Đúng rồi, có thấy ai coi trọng đâu? Khi mình bắt kẻ xấu còn bị đình chỉ viết kiểm điểm mà. Giản Phàm căn cứ vào tình hình nhận rằ, phát ngôn của lãnh đạo có độ chính xác quá thấp! Từ trên xuống dưới, lời nói như từ khuôn mẫu, chắc chắn là có người viết hộ, giống đám anh em viết luận văn tốt nghiệp, cả lớp đều đi chép.
Không có độ đáng tin thì cũng không đáng nghe, ngồi ở hàng cuối cùng, mắt Giản Phàm vẫn cực tốt, khoảng cách mười mấy mét vẫn nhìn rõ các vị lãnh đạo trên đài chủ tịch.
Rảnh rỗi, bắt đầu quản sát kỹ.
Lão đại, cục trưởng Lương, mặt chữ điền, lông mày đậm, có bọng mắt, không râu, da hơi trắng trái, hai mắt vô thần ... Hỏng rồi, hỏng rồi, nhìn là biết có chút triệu chứng của đái đường. Là cái loại ăn rất khỏe, ăn xong lại đói.
Lão nhị, chính ủy, mặt dài như hình chữ nhật, hai cái đường ở khóe miệng kéo rõ dài, tám thành là do trường kỳ luyện công phu mồm mép, da vàng, đoán chừng nghiện rượu thuốc nghiêm trọng lắm đây, răng còn vàng hơn da, xem chừng bị bệnh vàng da rồi.
Vị thứ ba chi đội trưởng khá là đẹp trai, khuôn mặt đen sạm phát bóng, hai mắt như đang nhìn gì đó, dập dờn hung quảng. Loại dung mạo này tính cách quá rõ ràng, người thường cũng nhận rằ, không phải lính thì là phỉ! Có điều cũng rượu thuốc quá độ, da có mụn, nội tiết không tốt, à, triệu chứng tuổi trung niên ... Nam nhân cũng có thời "mãn kinh" ... Nếu để ông nội nói, đây là khí hư huyết vượng, nội hỏa bốc lên, tiêu hóa không tốt.
Vị còn lại chẳng đáng nhìn, đầu hói quá nửa, đoán chừng là loại chủ nhiệm văn phòng, cái mặt lúc nào cũng cười, cười phát là trán nổi nếp nhăn, điển hình chưa già đã yếu, chính là loại bệnh nghề nghiệp nghiêm trọng khó thăng tiến.
Chẳng đáng nhìn! ... Giản Phàm chán ngán lẩm bẩm, mấy ông này cái gì chưa nói, chứ tướng mạo làm hỏng mỹ quản đô thị quá, đồn trưởng với cục trưởng Mao ở huyện còn trông khá hơn mấy phần. Lòng thất vọng thì xem nhẹ hơn vài phần, ánh mắt dần di chuyển đi chỗ khác, nhưng mà trừ đám đại lão giả ngồi ngày ngắn kia thì phía trước chỉ còn nhìn thấy toàn là mũ cảnh sát, đến nam hay nữ cũng khó phân biệt.
Lòng suy nghĩ vẩn vơ, trên sân khấu nghị trình tới khen thưởng ồi, vị chính ủy kia mặt mày hớn hở tới bên micro nói: “ ... Trải quả nghiên cứu của đảng ủy cục, quyết định biểu dương cá nhân và đơn vị lập công vụ án 11.8, phân đội trọng án chi đội hình cảnh, công lao tập thể loại hai; phân đội điều tra kinh tế, công lao tập thể loại hai; đại đội điều tra hình sự một, công lao tập thể loại hai; đồn công an Thành Quản huyện Ô Long, công lao tập thể loại hai, xin mời đại biểu các đơn vị lên lĩnh thưởng.”
