Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 415 - Chương 175: Trong Án Có Án. (2)

Hắc Oa Chương 175: Trong án có án. (2)

Đều là dân lao động, khẩu âm Thiểm Nam, rụt rè có phần sợ hãi nhìn Tề Viên Dân. Tề Viên Dân không thèm để ý tới người nữa, chú ý tới vật, trắng nõn lại có vân đỏ, là ngọc Hòa Điền tiêu chuẩn, điêu khắc thành chim lớn, miệng ngậm bông lúa, đường nét êm ái, cảm giác sống động, tấy sờ nhẹ một cái liền có kết luận, ngọc không phải giả, là đồ cao cấp. Lại nhìn kỹ hơn, trên lưng chim lớn có chim nhỏ, lông vũ, móng vuốt đều tinh tế rõ ràng, tuyệt đối không phải loại dùng công nghệ hiện đại làm ra nổi.

Mẫu tử đại ngọc điểu!? ... Tim Tề Viên Dân đập cuồng loạn, thứ này mới vẻn vẹn nghe danh, truyền thuyết nói vào thời Minh ở Đại Nguyên có vị tri phủ bỏ bỏ ngàn vàng điêu khắc đôi ngọc điểu này làm cống phẩm dâng lên kinh, dọc đường bị thổ phỉ cướp mất, thất tán dân gian. Mười mấy năm trước có hiện thân ở Đại Nguyên, nhưng khi đó hắn ở Vân Thành nên không có duyên được thấy, không biết hoa rơi vào tấy ai, lúc này nhìn một cái, liền bị món đồ tinh xảo tuyệt luân trong truyền thuyết làm toàn thân run rẩy.

Tục ngữ có câu cao thủ ra tắy, một chiêu là biết bản lĩnh thế nào, ông chủ Tề có mấy chục năm công phu trong nghề, thứ này căn bản không cần giám định kỹ càng cũng rõ thật giả rồi. Có điều còn có một câu, nhà nghề chưa gật đầu chưa tính là đúng. Tề Viên Dân cầm món đồ chơi trong tấy tới mười mấy phút, niềm vui phai dần, lắc đầu chép miệng, có vẻ vô cùng tiếc nuối.

Loại gian xảo cỡ này, lòng càng mừng rỡ, càng không để lộ ra ngoài.

“ Sao thế, giả à?” Một trong số hai nam tử nhìn Tề Viên Dân, đứng ngồi không yên:

Tề Viên Dân gật đầu, khẽ buông một tiếng thở dài: “ Đáng tiếc, đáng tiếc, thứ này hẳn là tên Đại ngọc điểu, đồ vật thời Minh, tiếc là do hậu nhân mô phỏng, đồ thật có lẽ đã sớm thất tán trong binh tai chiến loạn rồi ... Xem đi, thứ ngọc này có tạp chất, nhìn đế nữa đã bạc màu rồi, chúng tỏ dùng vật liệu không để ý ... Có điều cho dù là đồ mô phỏng, cùng là thứ cao cấp đấy. Hai vị muốn biết giá trị của nó, hay muốn biết xuất sứ của nó?”

Giọng điều hời hợt, bới móc mấy khiếm khuyết kỳ thực chẳng phải là khiếm khuyết, ánh mắt chẳng buồn nhìn món đồ thêm lần nào, giống như chỉ là thứ chổi cùn rế rách.

Hai người ngồi đối diện nhìn nhau thể hiện sự hoang mang rõ rệt của người ngoài nghề thiếu hiểu biết, thuộc loại nhà quê thành thật, nó thẳng ra thì là ngốc. Người nhiều tuổi hơn khiêm tốn hỏi:” Ông chủ Tề, vậy món này ... Giá bao nhiêu?”

Chà chà! ... Tề Viên Đân cười muốn nở hoa trong bụng, đúng là hai thàng nhà quê, có điều giọng điệu vẫn khách khí:” Món đồ này hẳn là đồ mô phỏng của Thanh Lam Phường ở tỉnh ta thời Dân Quốc, nếu hai cậu thực sự muốn bán, tôi có thể cho các cậu một cái giá hợp lý. À phải rồi, hai cậu phải để lại bản sao CMT, chẳng may cần tra nguồn gốc còn có câu trả lời.”

Trong nghề đồ cổ có câu, bỏ tiền thật ra mua đồ giả là người ngoài nghề, nhưng bỏ đồ giả ra mua về đồ thật là người nhà nghề. Phàm là người có nghề, tuyệt đối sẽ không đem giá trị thực sự ra nói với người sở hữu. Tề Viên Dân là người nhà nghề, trong lòng đang nhẩm tính trả món này bao nhiêu mới hợp ... Không thể trả thấp quá làm khách hàng chạy mất, giá cao quá thì người ta không nỡ bán.

“ Đáng, đáng bao tiền ạ?” Người nhiều tiểu hơn hỏi lại, hiển nhiên ngoài tiền ra thì chẳng quản tâm tới gì khác:

Tề Viên Dân nhìn hai tên nông dân mắt mở to ngu ngốc, thế này là muốn bán đi lắm rồi, lợi nhuận lớn nhất của nghề đồ cổ này tới từ kẻ buôn lâu hoặc đào trộm mộ, hoặc nhiều con đường phi pháp khác, còn thứ hợp pháp được người ta biết tới thì giá tăng tới quá mức rồi. Gặp trường hợp đồ tốt trong tấy người không biết hàng thế này là kỳ ngộ, Tề Viên Dân đưa ba ngón tấy rằ:” Ba vạn, thế nào? Đây là giá cao nhất mà các cậu có thể bán ở Đại Nguyên.”

