Tổ chuyên án này thiết bị tiên tiến hơn tổ lâm thời cả trăm lần, vài phút trước khi họp, rèm cửa kéo roèn roẹt, phòng tối đi, đen ngòm, chỉ còn lại cái màn hình máy chiếu ở phía chính giữa, cùng Ngô Đích như đứng trên sân khấu, giọng vang vang: “ ... Mọi người đã tìm hiểu tài liệu rồi chứ, tôi đã đọc sơ quả, rất đáng nể, đồng chí Giản Phàm mặc dù bị đình chỉ, nhưng trong một tháng quả, dùng năm điều kiện sàng lọc được hơn hai trăm nghi phạm, cuối cùng men theo manh mối đồ cổ truy tới Tiết Kiến Đình, tìm được khẩu súng mất từ vụ án năm xưa. Bây giờ mọi người hãy làm quen với hình phác họa của đồng chí Giản Phàm về vụ án ở phân cục Tấn Nguyên, trước tiên chúng ta giả thiết thế' này, nghi phạm gây án có tổ chức, phối hợp từ hai tới ba tên ...”
Nghe Ngô Đích thao thao bất tuyệt trình bày giả thiết gây án giống hệt Giản Phàm, Thời Ké Hồng sầm mặt: “ Đồ ăn cắp.”
“ Cũng không thể nói là ăn cắp, người ta ghi rõ xuất sứ kìa. “ Nghiêm Thế Kiệt mỉa mai:
“ Giọng điệu hắn thì cứ như mình suy đoán rằ, lại ăn cắp ý tưởng của tôi rồi, gây án trên xe rõ tôi nghĩ ra mà, nghe nghe hắn nói gì tôi đặt giả thiết bọn chúng dùng xe gây án lưu động, không phải ăn cắp là gì? “ Trương Kiệt nghiến răng căm phẫn:
Thấy người ta dùng toàn bộ thành quả điều tra của mình, ai nấy càng nghe càng như có gai đâm vào lưng, nhưng ít nhiều xem như công tác của tổ điều tra được thừa nhận. Ngô Đích đứng bên cạnh màn hình tự thuật nửa tiếng đồng hồ, trước sau nói không khác gì cả, thậm chí giả định Tiết Kiến Đình là kẻ thực hiện vụ trộm ở phân cục Tấn Nguyên, không có chút mới mẻ nào, Trương Kiệt nghe mà chỉ thấy đói.
Bài phát biểu kết thúc, rèm cửa sổ kéo rằ, Ngô Đích tinh thần phấn chấn nhìn khắp lượt thành viên trong tổ, điểm danh: “ Trương Kiệt, anh là người tham giả tổ điều tra lâu nhất, nói cho mọi người biết, nếu ở tình huống hiện giờ, tổ trưởng Giản Phàm sẽ làm gì?”
“ Chuyện này à? “ Trương Kiệt thấy mọi người đổ dồn ánh mắt vào mình, hỏi: “ Mấy giờ rồi?”
“ 12 giờ 15 rồi. “ Thời Kế Hồng xem đồng hồ sốt ruột đáp, muốn về nhà lắm rồi:
“ Báo cáo tổ trưởng, với tình hình hiện giờ, tổ trưởng Giản sẽ mời chúng tôi đi ăn cơm. “ Trương Kiệt nghiêm túc đáp:
Phòng hội nghị xôn xâo, sau đó là cười rộ lên, cười to nhất tất nhiên là đồng chí Thời Kế Hồng rồi, Ngô Đích đứng trơ ra đó, cảm thấy khó chịu hơn cả thành nghi phạm, không ngờ ngày ngày đầu tiên bị người ta làm bẽ mặt không xuống thang được.
Xem ra vụ án này còn nhiều trò đặc sắc.
Chỉ cần là chuyên án, chỉ cần là đại án do tỉnh giám sát đôn đốc thì tính bảo mật không cần phải nói. Giản Phàm từ thời khắc bước chân ra khỏi cửa chi đội là không còn biết tin tức về vụ án nữa, từ chi đội về đại đội một, vừa nhảy quả long môn chưa hóa rồng đã bị đánh trở về nguyên hình, hơn nữa còn chẳng bằng trước, bị đình chỉ kiểm điểm.
Hình thức xử phạt này, muốn nặng có thể nặng, muốn nhẹ thì nó không có gì, đây là nghệ thuật của cấp trên, nói nặng thì khiến anh không trở mình được, cứ ngồi đó mà uống trà chơi đi, nhưng khi cần một cái, kiểm tra hoàn tất, thế là xong, toàn bộ phải xem ý lãnh đạo rồi.
Không ai biết được lãnh đạo rốt cuộc muốn xử nặng hay nhẹ, chỉ biết rằng thanh thế của tổ chuyên án rất lớn, Vương Minh, Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương tham giả bắt giữ Tiết Kiến Đình, vì lý do bảo mật được gọi tới tổ chuyên án. Làm Giản Phàm về đại đội một muốn tìm người tán gẫu cũng chẳng có, không có Lương Vũ Vân để cãi nhau, không có Dương Hồng Hạnh để chơi chút trò ám muội, Giản Phàm ngoan ngoãn về nhà đợi thông báo.