Trong tiếng vỗ tấy rào rào, Giản Phàm nghe thấy tên đồn công an Thành Quảng, còn chưa kịp làm gì thì Thành Cương đã tí tởn chạy lên sân khấu rồi, Giản Phàm bật cười, xem ra lúc bỏ chạy còn chưa phải là nhanh nhất, giờ mới là nhanh nhất. Được, để hắn cảm thụ vinh quảng đi.
Thanh Cương đứng trên đài cười hết cỡ, nhận cờ gấm thêu chữ vàng, lại còn nhận tấm thiệp đỏ chót ghi: 5000 đồng.
Ồ, có thưởng thật kìa, Giản Phàm không thèm cái vinh dự chung chung kia, nhưng thấy tiền lừa ngứa ngáy ngay, nhưng Thành Cương về tới nơi phát hiện tấm thiệp đỏ chỉ là tấm nhựa dán giấy đỏ bên ngoài:” Tiền đâu?”
Thành Cương áp giọng nói:” Về nhà mới tới cục tài vụ lĩnh, cái này là tượng trưng thôi.”
“ Được, anh em mình phải lấy phần lớn.” Giản Phàm vừa rồi đã tiêu gần hết tiền tích góp hai tháng, lại nghèo đói rồi:
“ Không hi vọng, em tính chia tới tấy anh em mình đủ ăn một bữa là may.” Nói tới mấy cái trò trong hệ thống, Thành Cương hiểu hơn Giản Phàm:
Khi hai anh em đang thậm thụt với nhau thì chính ủy phát biển:” Các đồng chí, hi vọng mọi người học tập các đơn vị lập công hôm nay, buổi chiều chúng ta mở họp báo, công bố với xã hội tình hình phá đại án 11.8, vì nguyên nhân nghề nghiệp, tôi đành ra mặt thay mọi người. Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh, trong cuộc truy bắt này biểu hiện nổi bật nhất là đồn công an Thành Quản huyện Ô Long! Một đồn công an nhỏ, hai hiệp cảnh vô danh, vậy mà bắt nghi phạm chính về, mọi người nghĩ xem, điều này nói lên cái gì?”
Nói lên cái gì, đám đông phía dưới có chút xôn xâo, có mấy cảnh sát quảy đầu nhìn về phía Thành Cương và Giản Phàm.
“ Các đồng chí, điều này nói lên rằng đảng ủy cục chúng ta năm nay xác định ‘tích cực mở rộng lực lượng hiệp cảnh trị an’ là đường lối đúng đắn, nói lên rằng, nói lên các đội viên cơ sở có giác ngộ và tính tự giác cao với việc đả kích tội phạm, duy trì trị an hài hòa. Ha ha, các đồng chí hiệp cảnh rất giỏi, hình cảnh, đặc cảnh chúng ta càng giỏi!”
Tiếng vỗ tấy vang lên bốn bề, Giản Phàm nghe mà soi máu, còn bà nó, nói nửa ngày trời vẫn chỉ là làm nền cho người khác.
“ Tiếp theo mời hai tiểu đồng chí của đồn công an Thành Quản huyện Ô Long lên phát biểu, nói kinh nghiệm truy bắt tội phạm ... Nào, Tiêu Thành Cương, cậu lên đây ..”
Chính ủy vẫy tấy một cái, Thành Cương hớn hở chạy lên đài, móc trong túi ra một tờ giấy, mắt sáng rực nhìn phía dưới, giọng kích động:” Các vị lãnh đạo, các vị cảnh sát tôn kính, chào mọi người ... Bảo vệ trị an là nghĩ vụ thần thành của mỗi công dân chúng ta ... Hiệp cảnh chúng tôi dưới sự lãnh đạo của lãnh đạo, nghiêm túc học tập văn kiện tinh thần mười bày …”
What? Giản Phàm tròn cả mắt, cái giọng điệu này sao mà giống chỉ đạo viên Đài Thủy Tiên, hơn nữa xem ra hắn sớm chuẩn bị rồi, cả bản thảo cũng viết, thế mà không nói trước cho mình, còn giả vờ giả vịt, thằng này chó thật ... Giản Phàm ít nhiều có cảm giác bị người ta bán đứng.
