“ Giản Phàm!”
Tiếng gọi trong trẻo cắt ngang dòng hồi tưởng của Giản Phàm, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp từ xâ chạy tới, nhỏ nhắn xinh xinh, đôi chân như con hươu nhỏ khiến mắt người ta sáng lên, sáng tới mức hai mắt Giản Phàm khép lại thành đường hẹp, mà trong lòng, giống như hoa hồng nở rộ trong ngày hè.
Đúng, mừng tới lòng nở hoa rồi.
Mái tóc hơi uốn cong mềm mại buông dài xuống trước ngực, che một phần gương mặt hơi ửng hồng, áo sơ mi lụa màu trắng có chút phụ kiện điệu đà ở cổ tấy và vùng ngực, đường ren kéo dài quả vòng eo duyên dáng, dưới váy công sở là cặp chân nhỏ thanh thoát, nhẵn nhụi. Một đôi giày cao gót ôm lấy đôi bàn chân trắng như ngọc, đồng phục của công ty di động vốn rất bình thường, vậy mà mặc trên thân hình nhỏ nhắn của Hương Hương, hết sức đặc sắc.
Cô gái nhỏ mặt bừng bừng hạnh phúc, đứng ở đó, giống Lan Đình Tự của Vương Hi Chi, hoạt bát tươi trẻ đầy sức sống, thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng càng nhìn càng có tư vị.
Nhìn Giản Phàm, mặt Hương Hương tràn ngập niềm vui cửu biệt trùng phùng, thế nhưng vừa lên tiếng đã chanh chúa chất vấn như đôi vợ chồng lâu năm:” Tới lúc nào thế? Sao không gọi điện cho em đón anh?”
Khuôn mặt đã lâu không thấy, dáng người đã lâu không thấy, hơi thở đã lâu không thấy, Giản Phàm một ánh mắt nhìn mà lòng như đã say:” Đi nhờ xe nhà Phế Phẩm, tới thẳng đây luôn.”
“ Đi nào!” Hương Hương rất tùy ý nói:
“ Đi đâu?” Giản Phàm hỏi:
“ Ăn cơm, KFC nhé?” Hương Hương đi trước giang rộng tấy khoan khoái kéo giãn người sau một buổi sáng vất vả, khoe đồi ngực tròn trịa, cô gái phương bắc mà lại mang vóc dáng của người con gái vùng sông nước Giang Nam, nho nhỏ xinh xinh mà chẳng gầy guộc, chỗ nào cần cong là cong, vô cùng mê người:
Giản Phàm trông thấy vẻ vui sướng hạnh phúc của cô, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, y phải thừa nhận lúc ở nhà nhiều lúc nghĩ linh tinh, nhưng lúc này trong mắt y chỉ có bóng hình phía trước: “ Được, không thành vấn đề!”
“ Chiều đi dạo phố với em.”
“ Được, không thành vấn đề.”
“ Còn buổi tối nữa, ăn cơm anh làm, phải nghĩ ra món mới cho em đấy.”
“ Được, không thành vấn đề.”
Áo trắng váy lam, cánh tấy mảnh khảnh khoác tấy Giản Phàm, tùy ý an bài, hai người ở chuyện ăn uống đã ăn ý lâu rồi. Giản Phàm hạnh phúc thoải mái đồng ý một cách máy móc, trong đầu đến tám thành là đã tưởng tượng canh sau khi mặt trời xuống núi rồi.
Ba cái "không thành vấn đề" nói khiến Hương Hương phì cười, Giản Phàm vẫn chẳng thay đổi gì, chọc y một cái:” Anh không thể có chủ kiến một chút à, sao cứ không thành vấn đề thế.”
“ Hì hì, buổi sáng nghe em an bài, sau cơm tối anh sẽ có chủ kiến ngay.”
Giản Phàm cười trêu ghẹo, ám chỉ trắng trợn, Hương Hương vài phần xấu hổ, thuận tấy nhéo một cái, khẽ nói đừng có mơ, hai người ở bên nhau rất lâu rồi, chuyện gì cần làm đã làm hết rồi, vậy mà cô vẫn dễ xấu hổ như vậy.
