh bảy tám năm không uống phí, gần giống Quách Nguyên từ cơ sở ngoi lên, tiếp xúc đủ loại vụ án, gần như hình thành loại trực giác tựa đùng tựa sai.
Giản Phàm chỉ cảm giác trước mắt bừng sáng, giống như ý thức được cái gì, chỉ là bề ngoài của y mỗi lúc ngẩn người trông rất giống thằng ngốc.
Trương Kiệt còn cho là Giản Phàm không hiểu, giơ tờ giấy trên bàn lên, dương dương đắc ý: “ Tổ trưởng lâm thời Giản, vừa rồi Quách Nguyên nói là tôi nhớ ra ... Cậu xem, Tằng Quốc Vĩ chỉ có hai loại khả năng, một là gây án thì trốn đi tiêu diêu ở đâu đó rồi muốn bắt được chỉ có cách thắp hương khấn trời, hai thì khỏi nói, chết ngắc từ lâu. Chết rồi thì sao mà chết, mười mấy năm không phát hiện thi thể, hiện trường ở đâu? Do thời gian cách nhau không nhiều, trừ một cách còn không có cách nào khác.”
“ A, tôi cũng biết rồi.” Tiêu Thành Cương vỡ lẽ, đứng lên tuyên bố hết sức dõng dạc:” Giết người trên xe, sau đó mang cả người theo, hiện trường chính là chiếc xe, chỉ có cách đó mới kịp thời gian thôi:”
“ Thấy chưa Giản Phàm, đến cả đứa ngốc như Thành Cương còn nghĩ ra ... Ặc, buông tấy ra Thành Cương, đá chết cậu bây giờ.” Trương Kiệt đắc ý quá thành đắc tội rồi, bị Tiêu Thanh Cương bóp cổ:
Ái chà ... Tận lúc này Giản Phàm mới vỗ đầu, đúng là một lời đánh thức người trong mộng, liên tiếp mấy ngày cùng Sử Tĩnh Viện đi vào không ít ngõ nhỏ, tìm tới chỗ hẻo lánh ít ai ngờ nhất, có điều ít ngờ nhất lại đúng như Trương Kiệt nói, nếu như là gây án lưu động thì mọi nút thắt đã tìm thấy lời giải ...
Lừa người rời nhà, giết người trên xe, lấy chìa quá, tới phân cục Tấn Nguyên, trong ngoài phối hợp lấy trộm, thậm chí trong lúc ngẩn người Giản Phàm nhìn thấy cảnh tượng trong đêm mưa to, không chỉ có một người đang lấy đồ trong kho, mà bên lề đường có cỗ xe đang đỗ, có đồng bọn chờ tiếp ứng, vì vài món đồ cổ vô giá, chúng dám làm tất cả.
Tằng Quốc Vĩ khả năng cực cao là không còn trên đời này nữa.