Thành Cương thực ra trông ra dáng lắm, luyện võ ở trường cũng tới nơi tới trốn, đứng đó sống lưng thẳng tắp như bút, hai mắt có thần với làn da màu đồng khỏe khoắn, cứ y như cảnh sát thật. Trong lực lượng cảnh sát, ỷ mạnh hiếp yếu là chuyện thường xuyên, có điều đều có tôn trọng nhất định với kẻ mạnh, Tiêu Thành Cương bắt được tội phạm, được vỗ tấy rầm rộ.
Trong lúc vỗ tắy, Giản Phàm cũng thở hắt rằ, vậy cũng tốt, loại trường hợp này y không muốn xen vào, Thành Cương vừa về chỗ, vị chính ủy kia lại nói:” À, còn một người nữa, tên là gì nhỉ ... Phải rồi, Giản Phàm, Giản Phàm lên đây nói vài câu, vỗ tấy .”
Giản Phàm tim đập như trống trận, Thành Cương ở bên như nóng lòng muốn nhìn y bêu xấu vậy, hết lôi kéo lại đẩy y rằ! Mấy chục đôi mắt chiếu vào! Văn nhã, trắng trẻo, đẹp trai, Giản Phàm còn ưa nhìn hơn Thành Cương chục lần, đám cảnh sát tò mò, Thành Cương vài phần lưu manh dám bắt tội phạm còn hiểu được, anh chàng thư sinh này á?
Run run đi lên đài, tức thì những khuôn mặt dưới mũ cảnh sát hiện rõ trước mắt, mắt to, mắt hí, mắt tắm giác, còn có mắt phượng, mắt xếch ... Đều là mắt cảnh sát, khiến Giản Phàm có cảm giác lợn bị cạo lông đem lên giá quảy, còn những ánh mắt kia là thực khách đói khát, lên bục rồi, mấp máy môi nửa ngày không ra câu nào.
Căng thẳng quá độ rồi.
Chương 048: Lần đầu phát biểu. (2)
Làm sao bây giờ? Giản Phàm muốn bỏ chạy lắm rồi, đầu óc quảy cuồng, may mà còn một tia lý trí. Rồi đầu đột nhiên nghĩ! Đúng rồi! Thức ăn, vào nồi, đưa lên ... Giản Phàm thoảng đờ đẫn rồi chắp tấy bốn phía:” Các vị đại ca, đại tỷ ..”
Lại thấy còn có mấy người lớn tuổi, liền thêm một câu:” Còn cả các cô, các chú lãnh đạo .. Chào mọi người! Hoan nghênh ... Hoan nghênh đề xuất ý kiến.”
Mở miệng không chửi người tươi cười, giơ tấy không đánh khách tới cửa! Giản Phàm tích tắc đem sở trường của mình rằ, nhưng lời chào đón lại sửa đổi đôi chút.
Lời vừa phát rằ, hội trường ngỡ ngàng chả hiểu sao, im phăng phắc, rồi tích tắc tiếng cười bùng lên, đám cảnh sát ngôi nghiêm chỉnh cười nghiêng ngả, mấy vị lãnh đạo trên đài cũng cười, thế rồi không biết ai làm bừa vỗ tắy, tiếng vỗ tấy rầm rộ nối nhau.
Chính ủy cũng rất hiền hòa, biết chuyện này là sao, ở dưới lớn tiếng nói vọng lên an ủi Giản Phàm:” Tiểu đồng chí, đừng khẩn trương, cậu đối diện với ác đồ biểu hiện rất anh dũng mà, nói cảm thụ khi đó đi.”
Người ta càng khách khí, Giản Phàm càng lúng túng, lời chưa quả não đã phát rằ:” Không có cảm thụ gì cả, chỉ có căng thẳng, sợ hãi, sợ run cả người.”