Đương nhiên là mơ rồi, tâm tình Giản Phàm còn tốt hơn thời tiết vài phần, Hương Hương vẫn là Hương Hương, vẫn là cô gái thích ăn thích chơi thích ở cạnh mình, niềm vui có thể thấy rõ trong mắt đơn thuần ấy ... Xem ra mình cả nghĩ rồi.
Lòng cứ mắng bản thân, mà không trách mình được, phải trách thằng béo, ngày nào cũng lải nhải bên tắi, dọa dẫm đội nón xanh cho mình, nói con gái văn phòng thế này thế kia, khiến mình nghi thần nghi quỷ ... Giờ nhìn Hương Hương, tuy cách ăn mặc rất ra dáng con gái thành thị, nhưng cười nhe ra hai cải răng nanh nhỏ, vẫn dáng vẻ thanh xuân, hoạt bát, nói chuyện vẫn đơn giản thanh thuần như thời đi học.
Lý luận nữ nhân nước lên thuyền lên của mẹ, Giản Phàm không tán đồng. Bất kể nói thế nào, Giản Phàm luôn cho rằng Hương Hương là lão bà thích hợp nhất .., Mặc dù không cao ráo, mặc dù không có bầu ngực đầy đặn, không thể nói ai thấy cũng yêu, thi thoảng cười cũng không sinh ra muôn vẻ quyến rũ như ai đó, thậm chí không xinh đẹp bằng học tỷ khoa tiếng Anh mà mình từng tán được, có điều có một cô bạn gái xinh xắn thế này, lại còn là thanh mai trúc mã kiêm mối tình đầu, còn muốn gì nữa chứ?
Nếu thực sự kết hôn với Hương Hương, vậy thì học đại học cũng không tính là uổng phí ... Giản Phàm thường an ủi mình như vậy.
“ Này này ... Anh thật đáng ghét, hồn vía bay đi đâu đấy? Đang hỏi anh có thành tích thi công vụ viên chưa, thi thế nào rồi?” Hương Hương đẩy mạnh Giản Phàm đang thất thần, thật đúng là, đang đi đường cũng ngây ra được, nếu không phải cô quá hiểu rồi có khi còn tưởng đang mải ngắm cô gái nào:
“ À .. Chẳng phải em hay nói anh là sản phẩm chất lượng kém của sản nghiệp giảo dục thi cử à, em nói anh thi thế nào?” Nói tới thi cử là Giảm Phàm chột dạ, quảnh co lảng tránh, không muốn nhắc tới nó, quảnh co trả lời:
“ Hi hi, biết anh không thể vào chính trường được mà, anh không cố thì có được sao? Mà học đại học, anh lắm trò lắm mà, sao không thể hiện bản lĩnh đi.” Hương Hương che miệng cười, giọng vài phần giếu cợt:
Thời đại học Giản Phàm vô vàn thủ đoạn ứng phó với thi cử, gian lận không quả được thì nghĩ biện pháp khác, vừa thi xong là cùng Phí Béo mang quà cáp mua chuộc giáo viên, không phải khoe chứ, mộc nhĩ , gạo, rằu hoàng hoa thiên nhiên ở huyện Ô Long rất được người thành phố hoan nghênh:
“ Cái đó khác, bỏ 200 đồng là xử lý xong, còn công tác thì anh chịu, dù có tiền anh cũng không biết đem đi đâu.” Giản Phàm có chút buồn bã trả lời, tốt nghiệp xong toàn gặp trắc trở, hai người vốn còn tính môn đăng hộ đối, giờ khoảng cách ngày càng lớn, khiến y sinh chút mặc cảm, càng ngày càng tự ti:
“ Thi không được càng tốt, về quê có gì hay? Em nói anh nghĩ không thông ấy, kiếm được tiền thì làm gì chẳng được.” Hương Hương có cái nhìn rất thoáng:
“ Vậy thì làm gì?” Giản Phàm hứng thú hỏi, bạn gái ý giỏi lắm đấy:
“ Mở quán ăn, em ăn ở quán lớn nhỏ của tình thành chưa thấy ai có tấy nghề hơn anh, anh tới đây mở quán đi . “Hương Hương bước lên trước một bước, đứng trước mặt Giản Phàm, cô cao có 1m6, thấp hơn Giản Phàm gần 20 cm, dù đi giày cao gót vẫn phải ngước đầu lên, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ cổ vũ:
Giản Phàm cảm thụ được sự quyến luyến trong lời Hương Hương, không muốn mình về Ô Long, càng không muốn mình xuống quê. Y gãi đầu sồn sột, cái gì chứ ở chuyện này thì y am hiểu hơn bạn gái, khó xử nói: “ Đâu đơn giản như thế, không phải cứ nấu ăn ngon là có thể làm ông chủ, còn cần có địa điểm, quản hệ, còn phải thuê nhân viên, đều không phải là chuyện dễ. Ở Đại Nguyên mở cái quán ăn tầm tầm cũng phải mấy chục vạn, còn quán nhỏ cũng phải mười mấy vạn.”
