Trong nhà vệ sinh nước chảy rào rào, hơi nóng bao phủ, Giản Phàm nhắm mắt xối nước hồi tưởng lại đoạn phim hạnh phúc vừa rồi, đáng tiếc một điều là phòng tắm dư sức chứa hai người này lại chị có một. Chị Tương vẫn thế, y vừa ghé mặt tới đòi tắm uyên ương liền bị nhốt ngày bên ngoài, tắm xong quấn khăn tắm cười khúc khích chui vào chăn, như sợ Giản Phàm nhìn thấy.
Cho dù thấy hết cả rồi vậy mà vẫn còn che dấu xấu hổ ... Đương nhiên thế' cũng tốt, đẹp nhất không phải là lúc toàn thân trần truồng, mà thấp thấp thoáng thoáng, là sự thẹn thùng nửa ẩn nửa hiện, nam nhân mặc dù dùng nửa thân dưới suy nghĩ, nhưng mà toàn bộ tinh hoa dâm đãng lại ở mắt và não, nếu không làm sao có câu tinh trùng dâng lên não?
Chẳng thế thấy hết, có điều lại khiến Giản Phàm tràn ngập hứng thú, chị Tương tuy hơn mình vài tuổi, nhưng ở nhà thời gian dài, càng tiếp xúc nhiều càng thấy cô có nhiều mặt rất đơn thuần, rất lương thiện, giống như lần vì chuyện phối phương thịt ngâm mà áy náy, nhiều lần tìm mình muốn bồi thường. Trên người cô không hề thấy sự kiêu căng thực dụng của rất nhiều mỹ nữ, cũng không thấy sự yếu đuối giả tạo, có lẽ cùng vì tính cách chân phương thắng thắn đó mà hai người thu hút lẫn nhau.
Giản Phàm chẳng nói rõ được, có điều thực sự thực sự thích ở bên cạnh cô.
Tắm rửa xong, lau khô người, đi dép lê về phòng ngủ, đèn sáng, chăn bị cuốn lại thành hình người, bên trong là cô gái mình yêu, chùm kín đầu, chắc là nghe thấy tiếng bước chân nên trốn rồi. Giản Phàm nhìn một cái đã cười, ga trải giường đã thay rồi, vừa lục tủ lấy chăn dự trữ, quần áo của hai người cũng được gấp cẩn thận xếp chồng lên nhau, chỉ mới tắm một lúc mà Tương Địch Giai xử lý hết mọi sự bừa bộn trong phòng.
Thật đúng là dở khóc dở cười, dù bản thân nổi tiếng thích sạch sẽ ngăn nắp, cũng chưa bao giờ đi dọn dẹp khi làm chuyện đó, chị Tương thực sự đáng yêu.
Giản Phàm nghịch ngợm kéo chăn, chỉ nghe thấy tiếng thét nho nhỏ, chăn bị giữ chặt hơn, Tương Địch Giai quả nhiên chưa ngủ. Giản Phàm đợi một lúc thình lình giật mạnh chăn, Tương Địch Giai kinh hoàng che ngực, người ta nói nữ nhân đẹp nhất khi mới ngủ dậy, nhưng Giản Phàm thấy vẻ ngây thơ xen lẫn xấu hổ của chị Tương sau khi hai người làm chuyện đó mới là đẹp nhất, vì thế cô vừa thét lên thì Giản Phàm như hổ đói vồ mồ nhào tới, ôm lấy chị Tương, chùm chăn lên, hai người ở trong chăn dùng chân lẫn tấy đánh nhau ..
Tiếng cười khanh khách bị ép dưới chăn, là Tương Địch Giai bị chạm vào vị trí nào rồi, lát sau lại có tiếng Giản Phàm bị kêu đau đớn, chắc là bị nhéo. Trong lúc đùa giỡn, Giản Phạm chạm vào lưng Tương Địch Giai, thế là kéo luôn chăn xuống, lật cô lại, nhìn những vết thương sau lưng cô.
“ Xấu lắm, đừng nhìn ...”
Tương Địch Giai lí nhí nói, cô không nhìn thấy thấy mặt Giản Phàm, hơi sợ, cô cũng không dám nhìn vết thương của mình, sợ Giản Phàm thấy hết những thứ kinh khủng đó sẽ không thích minh nữa, chỉ cảm thấy Giản Phàm từ sau lưng vươn tấy ôm lấy mình, nhẹ nhàng vuốt ve vết xẹo kia, lòng cảm động tới nhũn rằ, nhưng nghe y an ủi lại tức khí.” Chỉ có mấy vết thương phẫu thuật thôi, Venus còn thiếu thiếu tấy cơ mà, mỹ nữ và mỹ thực giống nhau, lấy đâu ra thập toàn thập mỹ, chị chỉ có chín vết xẹo, cũng chưa đủ mười ... Ái, ái ...”
Chưa nói hết đã kêu đau, lại bị Tương Địch Giai nhéo rồi, vừa rụt tấy lại, giai nhân trong lòng như con cá linh hoạt quẫy mình thoát khỏi vòng tắy, Tương Địch Giai xoay người đè Giản Phàm xuống, không đợi Giản Phàm nhổm người lên hôn, cô đã bóp mũi ấn xuống, ánh mắt khó dấu một nỗi lo sợ sâu xâ:” Tôi biết nhãn quảng lẫn suy nghĩ của cậu đều rất khác người, nhưng vết thương đó không chỉ khó coi, bác sĩ nói nếu có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ nằm xuống, tới khi đó cậu sẽ làm sao?”