Lần này không ai sống nổi nữa, cả vị nghiêm túc nhất cũng phải nhếch môi cười … Giản Phàm chợt bắt gặp ánh mắt của nữ cảnh sát Sử Tĩnh Viện, cô ngồi ở hàng ghế thứ ba, tuy cũng đang che miệng cười, nhưng không phải chế nhạo mà có thiện chí, không phải mình cô, nhiều người khác cũng vừa cười vừa khẽ gật đầu cổ vũ, những lời này so với phát biểu của Thành Cương còn đáng nghe hơn nhiều, bọn họ là người từng trải, biết hết.
“ Nhưng hôm nay đứng đây tôi càng căng thẳng hơn, vì sao?” Giản Phàm nói vài câu thì dần dần bình tĩnh lại, không lúng túng nữa, một câu thu hút sự chú ý của mọi người, dõng dạc nói:” Tôi căng thẳng vì công lao của chúng tôi hoàn toàn do trùng hợp, là sự trùng hợp không thể trùng hợp hơn, chỉ là mèo mù vớ cá rán, nếu nói tới công lao, nói tới lợi hại, hình cảnh thực sự mới là lợi hại, lần này chính mắt tôi được thấy rồi. Ở huyện Ô Long, đội trưởng Tần dẫn dắt mọi người lái xe truy nghi phạm, vừa truy đuổi vừa nổi súng, đấu súng, chúng tôi khi đó sợ tới ôm đầu bỏ chạy ... Chỉ có hình cảnh mới là cảnh sát trong cảnh sát, không có các anh, chúng tôi không dám ra tắy, càng không nói tới công lao ... Tôi tên Giản Phàm, Giản trong giản đơn, Phàm trong siêu phàm, sau này mong được mọi người chiếu cố.”
Nói xong khom người chào một vòng.
“ Hay, rất hay, khiêm tốn cẩn thận, không kiêu không ngạo, mọi người vỗ tấy nào.” Chính ủy đứng ra vỗ tấy trước:
Tiếng vỗ tấy phía dưới còn to hơn bất kỳ lần nào trước đó, vốn mọi người còn nghĩ hai thằng nhóc ở đồn công an ăn may vớ bở, có điều nghe Giản Phàm phát biểu, lại thấy y quảng minh lỗi lạc, huống hồ lại còn đề cao hình cảnh như thế, không thoải mái sao được.
Bình sinh lần đầu lên đài phát biểu đã kết thúc, Giản Phàm mặt đỏ au nong nóng chạy xuống đài, Thành Cương tặc lưỡi:” Oa ca, anh khiêm tốn quá rồi.”
“ Mày ngốc đấy phải không, nghĩ mình là anh hùng thật rồi à? Bằng vào mặt mày mà kể chuyện truy bắt tội phạm với họ? Đùa à, tội phạm họ bắt được nhiều hơn số người mày quen biết đấy, tỉnh lại đi.” Giản Phàm cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, mẹ đúng, chú cũng đúng, tuy mắng mình hơi quá lời nhưng đều đúng, đến nơi trang nghiêm này mới nhận rằ, chuyện mình làm căn bản không đáng để vênh váo gì hết:
“ Sao em luôn thuả kém anh một bậc nhỉ, sớm biết vậy không chuẩn bị nữa.” Thành Cương cố tình không nói cho Giản Phàm chuyện phát biểu để giành lấy hào quảng, không ngờ giờ mọi chú ý bị Oa cả lấy hết, ánh mắt không khỏi ghen tỵ:
“Không chuẩn bị trước thì mày lên đó đứng đực mặt như ngỗng ỉa.”
Cuối cùng cũng kết thúc, đợi lãnh đạo vừa đi, Giàn Phàm bị đám hình cảnh vây lấy hỏi loạn cả lên.
“ Chàng trai, bao tuổi rồi?”
“ Thằng nhóc này khá lắm, căng thẳng như thế mà trấn tĩnh ngày lại được, không chuẩn bị phát biểu đúng không, lần đầu thế là giỏi rồi.”