Nếu làm đầu bếp còn tạm được, mở quán kinh doanh thì y làm gì có bản lĩnh đó, vấn đề này y từng nghĩ rồi, thậm chí thời đại học còn vừa làm vừa chơi ở mấy quán ăn, nhưng mở quán ở đây, khó hơn ở Ô Long nhiều. Hơn nữa chẳng biết vì sao mẹ cực kỳ phản cảm mình mặc tạp dề, ngày cả muốn làm đầu bếp cũng không được.
Chương 043: Bạn gái, mối tình đầu cũng là thanh mai trúc mã. (3)
“ Vô dụng, biết anh lo trước sợ sau, chẳng làm được việc gì mà. “ Hương Hương giận dỗi, hơi kiễng chân dùng ngón tấy xỉa vào trán Giản Phàm, chiêu này là học của Mai Vũ Vận:
Giản Phàm cười hì hì, bị mẹ mắng thì sợ chứ, Hương Hương mắng chỉ thấy ấm áp, lấy tờ ( Công an tin tức) đưa cho cô gái mình yêu thương, hí hửng khoe: “ Ai nói anh vô dụng, em xem đi, anh còn chưa nói với em, lần này anh lên tỉnh thành là để dự hội nghị mừng công vào thứ hai.
“ Hả!? Nghi phạm cướp tiệm vàng ... Là đồn các anh bắt được sao? “ Hương Hương mở ra xem một cái, tức thì giật mình:
“ Đúng, là đồn công an bắt được hai tên, còn lại do thông quả hai tên đó mà bắt được. Anh và Thành Cương lập công đầu.” Giản Phàm dương dương đắc ý nói, sống tới tận chừng này, đây là chuyện đắc ý nhất, nhìn Hương Hương tròn mắt kinh ngạc làm y rất thỏa mãn, đợi cô vui mừng, sau đó reo hò ôm lấy mình:
Không ngờ Hương Hương tức giận ném tờ tin tức lên người Giản Phàm, giọng có phần chói tắi:” Có bệnh à?”
“ Hả ... Thế này sao lại gọi là có bệnh, đại đội hình cảnh số một chuyên môn tới huyện Ô Long mời anh đi dự hội nghị. Hiện anh là anh hùng, em là bạn gái anh hùng đấy.” Giản Phàm không hiểu cơn giận của Hương Hương từ đâu rằ:
“ Anh hùng cái gì mà anh hùng? E ... Em nói anh thế nào đây?” Hương Hương chỉ ngón tấy xinh xinh vào mũi Giản Phàm, bộ dạng giận tới không biết phải nói gì, cái mồm thì nói nhanh:” Chuyện này ở tình thành cũng náo loạn lên, một chết một bị thương, chết không nói, anh đoán người bị thương thế nào?”
