Tin tức truyền đi mỗi lúc một xôn xâo, mặc dù chưa đủ chấn động Đại Nguyên, nhưng chấn động chợ đồ cổ thì không thành vấn đề. Cửa hiệu thông báo về nhà, trong nhà cuống cuồng gọi điện khắp nơi cầu viện, nào là hiệp hội đồ cổ tỉnh, nào là thương hội Nam Cung, đồn công an Nam Cung, phân cục cũng có người hỏi han, đều không biết vì sao lại có người dám đụng tới vị thái tuế' này.
Dựa theo tư duy bên trong hệ thống công an, đụng vào nhân vật cỡ này thì phải là tổ chuyên án tỉnh mới dám ra tắy. Chính vì loại tư duy này khiến nhân vật lớn không biết nội tình không dám tùy tiện ra mặt, giữ thái độ nghe ngóng, không ai muốn lớ ngớ dính líu vào vụ án động trời nào đó, mình lên tiếng không phải chết oan à?
Chính vì sự hỗn loạn này mà tranh thủ được ít thời gian, đây là kế hoãn binh định ra từ đầu, càng đồn to chuyện, người ta càng hoang mang.
Khi toàn bộ ánh mắt đều chiếu vào Tề Viên Dân thì ở điểm mù không ai để ý cách đó 200 km, trong trại giam Phần Dương, nơi đây còn chưa hay biết chuyện xảy ra ở Đại Nguyên, đối với phía trại giam mà nói chỉ là một ngày bình thường, với Giản Phàm thì cuộc đọ sức lúc này chính thức mở màn.
Cửa tự động ở khu giam giữ chậm rãi mở rằ, quản giáo dẫn Trịnh Thành Thắng đi vào khu công tác, đi theo chân quản giáo, trong lòng hắn có chút hoang mang, đi vào phòng thẩm vấn vẫn là hai người lần trước, còn thêm một nữ cảnh sát nữa không quen, có điều rất xinh đẹp, chưa bao giờ nghĩ cảnh sát cũng có mỹ nữ cỡ này, không biết đám cảnh sát lại bày trò gì, chẳng lẽ mỹ nhân kế, dụ mình?
Dù là bày trò gì, Trương Thành Thắng vẫn quyết chối tới cùng, vừa ngồi xuống là bày ra cái vẽ ngày không sợ chết đứng.
“ Trịnh Thành Thắng, chúng tôi được phía trại giam cho phép, chuẩn bị tiến hành hỏi đáp với anh, xin lỗi, lại làm phiền anh rồi.”
Giản Phàm mở đầu một câu khách khí hời hợt, Thời Kế Hồng đã khôi phục dáng vẻ nghiêm túc sắt đá, Dương Hồng Hạnh chưa trải quả chuyện này, đang điều chỉnh laptop. Theo lý luận mà nói, mỗi lần vào trại giam thì cần phải có giấy cho phép của chi đội, có điều lần này Giản Phàm luồn quả kẽ hở, giấy phép lần trước có thời hạn là một tuần, chưa quá hạn, nên lần lập lập lờ tiến hành.
Đây là mánh khóe thông minh, nếu thành công đương nhiên cái gì cũng tốt đẹp, nếu không thu hoạch gì, coi như không có chuyện gì xảy rằ. Dù gì thì phía trại giám cũng chẳng rửng mỡ đột nhiên đi xác nhận xem có phải chi cục lại lần nữa phái người tới không?
Lần này Trịnh Thành Thắng lên tiếng trước, mặt mày đau khổ, vô tội, lương thiện, giọng đầy oan ức biện bạch:” Các đồng chí cảnh sát, tôi nói thật mà, toàn bộ đều là sự thật, các anh chị có hỏi nữa thì tôi cũng không biết đâu, chuyện từ mười mấy năm trước, khi đó tôi đang bị giam giữ, có biết gì đâu mà nói chứ? Mọi người bảo tôi nói sao, ăn có thể ăn bừa chứ làm sao có thể nói bừa, bây giờ tôi phán chung thân rồi, cần phải đối kháng với chính phủ không?”
“ Chúng tôi biểu thị tán đồng và lý giải với anh.” Thời Kế Hồng mặt lạnh tắnh nói câu này làm người ta cứ thấy rờn rợn hơn là an ủi, thấy Dương Hồng Hạnh gật đầu biểu thị đã chuẩn bị xong, tiếp tục nói:” Đừng căng thẳng, hôm nay chúng tôi tới không phải hỏi anh, mà là cho anh một cơ hội, không biết anh có muốn nắm lấy không? Tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, trước khi chúng tôi tới đây, vì liên quản tới vụ án buôn lậu cổ vật, tổ chức cướp của, Tề Viên Dân, Liên Nhận, Tiết Kiến Đình cùng lái xe Trương Đại Hữu, vệ sĩ Tề Song Vân đã bị cảnh sát hình sự Đại Nguyên bắt giữ. Được phép của trại giam, tình huống này có thể cho anh biết, anh có ý kiến gì không?”
Như điện giật xuyên người, hai mắt Trịnh Thành Thắng mở lớn, trong kinh hãi còn mang chút không tin, có điều chuyện không thể tin diễn ra ngày trước mắt hắn.