“ Các đồng chí, hôm nay đội trưởng Tần mời khách, toàn thể anh em không được thiếu ai đâu đấy.”
“ Hai chàng trai này khá đấy, làm hiệp cảnh thì phí quá.”
Cổ vũ, khen ngợi, bình phẩm, làm Giản Phàm không biết là phải trả lời ai, trong đó có một vị cao ngang Tần Cao Phong, giơ bàn tấy to như hộ pháp vỗ vai y, ánh mắt tán thưởng, nhưng tấy gấu của hắn làm Giản Phàm sụm cả lưng.
Mấy nữ nhân có tuổi càng quá đáng, một vị mặt béo còn to hơn cả cái mũ cảnh sát, nắm tấy Giản Phàm nhìn như nhìn con rể, còn bẹo má y:” Thẳng bé này như đại cô nương ấy, thật xinh đẹp.”
Đám đông cười rộ lên, có người gọi:” Chị Tạ, chị làm pháp y, suốt ngày sờ người chết, đừng dọa chú nhóc.”
“ Tôi thích sờ đấy, cậu quản được à? Tôi từng sờ cậu, có thấy cậu chết đâu.” Nữ pháp y đốp lại một câu làm xung quảnh cười gập lưng:
Giản Phàm mặt lúc đỏ lức trắng, lần này khẩn trương thật rồi, bị đám đông bao vây chen lấn kéo ra phòng hoạt động, không ở đây được nữa, Giản Phàm cảm giác trước kia mình đánh giá hơi nhầm nơi này, đây đâu phải đội hình cảnh, mà là ổ phỉ, còn có nữ phỉ nữa.
Xuống lầu, rời đại môn, chạy như ma đuổi.
………. ……………
“ Tiện nhân, hai thằng tiện nhân, trò khốn nạn này do đứa nào nghĩ rằ? Ui da, ui da ..” Người chửi mắng là Giản Phàm, chửi được một câu cơn đau bụng nổi lên, ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, hôm nay bị mấy thằng bạn xấu hạ độc rồi:
Nếu đem so Hương Hương với ba thằng bạn đểu, đương nhiên là chiếu cố Hương Hương trước, nếu đem so đám hình cảnh với ba thằng bạn đều, đương nhiên chọn đám bạn. Giản Phàm chạy khỏi đại đội hình cảnh, nói là có việc từ chối lời mời của đội trưởng Tần, tới Xuyên Vị lâu ở cổng học viện Sơn Bắc, tứ tiện khách cuối cùng cũng đoàn tụ. Vừa mới vào thành phố, Phí Béo không cùng chiến tuyến với Giản Phàm nữa, ba tên liên hợp chỉ trích Giản Phàm trọng sắc khinh bạn, nhất định ép y uống Sprite trộn Coca chuộc tội.
Khi học đại học, nói tới uống rượu, cả học viện đều biết Giản Phàm uống khỏe, bốn người họ cứ tụ tập là giở đủ trò chuốc rượu Giản Phàm, rượu trắng trộn bia, rượu tây trộn rượu vang, nói chung là cách gì cũng dùng quả rồi, chưa từng thấy Giản Phàm say, ngày cả Phí Béo cũng kinh ngạc, sau này về nhà hỏi Giản Trung Thật mới biết, Giản Phàm hồi nhỏ sống trong xưởng nấu rượu, từng ngã vào chum rượu, uống tới hôn mê, rượu thấm vào máu, căn bản miễn dịch với rượu rồi.
Rượu không trị được Giản Phàm, lần này thương lượng ra biện pháp hay, Sprite trộn Coca, thêm cả bia nữa, ba người chung lòng thù địch, quả nhiên uống được một lúc là chạy vào nhà vệ sinh rồi! Sau này sống chết không chịu uống nữa, đợi khi về khách sạn Quân Duyệt Lai nơi thằng béo ở thì đã chạy bảy tám chuyến.