Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 445 - Chương 205: Kẻ Thao Túng Bàn Cờ. (1)

Hắc Oa Chương 205: Kẻ thao túng bàn cờ. (1)

“ Bắt Tề Viên Dân cùng với cả vệ sĩ, lái xe vào đây, nghiêm hình tra khảo, thế nào cũng ra hết. Ha ha ha, Trương Kiệt, anh đi làm chuyện này nhé?”

Đang dựng lỗ tai lên nghe, Trương Kiệt trừng mắt, biết bị Giản Phàm trêu rồi, Hồ Lệ Quân lườm y một cái rồi an bài Trương Kiệt đi lấy hồ sơ, Trương Kiệt giơ ngón giữa lên với Giản Phàm rồi bực tức rời đi.

Chỉ còn lại hai người, không khí trong phòng như biến vị hẳn, Giản Phàm muốn nói tới vụ án thì cũng không còn chút tâm tư nào nữa, không biết Hồ Lệ Quân đuổi Trương Kiệt đi là muốn nói gì với mình, cuộc nói chuyện này y đã đợi từ lâu, hai người họ dù sao không thể coi như chưa từng có chuyện gì.

Hồ Lệ Quân ngồi vắt chéo chân, thần sắc không được tự nhiên, đầu hơi nghiêng sang bên cũng không nhìn Giản Phàm.

Xem ra bí pháp tán gái có một điều "thỏ không ăn cỏ gần hang" là vô cùng chính xác, ra rằ vào vào gặp nhau suốt ngày, sao thoải mái cho được. Khi đó thì mình còn tự do chẳng cảm thấy gì, bây giờ có bạn gái rồi mới thấy hai người có gian tình thành đồng nghiệp lúng túng ra sao. Từ điệu bộ cố làm ra vẻ của Hồ Lệ Quân, Giản Phàm nhìn ra cô hết sức né tránh, ít nhất hai người không thể quảy lại như xưa vừa là đồng nghiệp vừa là bằng hữu có chút ái muội nho nhỏ nữa.

Nữ nhân không thể tùy tiện kéo lên giường, Giản Phàm hối hận không thôi, giờ ngày cả nói với nhau một câu cũng khó rồi.

Có điều hình như Hồ Lệ Quân có vẻ thích ứng nhanh hơn mình rồi, chắc thấy mình có vẻ yếu thế, khóe môi cô đang dần dần nhếch chéo lên, rất nhỏ, nhưng bằng vào khả năng quản sát của mình Giản Phàm vẫn nhận rằ. Người ta xấu hổ làm, khiến Giản Phàm vừa mới có chút hối hận lại hồi ức lại hành vi anh hùng dũng cảm của mình, lại đêm so với chị Tương thẹn thùng, đêm đó với đêm tuyết vừa rồi là hai tư vị khác nhau.

Oa, nghĩ thế, chẳng còn hối hận gì nữa rồi, thậm chí còn thèm, ực!

“ Giản Phàm. “ Hồ Lệ Quân đột nhiên lên tiếng làm Giản Phàm đang nghĩ linh tinh giật mình, chỉ thấy cô mím môi cười tiếp tục: “ Tôi từng tham giả vào vụ án buôn lậu cổ vật của Trịnh Thành Thắng cho nên đội trưởng Lục điều tôi vào tổ chuyên án. Tạm thời chỉ có tôi, cậu và Trương Kiệt, nếu cậu có ý kiến gì với tôi, thấy hai chúng ta không thể cộng tác, tôi có thể điều đi, thế nào? ”

“ Không, không ... Tuyệt đối không có. “ Vừa nghe thấy Hồ Lệ Quân muốn điều đi, Giản Phàm thấy vạn cái không muốn, kể cả hai bên có thiếu tự nhiên thế nào chăng nữa:

“ Thật à, không có thật? “ Hồ Lệ Quân hỏi lại:

“ Tuyệt đối không! “ Giản Phàm nhấn mạnh:

“ Cậu ... Có bạn gái rồi phải không? “ Hồ Lệ Quân bất thình lình hỏi một câu không liên quản, giọng có chút ngập ngừng cùng với cảm xúc nào đó không rõ:

Giản Phàm thấy tim thắt lại, làm sao chị ấy biết ...? Khoảnh khắc nghĩ tới hôm đó ba người họ tới nhà mình, Hồ Lệ Quân là hình cảnh ưu tú, hẳn là nhìn thấy áo khoác và khăn quàng của chị Tương treo ở mắc bên cửa, lặng lẽ gật đầu.

“ Tôi chúc phúc cho hai người. “ Hồ Lệ Quân nói rất bình đạm, giống lời khách sáo giữa bạn bè:

Chỉ là với quản hệ của họ, câu này thành quá khách sáo, khách sáo tới không bình thường, nhưng tình cảnh này Giản Phàm chỉ có thể đáp: “ Cám ơn chị.”

Chính lúc này Trương Kiệt hấp ta hấp tấp đi vào, ôm chồng hồ sơ đặt rầm lên bàn rồi thở lấy thở để, không chú ý sắc mặt hai người kia, nói: “ Đây là ghi chép thẩm vấn, đây là ghi chép hiện trường, còn có tư liệu vừa photocopy, cả ghi hình thẩm vấn Tiết Kiến Đình, tận mấy chục tiến, xem vài ngày mới xong được.”

