“ Anh xem cái này à? “ Dương Hồng Hạnh dở khóc dở cười, có ai bị cảnh sát cách ly mà thoải mái thế không:
“ À còn nữa.” Giản Phàm lật báo chỉ trích:” Em xem này, trong 5 ngày toàn thành phố có 121 quán ăn mới mở cửa đăng quảng cáo, anh đang nghĩ ra ngoài rồi bữa đầu tiên sẽ ăn ở đâu. Đường Tân Hà mở tửu lâu Hoài Dương, nghe nói món ăn Hoài Dương chính tông, anh muốn đi thử ... À, đây nữa, bên cục thuế' vụ có một cái quán giò heo, nhất định không bỏ quả, phố thương nghiệp có quán Nhật Bản, anh muốn nếm thử xem bọn họ làm cá sống thế nào, người Nhật ăn cá sành lắm ...”
Cái miệng không ngừng nghỉ, thoáng cái nói ra đặc sắc bảy tám quán ăn, Dương Hồng Hạnh giật lấy tờ báo:” Đủ rồi, lại là ăn, lúc nào cũng ăn ... Mặc dù lần này không xử phạt anh, nhưng đình chỉ kiểm tra chưa giải trừ, anh đã viết kiểm điểm chưa? ra ngoài phải chủ động báo cáo nhận thức tư tưởng với tổ chức, sớm ngày trở lại làm việc, cứ đeo xử phạt lên người, thích lắm đấy.”
“ Ồ, quên mất rồi, với anh đình chỉ cũng như nghỉ phép ấy, càng đình chỉ càng thoải mái.” Giản Phàm cười ha hả, kệ vẻ mặt bực dọc của Dương Hồng Hạnh:” Giờ ai nấy còn bận lo xử lý chuyện của Tiết Kiến Đình, ai để ý tới anh? Nói không chừng ra ngoài đội trưởng cũng quên rồi, lớp trưởng, chuyện này không kéo em vào rắc rối chứ?”
“ Thiếu một chút nữa, nếu không phải toàn bộ quá trình được ghi hinh thì em và Vũ Vân cũng bị cấm túc điều tra.” Dương Hồng Hạnh rầu rĩ:
Giản Phàm áy náy lắm:” Sorry, sorry! Hay là hôm nào mời mọi người một bữa, đừng giận.”
“ Em thèm vào mà giận, nếu chỉ luận riêng vụ án mà nói, hành động của chúng ta khiến vụ án có bước tiến lớn, nếu không phải trên cục lâm trận đổi tướng, nói không chừng anh đã phá được án rồi. Hiện giờ người trong cục và chi đội đã hiểu tình hình, kỳ thực đều đồng tình và ủng hộ anh, nếu đặt anh ở vị trí của Ngô Đích, em tin anh đã kết án phơi bày chân tướng che giấu mười mấy năm.” Dương Hồng Hạnh tán dương, giống như muốn cổ vũ Giản Phàm:
Giản Phàm ngượng ngùng né tránh ánh mắt ngưỡng mộ đó, vụ án này khó chơi ra sao y thừa rõ, Ngô Đích đụng đầu vào tường là điều dự báo trước. Chỉ không ngờ lại thảm tới vậy, kẻ đằng sau lợi hại hơn cả sự tưởng tượng của Giản Phàm, hôm đó nói khích Ngũ Thần Quảng cũng là được triệt để thoát thân.
Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm không nói gì còn nghĩ bị giam vài này trong lòng có chút khúc mắc, có thể thông cảm được, lập công lớn như vậy mà rốt cuộc chỉ có xử phạt, ai có thể cân bằng tâm lý được, lại nhỏ nhẹ vỗ về:” Không sao Giản Phàm, chút trắc trở nhỏ có là gì, ngày sau còn dài mà, anh đừng giận.”
“ Vậy em nói anh phải làm sao?” Giản Phàm đứng dậy mặc áo khoác vào, vừa mặc cái vest lên lòng thầm kêu khổ không thôi, bị giam mấy ngày, cách tuyệt liên hệ với Tương Địch Giai, e cô không biết gì, vừa gặp cha vợ, con rể liền biến mất, cái này phải ăn nói ra sao:
- Cái này thì khó rồi, giờ tổ chuyên án đã sụp đổ, trên tỉnh cũng đã tạm rút về, ở cục thì chẳng ai dám nhận, khả năng do đội trưởng Lục thu thập tàn cuộc, nói không chừng là anh ta sẽ kéo anh vào. Em kiến nghị anh chờ xem biến hóa, vẫn câu nói đó, em không muốn anh can dự vào vụ án này. “ Dương Hồng Hạnh đứng lên, còn tưởng Giản Phàm đang lo chuyện công tác nên kiến nghị:
Kiến nghị này làm Giản Phàm giống như xào động không thôi, quảy lại nhìn Dương Hồng Hạnh rất lạ, mắt sao mày kiếm, thiếu chút nữa là bằng chan chứa tình cảm rồi, Dương Hồng Hạnh bị nhìn đỏ mặt, gắt: “ Nhìn cái gì đấy hả?”