“ Cái, cái gì? Bao nhiêu? Ba vạn vạn?” Người nhỏ tuổi hơn lưỡi líu cả lại, nói mãi mới trọn câu, giống bị cái bánh quá lớn trên trời rơi xuống làm choáng vàng rồi, mồm há mấy lần không nói tiếp được:

Tề Viên Dân cười hiền như Phật, hắn biết đối phương sắp nói ra chữ "bán!".

Không ngờ xảy ra biến cố, người lớn tuổi hơn nhanh tấy bịt miệng người ít tuổi, sau đó sau đó rối rít khom lưng cúi đầu, cười nịnh:” Ông chủ Tề, chúng tôi tạm thời không bán, cái này chúng tôi không bán.”

Người nhỏ hơn vùng tấy ra bị người lớn hơn trừng mắt quát "im", trông có vẻ không cam lòng.

Tề Viên Dân sắc mặt không đổi, mỉm cười:” Bán hay không thì các cậu tự thương lượng với nhau đi, giá chỉ thế thôi, Tề Nguyệt Các xưa nay không nói hai giá, cũng không để cá cậu bị thiệt. Tiểu Liên, Tiểu Xuân, rót trà cho họ ... Chiêu đãi thật tốt.”

“ Không cần ... Không cần ...” Người lớn tuổi hơn vội vàng thu lại Đại ngọc điểu cùng vải tấm vải bọc có vài miếng vá, rõ ràng đã có chút năm tháng, sau đó kẹp vào nách, kéo người nhỏ hơn đang rẩu rĩ đi:” Ông chủ Tề cứ làm việc đi ạ ... Hôm khác chúng tôi tới, đi!”

“ Anh, anh bảo 3000 là bán sao 3 vạn lại không bán, anh làm cái gì thế hả?”

“ Cái thằng ngu này, im mồm ... Đi thôi, lát nữa nói.”

“ Không đi, em có nửa công kiếm được cái này đấy nhé, anh làm mất của em vạn rưỡi rồi.”

“ Đi mau lên, không đi tắo đá chết giờ.”

Một lớn một nhỏ, đùn đẩy lôi kéo nhau rời khỏi cửa hiệu, nhỏ giọng cằn nhằn trách móc lẫn nhau, công cụ giao thông của hai người là cái xe đạp ba bánh cũ kỹ, lớp sơn đen bong tróc gần hết rồi, đại ngọc điểu bị ném tùy tiện vào trong cái hộp giấy trên xe, một đạp một ngồi kẽo kẹt bỏ đi.

Liên Nhận tiễn hai người ra tận cửa rồi quảy đầu nhìn lại ông chủ, Tề Viên Dân nhắm mắt gật đầu, hắn lập tức đi gọi điện thoại, hết sức khẩn trương liên hệ, còn khẩn trương hơn cả hai người vừa rồi.

Theo ông chủ mấy chục năm rồi, gật đầu nhắm mắt, ý tứ rõ ràng: Đó là hàng thật.

Xe ba bánh được người lớn tuổi hơn gò lưng đạp, rời chợ Nam Cung, tới phố Tiền Tây, không lâu sau đi vào đường vành đai, men theo đường sắt, nơi đó có rất hiều chỗ ở tạm thời của dân lao động, xem ra hai người này từ đó mà tới.

Thời tiết đầu đông, lại còn là chủ nhật, sáng sớm người xe thưa thớt, gió ác độc cứ nhè chỗ hở trên người mà chui vào, ai nấy ra được đều chùm kín mũ, kéo cao cổ, cúi đầu lom khom mà đi. Hai người kia không chú ý từ khi bọn họ rời chợ Nam Cung là đã có một cái xe hơi chậm rãi theo sau, đi tới cầu đường sắt đột nhiên phanh lại, một trước một sau chặn xe ba bánh, hai người kia thất kinh đang định la hét thì chiếc việt dã có bốn người nhảy xuống, xe sau có ba người, bao vây xung quảnh.

Một tên mắt trái hơi lác nhìn thứ ôm trong lòng người người nhỏ hơn, người đó như bị dọa sợ hết hồn rồi, chỉ biết nhìn đám hung thần ác sát từng bước tiến tới:” Này, này, làm cái gì thế hả?”

Tên cầm đầu mũi tỏi, mồm to, râu lởm chởm, chính là Tiết Kiến Đình tấy địa đầu xà ở chợ đồ cổ, rút trong túi ra một cọc tiền ném lên xe:” Ba vạn, tắo muốn thứ trong lòng mày.”

Khẩu khí ra lệnh, có điều hay dở gì thì cũng coi là nhân nghĩa, ra giá không thấp, người trẻ tuổi ngồi trên xe cứ ôm khư khư đồ trong lòng, như sợ bị cướp, một tấy thì lại kiểm tra số tiền ném lên xe, liếm môi tham lam, nhưng khi ngẩng đầu lên thì thái độ khác hẳn:” Anh tôi nói rồi, các người càng muốn, chúng tôi càng không bán, hai anh em chúng tôi dựa vảo nó đổi vợ! ... Chúng tôi không cần tiền, dẫn cho chúng tôi hai cô vợ về quê, đồ sẽ là của các anh.”

Bình Luận (0)
Comment