“ Được rồi, tôi đi đây, văn phòng của tôi là gian thứ hai phía đông tầng hai, Trương Kiệt, thời gian tới cậu theo Giản Phàm, nếu có chuyện gì thì tìm tôi hoặc đội trưởng Lục. “ Hồ Lệ Quân nói xong đứng dậy đi ra ngoài khép cửa lại, nói với Giản Phàm mà chẳng nhìn y, giọng hơi nhanh, bước chân hơi vội:

Trương Kiệt giới thiệu xong tài liệu sán tới cười hì hì:” Tổ trưởng, lâu lắm rồi không được nếm thử tài nghệ của cậu, giờ tôi lại làm cấp dưới của cậu rồi, mời tôi một bữa chứ?”

Vốn bị vụ án này làm phiền lòng, lại bì thái độ vừa rồi của Hồ Lệ Quân làm phiền lòng hơn, Giản Phàm không tâm trạng đâu mà ăn với uống, vỗ bàn chỉ cửa: “ Xéo, tôi không gọi thì đừng có vào.”

Vậy là Giản Phàm thành người của đội trọng án.

Từ buổi sáng tới trưa, từ trưa lại đến chiều, ngày đầu tiên vậy là trôi quả một cách hồ đồ.

Đi làm rồi lại đi về, ngày thứ hai cũng trôi quả một cách hồ đồ.

Quảy về đại đội một thăm đồng đội, bác Giang biết Giản Phàm điều tới đội trọng án thì tiếc lắm, tiếc nhất là nhà bếp mất đi một vị đầu bép chịu khó khéo tắy, vốn còn định nói chuyện với Tần Cao Phong, có điều nhìn bộ dạng của hắn, Giản Phàm hứng thú chào một câu cũng chẳng có.

Quảy trở lại vụ án làm người ta đau đầu, xuất phát điểm giờ còn tệ hơn trước, có điều chính vì người ta đau đầu mười bốn năm rồi, chẳng ai ngại nó bị kéo dài thêm bao nhiêu lâu, lại thêm xảy ra chuyện lớn như vậy, không ai dám hỏi tới nó nữa rồi. Trọng tâm của chi đội là điều tra nguyên nhân tử vong của Tiết Kiến Đỉnh, bọn họ đặt hiềm nghi lên người trông coi, ý đồ tìm manh mối từ người tiết lộ bí mật. Còn tổ chuyên án đã tắn tành giờ chỉ hữu danh vô thực, Lục Kiên Định vẫn đeo danh tổ trưởng, thực quyền là ở Giản Phàm, nhân viên thường xuyên chỉ có Trương Kiệt, Hồ Lệ Quân còn có vụ án khác chưa xong, cũng không chú tâm vào đó.

Vì thế Giản Phàm vùi đầu vào đống tài liệu hình như bị người ta lãng quên, hồ đồ trôi quả ba ngày.

Buổi chiều thứ tư, Trương Kiệt đang cùng mấy đồng đội đối luyện ở phòng hoạt động tầng 3 thấy Giản Phàm liền định rủ đấu một trận, Giản Phàm không nói không rằng lôi đi xềnh xệch, vừa về tới văn phòng đóng sầm cửa lại, ấn Trương Kiệt ngồi xuống ghế.

Giản Phàm ngồi trên bàn, nhìn Trương Kiệt cứ như không quen tên này, khẩu khí bất thiện:” Trương Kiệt, anh thành thật khai báo với tôi một chuyện, nếu không tôi tố cáo lên ban đốc sát.”

“ Hả? Muốn báo thù à? Ai sợ ai chứ? Chuyện gì? Nói cho cậu biết, tôi sợ tới chỗ nào chứ không sợ ban đốc sát, số lần tôi tới đó nhiều gấp cậu mấy lần.” Trương Kiệt lau mồ hôi, tên này giống Tiêu Thành Cương, tứ chi phát triển, toàn thân cơ bắp, đầu óc thì ít đáng thương:

“ Nghe tôi nói xong rồi hẵng mạnh miệng.” Giản Phàm nghiêm mặt nói, lấy hồ sơ dưới mông rằ, chẳng có chút đùa cợt nào:” Tổ điều tra lâm thời của chúng ta hai mấy ngày đầu không có thu hoạch, cho dù biện pháp sàng lọc của tôi đã đưa Tiết Kiến Đình vào lưới, nhưng khi đó tôi chưa xác định. Mặc dù tôi biết manh mối ở chợ đồ cổ, biết nằm ở mấy cửa hiệu lớn, song chưa khóa được anh em Tề giả và Tề Nguyệt Các. Là anh trực tiếp xâu chuỗi manh mối, đúng không?”

“ Đúng, muốn thỉnh giáo tôi thì cậu phải đổi thái độ.” Trương Kiệt lên mặt nói:

“ Tôi hỏi anh, Tề Thụ Dân và Tề Viên Dân không phải là anh em ruột, mà là anh em trong họ tộc, trong hồ sơ về Tề Thụ Dân mà chúng ta nắm giữ, hoàn toàn không có động chạm gì tới người anh em này. Trong hồ sơ của Tề Viên Dân cũng không thể dẫn tới Tề Thụ Dân ... Vậy mà anh lại có thể liên hệ họ với nhau, tôi hỏi anh, anh dùng cách nào liên hệ họ với nhau?” Giản Phàm nhìn Trương Kiệt đầy nghi ngờ:

Bình Luận (0)
Comment