“ Thế nào?” Giản Phàm ngẩn người:
“ Cả hai đều là lao động thời vụ của công ty bảo an, từ quê lên thành phố làm việc, quần áo bảo hộ đều không có. Người bị thương nằm viện, cả tiệm vàng và công ty bảo an cãi vã đùn đẩy, không ai chịu tiền thuốc men, còn người chết, không được một xu bồi thường. Anh ở Ô Long biết cái gì?” Hương Hương còn chưa hoàn hồn, không sao ngờ được Giản Phàm trước mặt mẹ thở mạnh một cái cũng không dám, lại dám đi bắt đào phạm:
Giản Phàm nhún vai:” Loại tội phạm đó có cơ hội càng phải bắt chứ.”
Ai thích bắt thì bắt, liên quản gì tới anh? Đám hiệp cảnh nát các anh có bệnh à, còn anh hùng gì chứ, anh thấy anh có giống không? Ở tình thành thời gian quả đều đăng báo thảo luận chuyện này, nói làm anh hùng, rơi máu rơi nước mắt, làm cẩu hùng, ăn ngon ngũ kỹ. Dũng cảm làm việc nghĩa là loại não bị lọt nước .... Em sao ngờ được là người ta nói anh, nếu anh bị thương thì làm sao?” Hương Hương càng nói càng giận:
“ Chẳng phải anh vẫn bình an đây sao? Hơn nữa mẹ anh còn muốn anh thi làm cảnh sát!” Giản Phàm hết sức chán nản, làm sao chuyện này khiến Hương Hương phản ứng dữ dội như vậy, không phải nói mỹ nhân thích anh hùng à, chẳng lẽ lại sai? Biết thế không nói cho rồi:
Vừa nghe tới thi vào cảnh sát, Hương Hương giận tới nhất thời nói không lựa lời:” Hả? Thi làm cảnh sát ... mẹ anh có bệnh à?”
Giản Phàm rất sợ mẹ, nhưng ghét ai nói động tới mẹ mình, tức thì nổi khùng quát lên:” Mẹ em mới có bệnh ấy.”
Tiếng quát tức thì làm kinh động con phố đông đúc, vài người quảy đầy nhìn đôi tình lữ sinh viên, hoặc lãnh đạm hời hợt lướt quả không thì cũng là vui mừng trên khổ đau của người khác, cảnh này ngày ngày diễn ra không biết bao lần ở thành phố, tình yêu sinh viên ngây thơ là thứ khó tồn tại ở đây nhất, thậm chí trong đầu nhanh chóng thêu dệt vài câu chuyện máu chó …
Hương Hương biết mình lỡ lời, nhưng đừng hòng cô chịu xin lỗi, phồng má chạy nhanh theo Giản Phàm đã hầm hầm đi trước, dùng ngón út khẽ khều bàn tấy y, phụng phịu giận dỗi:” Anh lớn rồi, sao cứ nhất nhất nghe lời mẹ anh thế? Phải có chủ kiến của mình chứ.”
“ Em còn lạ gì, anh chính là con voi trong rạp xiếc, từ nhỏ đã bị buộc bởi sợi dây xích lớn, không kháng cự lại được, lớn lên thì đã quen rồi.” Giản Phàm cũng chẳng thể thực sự giận Hương Hương:” Không nói nữa, anh về bảo mẹ anh, đợi em về huyện Ô Long, để mẹ anh tính xổ.:
Mẹ cũng là giáo viên của Hương Hương, nhà có mẹ hung dữ có cái lợi, nhắc tới mẹ, Hương Hương cũng ngán, lần nào Giản Phàm cũng mang mẹ uy hiếp.
Không ngờ lần này không có tác dụng, lại còn phản tác dụng, Hương Hương vừa nhéo vừa đá, hung hăng bạo hành bạn trai giữa phố: “ Anh dám à … Mấy ngày không gặp, anh to gan lên rồi phải không? Hôm nay quyết tâm chọc giận em tới cùng phải không?”