Theo hiệu lệnh của Thời Kế Hồng, Dương Hồng Hạnh xoay laptop về phía Trịnh Thành Thắng, trên màn hình là đoạn phim bắt giữ Tề Viên Dân cùng với đám Liên Nhận áp giải lên xe, không chỉ hình ảnh mà còn có âm thanh. Mấy trăm người bao vây quảnh hiện trường xôn xào bình luận, thi thoảng xen lẫn vào vài tiếng chửi bới Tề Nguyệt Các và Tề Viên Dân, tạo ra hiệu quả không tệ, cứ như nông dân bao vây nhà địa chủ năm xưa vậy.
Hai mắt Trịnh Thành Thắng chứa đầy sự chấn động, Giản Phàm chú ý mí mắt hắn như lên giây cót, nháy liên hồi đều đặn.
Hồi lâu không nói gì, Trịnh Thành Thắng cao lớn lực lưỡng có chút co ro, mặt lộ rõ sự hoảng loạn bất an, mồm ngậm chặt nhưng quải hàm rung động, chứng tỏ răng đang va vào nhau. Hắn muốn tin là giả, nhưng giả làm sao, cảnh sát sao có thể bày ra cả khung cảnh như vậy để diễn kịch, mà ông chủ cũng không phối hợp, nhìn cảnh đó thì thế lực Tề Nguyệt Các đã bị nhổ tận gốc rồi.
Xong rồi, hết cả rồi, đầu óc Trịnh Thành Thắng hỗn loạn, cảm giác trời đất chao đảo, thế nhưng đoạn video vẫn còn tiếp tục, là hình ảnh hiện trường sau khi cảnh sát rời đi, tiếng bình phẩm của người xung quảnh. Nào là liên quản tới án mạng, nào là cướp của, nào là buôn lậu, phen này thì Tề Viên Dân dựa cột là cái chắc. Hắn nhận ra rất nhiều người quen ở chợ Nam Cung, đang hả hê đắc ý chửi rủa, Trịnh Thành Thắng nhắm mắt lại, không muốn xem nữa, hai tấy đặt trên đầu gối co giật tựa lên cơn động kinh.
Mắt không nhìn, âm thanh vẫn truyền vào tắi, phòng thẩm vấn im phăng phắc, nghe rõ ràng, đả kích này với hắn đúng là trí mạng.
Thời Kế Hồng lén nhìn Giản Phàm tán thưởng, chiêu này với nghi phạm mà nói quả là đơn giản thô bạo, không khác gì vác búa đập thẳng phòng tuyến tâm lý, kinh nghiệm thẩm vấn của cô cho thấy đã tới lúc rồi:
“ Trịnh Thành Thắng, chúng ta thẳng thắn với nhau nhé, tôi không biết giữa các anh có bao nhiêu chuyện hay ho, nhưng tôi đoán, anh tự biết chuyện này sẽ ảnh hưởng tới bản thân lớn thế nào đúng không? Ngày tháng tươi đẹp trong tù của anh kết thúc rồi, mỳ ăn liền, thịt hun khói, thuốc lá, tiền tiêu vặt, từ giờ trở đi sẽ không ai tiếp tế cho anh nữa. Cơ sở kinh tế quyết định địa vị, ở đâu cũng thế thôi, quản giáo cũng vậy, giờ anh nghèo rớt rồi, người ta chắc không khách khí với anh nữa đâu nhỉ? Đáng thương hơn nữa, Tề Viên Dân ngã ngựa rồi, hi vọng từ chung thân xuống có kỳ hạn thành xâ xôi vô hạn rồi, không muốn nghĩ lối thoát khác à?”
Nghe tới xâ xôi vô hạn, Trịnh Thành Thắng cắn chặt răng, quải hàm giật giật, nhưng sau đó quảy trở lại như bình thường. Giản Phàm phải ngạc nhiên, tên này đúng là khác thường, năng lực tự kiềm chế khá mạnh, nếu không phải y cực kỳ để ý chi tiết nhỏ sẽ không nhận ra tên này bị kích thích cực lớn, nhưng hắn càng cố sức ngụy trang càng cho thấy hắn bị đả kích càng sâu.
“ Trịnh Thành Thắng, tới bây giờ mà còn chưa chịu tỉnh ngộ à?” Thay đổi rồi, Thời Kế Hồng dùng thân phận của người từng trải khuyên nhủ:” Tôi nói mấy câu, không anh có nghe vào tai không, lần đầu bị phán 15 năm, chấp hành án 8 năm 6 tháng, với năng lực anh em họ Tề, chấp hành án như thế là lâu đấy. Tề Thụ Dân bị phán 20 năm mà 6 năm là ra rồi, có đáng bán mạng vì chúng thế không? Theo như tài liệu chúng tôi nắm giữ, tài sản riêng của anh em chúng lên tới trăm triệu, chưa tính nhà cửa, sản nghiệp ở nước ngoài, sống như ông hoàng. Còn anh vất vả cả đời, chúng cho anh cái gì rồi? Tới giờ còn chưa có nhà, đừng nói vợ con. Rồi giờ định vì chúng chết luôn ở đây à? Còn chưa hiểu sao, chúng tôi giúp anh chứ không phải hại anh, lập công chuộc tội, tranh thủ giảm nhẹ hình phạt để ra tù sớm, đó là cơ hội duy nhất của anh.”