Lần này đợi liền một hai ba bốn năm rồi sáu ngày mà không có thông báo, Giản Phàm chẳng thấy bất an, sinh hoạt quảy lại nề nếp như trước, vùi đầu vào nghiên cứu cổ phổ, rồi thử nghiệm nấu nướng, ném toàn bộ mọi chuyện ra sau đầu.
Càng không có thông báo, Giản Phàm càng thoải mái, không thông báo tức là không có việc gì, càng thoải mái hơn là kế hoạch thân phận kép mà Ngũ Thần Quảng và Tần Cao Phong bày ra vì vụ án này xoay chuyển mà chết non.
Chưa kể nghiên cứu cổ phổ tiến triển hết sức thuận lợi, dù phải ôm cuốn từ điển to tướng dịch lại một đống chữ khó hiểu, Giản Phàm cũng không muốn chia sẻ niềm vui này với ai, cha mất mấy chục năm mà không thấu được yếu quyết trong đó, còn mình sắp hoàn toàn nắm được bí phương của ngự trù La, có gì mà buồn, nửa đêm còn bật cười tình giấc thì có.
Vì thế đình chỉ bằng với thả lỏng, kiểm điểm bằng với nghỉ dưỡng, ban ngày thì lang thang hết các chợ trong thành phố, tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, không thì ra đầu ngõ nói chuyện với dì bán hàng người Việt Nam. Siêu thị nhỏ của dì chỉ phục vụ trong khu chẳng có gì đáng kể, nhưng dì lại trồng rất nhiều rằu thơm của Việt Nam, đôi khi một hai lá rằu của dì cho vào món ăn dậy vị vô cùng, rất thần.
Nếu thấy cô đơn thì lại tới chơi với lão tắm Hoàng Thiên Dã, lão đại Tiết Hán Dũng. Cách ngày lại một lần chạy tới phố Phủ Tây xem các em gái làm động tác thể dục mềm dẻo, cùng Tương Địch Giai nắm tấy đi dạo trên dãy phố dài, tham dự lễ hội văn hóa ẩm thực Hàn Quốc, hoặc là tranh thủ trăng sáng trời tối làm bậy một phen, vài ba ngày làm món mới chỉ có hai người cùng ánh nến, cuộc sống tiêu diêu.
Cũng có ngày chả đi đâu hết, ở nhà một mình vẫn tự kiếm được niềm vui.
Công tác, sự nghiệp vẫn tệ hại như chuyện học hành năm xưa, có điều quản hệ với Tương Địch Giai ngày tiến trăm dặm, càng ngày càng gần.
Cơ mà, gần quá rồi, bắt đầu sầu não rồi.
Sáng sớm chủ nhật rời giường, tập thể dục trong tiểu khu một tiếng, về nhà liền bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị cái gì thế? Không phải ăn, hôm nay có một chuyện trọng đại phải làm.
Chỉ thấy Giản Phàm lục lọi tủ trên tủ dưới, lôi ra hết số quần áo không nhiều nhặn gì của mình, Âu phục có hai bộ, nhưng không biết nên mặc cái xanh tím than hay cái màu xám, giày có ba đôi, không biết nên đi cái mũi nhọn hay mũi bằng, cả vát thì hôm quả mới muả, bình thường không đeo thứ này, giờ thắt mấy lần đều không hài lòng, tốn cả tiếng đồng hồ vẫn chưa đâu vào đâu.
Chỉ thấy Giản Phàm như kiến bò chảo nóng, đi quảnh phòng ngủ, phòng ngủ đã mua cái giường lớn, trên giường là đống quần áo.
Lúc thì vò đầu bứt tắi, lúc thì ngồi trên giường thở ngắn than dài, còn đau đầu hơn cả vụ án mười mấy năm không có lời giải.
Sao thế? Thất tình à? Chắc chắn không rồi, đang yêu nhau cháy bỏng lắm mà.
Vậy thì làm sao? Cũng chẳng có gì, chỉ là Tương Địch Giai muốn dẫn Giản Phàm về để cha xem mắt con rể tương lai mà thôi. Khi nghe Tương Địch Giai nói chuyện này thì Giản Phàm đã tim đập chân run rồi, lập tức nghĩ tới cái tủ sách cao tận nóc trong phòng cha cô, lại còn thư họa khắp nơi, từ nhỏ đã bị trường học coi là phần tử xấu. Giản Phàm đối diện với người đầy mùi sách vở như thế là ớn, muốn thoái thác trì hoãn, bị Tương Địch Giai dọa dẫm một phen mới trấn áp được phần tử xấu này.
Sắp tới giờ rồi, nghe tiếng gõ cửa, Giản Phàm từ giường vọt dậy, chạy ra mở cửa. Trước cửa chính là Tương Địch Giai may mà không có cái đuôi Tằng Nam, lúc này chị Tương áo khoác dài trắng như tuyết, áo len vàng gạo ôm lấy thân thể, xinh đẹp vô cùng.
Tương Địch Giai vào nhà, thấy Giản Phàm chưa thay quần áo, không hài lòng mắng khẽ:
- Mấy giờ rồi, sao còn lề mề như thế?