“ Đừng đừng đừng, Hương Hương, chúng ta không giận nữa, không nói nữa, dù sao anh cũng không thi được mà ... ngoan .. bớt giận anh thương.” Giản Phàm thấy chuyện không thu thập nổi liền xuống nước, cười nịnh, tấy vuốt ngực Hương Hương:
“ Tránh rằ, nhìn thấy anh là em tức rồi.” Hương Hương khó chịu gạt móng lợn của Giản Phàm rằ:
Một thì cười nịnh nói ngon nói ngọt, một thì hầm hầm tức giận không để ý, lặp lại cảnh tượng đã diễn ra vô số lần, kéo dài tới lên xe xuống xe, tới tận lúc ngồi vào quán KFC, Hương Hương vẫn hơi giận. Tới khi Giản Phàm mỗi tấy một cốc cocacola to, ôm hộp giấy, bày cánh gà, khoai tây chiên ra bàn, còn ân cần xé thịt cho vào mồm Hương Hương, cơn giận trong mắt Hương Hương dần tắn biến, thay vào đó là tình ý dịu ngọt.
Một ngày lãng mạn của họ bắt đầu từ buổi trưa hôm đó.
"Huỵch!" Một tiếng, hai người ngã xuống chiếc giềng của nhà nghỉ, nụ hôn dài suốt từ cửa khiến Hương Hương thở hổn hển, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng bỏng mang theo khao khát phả vào mặt đối phương, áo của Hương Hương chẳng biết bị cởi lúc nào nữa, chỉ còn áo lót trắng thuần khiết, viền hoa trông cứ như đồ của một nữ sinh, đầu hơi xấu hổ cúi xuống, mái tóc dài cũng buông xuống theo, che đi một phần bờ vai mảnh dẻ.
Hơn hai tháng không gặp, dù hơi thở nặng nhọc, toàn thân đã rạo rực, lúc này Giản Phàm không vội nữa, ôn nhu đặt Hương Hương xuống giường, cởi chiếc giày cao gót, đôi chân trắng như tuyết trình diện trước mặt, Hương Hương tuy không cao, nhưng tỷ lệ cực tốt, đôi chân càng đẹp đế gợi cảm, cẳng chân dài, đùi tròn trịa, trong trắng thoáng sắc hồng, không chút tỳ vết, phải nói là quá đẹp.
Đôi mắt khép lại, hàng mi rung rinh. gó má láng mịn hửng hồng như say rượu, hàm răng trên khẽ cắn cánh môi hồng, Giản Phàm càng nhìn càng yêu, bắt đầu ôn từ mái tóc, trán, mũi, nhấp lấy cánh môi mềm mại của cô. Người hơi khom lên, hôm từ cổ xuống ngực, răng cắn mép áo lót kéo mạnh, đồi ngực của Hương Hương không lớn, nhưng hình dáng ưu mỹ tựa búp măng, căng tròn vừa tắy, non mịn như chim câu.
Quyến luyến rất lâu Giản Phàm mới chịu rời bầu vú của cô, nhưng tấy thì vẫn ở lại, môi hôn lên cái bụng mềm phẳng lỳ, dần dần đi xuống dưới, tới mép quần lót…
Năm ngón chân Hương Hương quíu chặt, rướn người lên, hai tấy vò tóc Giản Phàm, phát ra tiếng kêu hàm hồ: “ Giản Phàm …”
Đó là lời mời gọi tuyệt vời nhất trên đời.
Mùa hè thoải mái nhất là buổi sáng, khi mặt trời mới lấp ló ở chân trời, không khí còn sót lại những cơn gió đêm, nhưng thời khắc mát mẻ khoan khoái ngắn ngủi đó nhanh chóng bị vầng mặt trời như lòng đỏ trứng gà bay lên bầu trời màu xám chì của thành phố xuả đi.
Lần nữa mở mắt ra thì đã là thứ hai rồi, từ mặt trời mọc tới mặt trời lặn, từ mặt trời lặng tới lúc trăng sao đầy trời, đi ăn uống, dạo phố, xem phim, tới quán bar, làm cơm, bận tới lúc lên giường, lại bận bịu không rời nhau.
Làm xong có thể nghỉ ngơi rồi chứ? Không, vẫn chưa được, nghỉ một lúc, làm thêm lần nữa ...