“ Sợ cái gì? Bác sĩ bao giờ chẳng nói mấy câu như thế, nếu là bệnh vặt thì dọa người ta sợ chết người, còn nếu là bệnh nan y, lập tức trở giọng lừa người có cơ hội khôi phục ... Con người sống được bao lâu, nếu năm mươi, chúng ta đã quả quá nửa, nếu sáu mươi bảy mươi thì cũng quả được hơn một phần ba, cùng lắm thì em đẩy xe lăn, đưa chị đi tới bất kỳ đâu.” Giản Phàm thương yêu vuốt mái tóc xõa xuống của Tương Địch Giai:” Có câu đại nạn không chết sẽ có hậu phúc, chị đã quả được hai đại nạn không chết rồi, phúc lớn lắm.”
- Sinh tử xâ cách
Cùng người thề nguyện
Nắm tấy đã hẹn
Sánh bước đến già
Tương Địch Giai giương đôi mắt sáng như trăng rằm nhìn Giản Phàm không chớp mắt, ngập tràn thâm tình và kỳ vọng, kéo tấy Giản Phàm nằm xuống, khẽ ngâm một câu thơ cổ:” Nếu chúng ta được như lời cổ nhân, tôi không mong gì hơn, nói không chừng tới bảy tám mươi tuổi, chúng ta vẫn ở bên nhau, giống như bài hát, tới khi chúng ta già tới không đi đâu được nữa, anh vẫn coi em như bảo bối trong lòng bàn tấy ...”
Dựa lưng vào nhau ngồi trên tấm thảm
Nghe nhạc và chuyện trò về ước mơ
Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ tới
Chính là cùng với anh từ từ trở nên già đi
Cùng nhau góp nhặt từng chút niềm
Để lại sau này ngồi trên xích đu cùng từ từ trò chuyện
Tương Địch Giai nhìn Giản Phàm chăm chú, giọng hát cất lên khuôn mặt cô cũng bao phủ tình cảm phong phú, giống như tia nắng mặt trời tinh khiết.
Tiếng cả êm ái như đưa người ta vào ảo ảnh thần kỳ, một bãi cỏ xanh mướt, một căn nhà nhỏ, một chiếc xích đu, một tấm thảm, bên cạnh là chiếc máy nghe nhạc cũ phát ra giai điệu du dương.
Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ
Chính là cùng với anh từ từ trở nên già đi
đến khi chúng mình già không thể đi đến bất cứ nơi nào được nữa
Anh vẫn xem em như là bảo bối trong tắy...Của đời anh
Từ tiếng cả nghe ra được cô quyến luyến chàng trai không đứng đắn trong lòng ra sao, càng hát trong lòng Tương Địch Giai càng như có ngọn suối tình cảm không ngừng tuôn rằ, hòa nhập vào từng ngóc ngách thân thể. Có điều nguyện vọng mỹ hảo ấy bị Giản Phàm không coi vào đâu:” Như vậy vô vị lắm, đường ven sông Phần thường có cảnh ông già dìu bà già, không thì bà già đẩy ông già lẩn thẩn ngồi xe lăn. Sống thế có gì hay, phải như ông bà nội em ấy, hơn bảy mươi mà tai chưa điếc, mắt chưa mờ, ra sông có thể gánh nước, lên núi có thể làm ruộng, về nhà vẫn nấu rượu ... Chị, tương lai chị sẽ thành bà nội em, trong thôn chửi gà mắng chó, hung hãn vô địch thủ. Bà nội em không học được mấy chữ, nhưng đầu óc tốt lắm, có thể chửi người ta hơn một tiếng mà không lặp lại ... Chị bảo em giỏi nói ba hoa, đợi gặp bà nội em đi mới biết thế nào là Thái Sơn Bắc Đẩu.”
Tương Địch Giai cười tới không nói lên lời nữa, đêm nay ý nguyện đạt thành, tuy khuya rồi Giản Phàm vẫn không hề buồn ngủ, vừa nói chuyện, tấy còn hư hỏng vuốt ve khắp người mỹ nhân. Đợi chị Tương ngừng cười, Giản Phàm ghé vào tai cô, lén lút hỏi:” Chị, lần đầu tiên cảm giác thế nào?”
Câu hỏi này khiến khuôn mặt Tương Địch Giai vốn đã phớt hồng lúc này càng hồng rực lên như uống rượu say, giống như vầng dương buổi chiều tà, hai má nóng rằn, một cô gái hai mấy tuổi đầu rồi mới biết mùi vị nam nhân, chẳng phải chuyện tự hào gì cả, cúi đầu nói:” Sao cậu biết là lần đầu của tôi?”
“ Không phải đơn giản sao, vì em không phải lần đầu.” Giản Phàm chớt nhả, chuyện này không có gì che dấu, chưa vỗ ngực khoe kinh nghiệm phong phú là khiêm tốn lắm rồi:
Vừa nói ra là bị Tương Địch Giai xoắn tắi, tức giận nói:” Tôi không quảng cáo mình thanh bạch thế nào thì thôi, cậu đã quảng cáo mình hư hỏng ra sao. Nói cho cậu biết, sau này đừng nhắc đề tài này với tôi, tôi không thích, chuyện trước kia tôi không tính, sau này tôi sẽ quản.”