“ Ha ha, anh muốn dùng ánh mắt chinh phục em ... Ha ha ha, làm sao em thông minh thế? Cái này em cũng nhìn rằ, không thẹn con cán bộ, nhãn quảng thật là chuẩn. Anh thà về đại đội một làm cơm còn hơn, cho anh làm khoa trưởng, anh cũng không thèm. “ Giản Phàm cợt nhà chẳng nghiêm túc tẹo nào:
Dương Hồng Hạnh cắn môi cười, đẩy một cái: “ Anh đừng nói linh tinh nữa, bác Giang đang đợi anh đấy.”
“ Sao Bác Giang lại đến?”
“ Anh có công, đến đón anh đấy.”
“ Em thật là, sao không nói sớm.”
“ Anh luôn mồm ăn ăn ăn, em nói vào lúc nào được?”
Hai người giống mọi khi lại biện bác nhau, vội vàng ra ngoài, nhìn thấy bác Giang đứng ở đầu hành lang cười hiền từ. Giản Phàm hết sức cảm động, hai lần bị cách ly, một lần bác Giang tiễn chân, một lần đi đón, chạy tới ôm vai gọi "bác, bác", thân thiết vô cùng.
Giang Nghĩ Hòa bị niềm vui của y cảm nhiễm, kéo tấy Giản Phàm nhìn trên dưới một lượt, gật gù: “ Không sao là tốt, không sao là tốt, cái thằng bé này toàn làm những chuyện khiến người ta lo lắng ... Bác làm cảnh sát cả đời còn chưa gặp nhiều chuyện như thế, đi, hôm nay làm cho cháu bát mỳ lớn.”
Nhìn hai người sư phụ chẳng ra sư phụ, đồ đệ chẳng giống đồ đệ, Dương Hồng Hạnh vừa vui vừa thất vọng, té ra mình còn chẳng thân với anh ấy như bác Giang, cô rất cô gắng rồi mà khoảng cách giữa hai người chẳng rút ngắn thêm tẹo nào!
“ Này này này, đợi đã, sao thế?”
Giản Phàm đứng trước cửa trung tâm yoga tới 6 giờ tối, nghe thấy tiếng oanh yến ríu rít ngẩng đầu lên, một lát Tương Địch Giai và Tằng Nam cẩn thận bước xuống bầng thềm trung tâm, một cười nhẹ điềm đạm, vẻ đẹp trong veo như nước suối dưới khe, một thì nhiệt tình cười nói, cả người không chỗ nào không quyến rũ, hai cô gái mỗi người một vẻ khiến vài nam nhân cũng tới đòn bạn gái ngoái đầu nhìn không chớp.
Chỉ là thấy Giản Phàm hí hửng đi lên đón thì đều làm mặt lạnh không nói không cười, đã thế cứ như thương lượng trước, giả bộ không quen Giản Phàm, làm y hoảng hồn cứ tưởng xảy ra biến cô gì, vội vàng đuổi theo chắn trước mặt, hai người họ không để ý, một trái một phải lách người sang hai bên:
Rồi, ân cần bị từ chối, tán gái bất lợi, ở xâ có học viên bắc tấy làm loa trêu: “ Soái ca, hết hi vọng rồi, huấn luyện viên không thích anh đâu.”
“ Anh cảnh sát ơi, theo em cho rồi. “ Tiếp đó cả đám nữ học viên người rộ lên, trêu chọc chàng cảnh sát vẻ mặt hốt hoảng.
Giản Phàm kệ mấy lời trêu ghẹo ấy, đang không hiểu sao chọc chị Tương thành thế này, mới ngẩn ra một chút hai cô gái đã đi hết bậc thềm, vội đuổi theo, cái gì kém chứ tán gái thì đã luyện thành bản lĩnh mặt dày mày dạn lâu lắm rồi.
Chạy tới trước mặt Tương Địch Giai giang rộng tắy, như chim ưng bắt gà:” Chị, có chia tấy cũng phải nói một câu chứ, chẳng lẽ mới xâ cách vài ngày mà chị bị người ta dụ dỗ mất rồi sao? Tằng Nam, cô đi sang một bên, sao cứ cướp bạn gái của tôi thế? Chị, lâu rồi không gặp, ôm một cái nào.”
Cái bộ dạng thấp thỏm còn cố làm ra vẻ bình thường đó khiến Tằng Nam cười khanh khách, rút di động ra xúi bẩy:” Ôm đi, ôm đi, tôi chụp cho một bức ảnh.”
Giản Phàm làm bộ muốn ra tắy, có điều bắt gặp ánh mắt không vui của Tương Địch Giai lập tức thôi luôn, gãi đầu: “ Chị, em đùa thôi mà, sao thế?”
Tương Địch Giai dừng lại, khẽ kéo khăn quàng che nửa khuôn mặt, trời âm u, rét căm căm, hai cô gái, một áo trắng như tuyết, một áo tím như lan, cả hai đều tóc dài bay bay, đẹp vô ngần, nhưng trong mắt Giản Phàm chỉ có một hình bóng duy nhất, mấy ngày không gặp còn đẹp hơn trong ký ức vài phần.